"Yên Nhi, làm sao vậy?" Âu Dương Bằng mẫn cảm phát hiện nàng không giống thường ngày bèn lên tiếng dò hỏi.
"Phụ thân người có tin Yên Nhi có năng lực tự bảo vệ mình không?" Chỉ Yên
không đáp, nàng hỏi lại, đôi thủy mâu trong suốt không chứa tạp chất
chăm chú nhìn về phía hắn.
"Trên tộc hội, Yên Nhi bỗng nhiên nổi
bậc, thiên phú này mọi người đều biết, hơn nữa ngươi thông minh hơn
người, tự bảo vệ mình hẳn là không có vấn đề." Âu Dương Bằng nghiêm túc nói, chín tuổi đã là cao cấp linh giả, ở trong số bạn cùng lứa chỉ sợ
không người có thể làm nàng bị thương a.
“Vậy chắc phụ thân cũng
đoán được, lấy thiên phú tu vi của ta, sớm hay muộn đều sẽ rời đi nơi
này." Nhìn Âu Dương Bằng, Chỉ Yên thản nhiên nói. Vừa dứt lời, lại thấy
thân thể Âu Dương Bằng mạnh chấn động, đồng tử phóng đại, bộ dáng thất
kinh.
"Ta biết phụ thân thương ta yêu ta, nhưng dù sao ta cũng
cần trưởng thành, không có khả năng vĩnh viễn sinh hoạt dưới cánh chim
của ngài (ý nói sự che chở của Âu Dương Bằng). Thế giới này nhược nhục cường thực (mạnh ăn, yêu bị ăn), muốn không bị khi dễ, phải có lực lượng đủ cường đại khi dễ trở về..." Chỉ Yên hí mắt, ánh mắt xuyên thấu qua Âu Dương Bằng nhìn phong cảnh
ngoài cửa sổ. Trời xanh mây trắng, làn gió nhẹ vỗ vào mặt, hơi thở bên
ngoài có hương vị tự do nàng theo đuổi đã lâu. Âu Dương phủ không phải
nhà của nàng, cho nên rời đi chỉ là chuyện sớm hay muộn. Hôm nay khi
tỉnh lại nàng đã luôn luôn nghĩ đến vấn đề này.
"Thật sự chỉ có thể rời đi sao?" Âu Dương Bằng thanh âm khàn khàn, cúi đầu hỏi, ánh mắt mất mát, mang theo hi cầu (hi vọng+khẩn cầu) tha thiết.
Nếu không phải hắn quá yếu thì Yên Nhi đã không chịu khổ nhiều như vậy, lại càng không nghĩ rời đi để theo đuổi con đường cường đại. Nói đến nói
đi, đều do hắn, người phụ thân này rất vô năng. Có một loại cảm giác áy
náy cùng tự trách nảy sinh lan tràn trong lòng, con ngươi đen như mực
xẹt qua nhè nhẹ thống khổ.
"Phải rời đi, nhưng không phải hiện
tại." Chỉ Yên yên lặng gật đầu, an ủi nói. Cho dù nàng muốn rời đi thì
cũng phải đợi cho bệnh của Âu Dương Bằng hoàn toàn trị tận gốc mới được. Coi tu vi hiện tại của nàng, lợi dụng dương khí để trị liệu hẳn là
không có vấn đề gì.
"Được rồi, phụ thân không ngăn cản ngươi, đợi cho ngươi trở thành cường giả chân chính nhất định phải nhớ trở về thăm phụ thân." Âu Dương Bằng thở dài một tiếng, trên mặt xẹt qua một tia
bất đắc dĩ. Theo như tính tình của Yên Nhi, một khi đã quyết định sẽ
không dễ dàng sửa đổi, đã như vậy, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận, huống
chi bọn họ còn có một đoạn thời gian ở chung.
