- Chuyện này rốt cục
tính thế nào, hiện tại tôi chưa thể trả lời các vị, bởi vì việc này hoàn toàn không nằm trong hành trình đã sắp xếp của Phó lão. Nhưng tôi có
thể giúp các vị hỏi thăm một chút, các vị ở lại đây
chờ một lát.
Hàn Thịnh xoay người đi vào trong nhà.
Khi
nơi này chỉ còn lại ban lãnh đạo Cổ Lan thị, không khí đã thoải mái
hơn rất nhiều. Không cần biết như thế nào, một chiêu thức của Lý Hoa Hoa tin tưởng sẽ trợ giúp bọn họ hòa dịu tâm tình khẩn trương.
- Các đồng chí, chuyện đã xảy ra đã gây nên ảnh hưởng tồi tệ cho Cổ Lan
thị, thậm chí có người càn rỡ tới mức dám tập kích thủ trưởng, chuyện
này nhất định phải nghiêm tra. Như vây đi, Hà bí thư, hiện tại ông cùng
Dương bí thư tạo thành tổ liên hợp điều tra, một tổ phụ trách điều tra
sự kiện thủ trưởng bị tập kích, Dương bí thư phụ trách việc này. Một tổ
phụ trách sự kiện của Trương Lão Hổ, Hà bí thư quản lý việc này.
Lý Hưng Hoa đảo mắt toàn trường nói.
- Dạ!
Bí thư ban kỷ luật thanh tra Hà Chính Khôn cùng bí thư chính pháp ủy
Dương Tử Hòa cùng gật đầu, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, nếu không thể giải quyết trong thời gian ngắn nhất, thật sự sẽ làm ảnh hưởng ban lãnh đạo Cổ Lan thị. Hơn nữa trong tay Hà Chính Khôn có bằng chứng phạm tội
của Cao Viễn, trước kia chẳng qua bị trở ngại mặt mũi của Bạch Vi Dân
nên không ra tay, bây giờ nhất định phải xử lý cho xong.
- Bạch chủ tịch, anh còn gì cần bổ sung sao?
Lý Hưng Hoa lạnh nhạt hỏi.
Tôi còn gì bổ sung? Anh nói lời này là ý gì, châm chọc tôi sao? Sắc mặt
Bạch Vi Dân đã tối sầm, lúc này nghe được lời của Lý Hưng Hoa, vội vàng
nói:
- Cứ dựa theo Lý bí thư phân phó mà làm đi, tôi chỉ có một yêu cầu, cần
dùng thời gian ngắn nhất giải quyết, nhưng phải nhớ kỹ, không thể mở
rộng quá lớn, là trách nhiệm của ai thì xử lý người đó, tuyệt đối không
thể khuếch đại.
Tô Mộc nghe được lời này không khỏi híp mắt, cho
tới lúc này Bạch Vi Dân vẫn chưa hết hi vọng. Còn muốn nói giúp cho Cao
Viễn sao? Cái gì gọi là không khuếch đại? Chẳng lẽ ông thật sự cho rằng
Cao Bằng Phi dám làm
như thế, không hề quan hệ gì với cha hắn sao? Lời này nói ra có ai tin
tưởng?
Nhưng Tô Mộc cũng không lên tiếng, chuyện phát triển tới bây giờ đã
không còn chuyện của hắn, hắn muốn làm chính là yên lặng quan sát là
được.
- Đồng chí Tô Mộc, anh là người đầu tiên chạy tới, tôi muốn hỏi hiện tại Phó lão không sao chứ? Còn nữa, anh làm sao biết Phó lão
xuất hiện ở
trong này?
Đúng lúc này Yến Nguyệt Dung nhìn qua Tô Mộc, đôi mắt xoay động, hỏi ra vấn đề liền đem ánh mắt mọi người hấp dẫn tới.
Nếu Tô Mộc nói hắn sớm biết Phó Khẩn Canh tới đây, như vậy những gì cố
gắng che giấu đều trở nên uổng phí. Lý Hưng Hoa nhìn vẻ mặt Tô Mộc, phát hiện hắn giống như đã sớm biết có người hỏi vấn đề này, vẻ mặt không hề bối rối, khóe môi Lý Hưng Hoa liền lộ ra nụ cười.
Tô Mộc là ai? Nếu có ai nghĩ rằng đem chuyện này bức bách hắn thất thố, hắn sao có thể đi tới vị trí như bây giờ.
- Yến bí thư, tôi không biết tin tức Phó lão sẽ tới. Sở dĩ tôi xuất hiện
trong này hoàn toàn bởi vì tôi luôn cho người thầm điều tra án kiện của
Trương Lão Hổ. Không ngại nói thẳng, bởi vì Trương Quan Trung sắp trở
thành thư ký của tôi, hắn có nói với tôi chuyện xảy ra trong gia đình,
cho nên tôi mới cho người lưu ý. Vì vậy tôi mới có thể trước tiên chạy
tới, nhìn thấy trường hợp Cao Bằng Phi hoành hành như thế.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Quả nhiên là như vậy!
Lý Hưng Hoa đã biết Tô Mộc không khả năng làm việc lỗ mãng, nhất định
nắm chắc mười phần mới xuất hiện. Nhưng làm cho Lý Hưng Hoa thật không
ngờ chính là lời nói tiếp theo của Tô Mộc vô cùng sắc bén, sắc bén tới
mức khiến cho hắn âm thầm vươn ngón cái tán thưởng.
- Là vậy sao.
Yến Nguyệt Dung gật đầu nói.
- Yến bí thư, nguyên bản tôi không nên nói thêm lời gì, nhưng hiện tại
đã xảy ra chuyện như vậy, nếu tôi còn giấu diếm chỉ sợ sẽ mang tới ảnh
hưởng tồi tệ cho Cổ Lan thị chúng ta. Có một tình huống nên nói trước
với ngài tốt hơn.
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
- Tình huống nào?
Yến Nguyệt Dung đột nhiên có chút bất an.
- Là như vậy, sở dĩ Trương Lão Hổ tiên sinh biến thành như thế là vì sự
kiện đua xe, người bị tình nghi đụng người chính là Cao Bằng Phi, nhưng
theo chúng tôi điều tra, người tổ chức là Yến Tiễn. Yến Tiễn là ai cũng
không cần tôi nói thêm đi.
Tô Mộc nói.
Oanh!
Yến
Nguyệt Dung thế nào cũng không nghĩ tới sự tình lại liên