Cơm ăn đến một nửa, bên ngoài đột nhiên vang lên một mảnh ồn ào, các loại bước chân hỗn độn cộng thêm tiếng la hét vội vàng vang lên...
"Nói, trong đồ ăn
các ngươi bỏ loại độc gì? Tại sao gia chúng ta ăn một chút đã bị thế
này!" Thanh âm tê dại kiệt lực hò hét giống như một đạo kình lôi nổ vang tại khách sạn. Vừa nghe có người trúng độc, tất cả khách nhân đều kinh
sợ khủng hoảng buông bát đũa.
Chỉ Yên nhíu mày, trước tiên từ chỗ ngồi đứng lên đi về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy trên hành lang đã
chen chúc đầy người, còn trên đất có một lão giả râu tóc bạc trắng đang
nằm, sắc mặt xanh tím, khóe môi có máu đen tràn ra, thân thể run lên
từng hồi, vẻ mặt thống khổ.
Bầu bạn bên cạnh lão giả là một gã hạ nhân mặc thanh y, lúc này vẻ mặt hắn hung ác, đang trợn mắt nhìn lão bản khách điếm.
"Thì ra là Văn thừa tướng, lão nhân gia hắn làm sao có thể xuất hiện ở trong này?"
"Văn thừa tướng, trời ạ, khách sạn này là ăn gan hùm mật gấu sao, vậy mà dám độc hại Thừa tướng đại nhân."
...
Nghe đám người nghị luận thì lão giả nằm trên mặt đất kia là đương triều đệ
nhất Văn tướng không thể nghi ngờ. Chỉ Yên ánh mắt quét về phía thanh y (thanh: màu xanh) nam tử, vừa vặn bắt được ánh mắt đắc ý chợt lóe rồi biến mất của hắn.
Khóe môi khinh nâng, thi thi nhiên nhiên(thản nhiên) đi tới bên cạnh lão giả.
Ngạch, tiểu cô nương này muốn làm gì?
Mọi người vẻ
mặt khó giải thích nhìn tiểu oa nhi phấn nộn tinh xảo trước mặt. Thanh y nam tử đầu tiên là kinh ngạc sau thấy Chỉ Yên ngồi xổm xuống bắt mạch,
không khỏi cười nhạo rồi tiếp tục ngoan độc trừng lão bản. Dù sao sự
tình đều đã làm xong, hiện tại chỉ cần hung hăng xảo trá đổ tội cho
người khác là có thể thoát thân, căn bản hắn không đem Chỉ Yên đặt ở
trong mắt.
"Thế nào, có thể cứu chữa sao?" Âu Dương Bằng cũng
ngồi xổm bên cạnh Chỉ Yên, vẻ mặt khẩn trương nói, tuy hắn không thường ở nhà, nhưng chuyện về Văn Thừa hắn vẫn là biết đến.
Hắn làm quan
thanh liêm, cương trực công chính, là quan tốt khó có được, quan trọng
nhất là tại thời đại linh khí thịnh hành, hắn chỉ dựa vào một thân sở
học văn chương lại đứng ở độ cao mà nhiều linh giả khác không thể bằng,
tuy là người mù tu luyện, lại không ai dám khinh thị hắn.
"Đây là một loại độc tố rất ngoan độc, gần như đã xâm nhập tâm phế, muốn trừ
tận gốc, không phải là việc có thể trong một chốc là làm được." Chỉ Yên
lắc đầu, lấy ra ngân châm từ trong lòng. Trong sự thổn thức mọi người
phân biệt cắm ở ngực, bụng, cùng tứ chi động mạch của lão giả để khống
chế độc tố lan tràn, kế tiếp chính là bức ra một bộ phận độc.
Ý
niệm vừa động, dương khí trong cơ thể theo ngân châm chui vào cơ thể lão giả. Chỉ Yên nhắm mắt lại, linh thức theo dương khí chạy, trước đem một bộ phận dương khí giữ trong lòng, sau đó khuếch tán hướng về chung
quanh. Mỗi khi dương khí đi được một ít, hơi thở âm độc này sẽ thiếu đi
một ít. Dương khí giảm mạnh, xem ra loại độc tố này so với nàng tưởng
tượng còn lợi hại hơn. Dương khí của nàng có tác dụng nung khô hoả táng, mà loại độc tố này lại ẩn ẩn có xu thế vồ đến ồ ạt, nàng không thể
không cẩn thận khống chế.
Mười phút đi qua, trán Chỉ Yên chảy ra
từng giọt mồ hôi, Âu Dương Bằng vẻ mặt đau lòng, nhất thời có chút hối
hận đã cho Chỉ Yên cứu trị. Ở trong lòng hắn, đừng nói là Thừa tướng cho dù là Hoàng đế lão nhân đứng trước mặt hắn cũng không bằng một sợi tóc
của Yên Nhi.
Chỉ Yên mi nhíu lại, gắt gao nhìn chằm chằm lão giả
trên đất. Vừa rồi nàng đã vận chuyển dương khí đến lần thứ năm để trừ
độc, còn lại cũng chỉ có thể xem ý chí của hắn.
Trên mặt lão giả, màu xanh tím phai nhạt không ít, thân thể cũng không run giống như
trước nữa, ánh mắt mọi người nhìn về phía Chỉ Yên vô hình trung mang
theo kính sợ không hiểu. Đâm đâm vài châm mà có hiệu quả bực này? Thần,
oa nhi này không phải là thần y chứ?
Đại hán mặc thanh y vẻ mặt
hồ nghi, độc này vô cùng bá đạo, vô sắc vô vị, là độc dược đứng trong
mười vị trí đầu của bảng độc dược đại lục, Phong Hầu Tán. Kiến huyết
phong hầu, mặc dù ý thức của người trúng độc thanh tỉnh những cũng không nói ra được một lời, trọng yếu nhất là phàm người đã dùng độc này đều
trong một lát bị mất mạng, cho dù ăn giải độc đan cũng vô dụng.
Chỉ bằng nàng, một tiểu nha đầu như vậy, có thể giải được độc này? Xuy,
loại tỷ lệ này không khác gì việc người chết từ trong phần mộ bò ra.
Lúc đại hán vẫn còn cười nhạo Chỉ Yên, vị lão giả trên đất dưới cái nhìn
trừng trừng chăm chú của đại chúng mạnh mẽ mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh, cơ trí lại đủ sắc bén, ánh mắt xuyên thấu qua mọi người, thẳng tắp dừng ở trên người đại hán.
Đại hán quay đầu, né tránh ánh mắt của lão giả, đắc ý trên mặt trong khoảnh khắc cứng đờ, trừng lớn mắt như gặp
quỷ, này, điều này sao có thể?
Sợ hãi cực đại ùn ùn kéo đến đánh
úp lại, chân hắn run run, nghiên thân nghĩ bỏ chạy. Chỉ Yên sớm đoán
được hắn sẽ có một chiêu này, cánh tay vung lên, tiếng xé gió truyền
vang, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hàn quang chợt lóe, thanh y đại
hán liền bị cố định tại chỗ.
"Đã đã biết người này là Văn thừa tướng, ngươi chắc hẳn biết kế tiếp nên làm gì." Chỉ Yên nhìn lão bản đang buồn bã nói.
"Biết biết, tiểu nhân lập tức sai người đến phủ thừa tướng báo tin, đa tạ
thần y cứu giúp, tiểu nhân vô cùng cảm kích!" Điếm lão bản cuồng lau một phen mồ hôi lạnh, liên tục nói lời cảm tạ. Độc hại đương triều Văn thừa tướng, loại đắc tội này đủ có thể liên lụỵ cửu tộc, hắn không thể trêu
vào. Nếu không có Chỉ Yên ra tay cứu giúp, cả đời này của hắn chắn chắn
xong rồi.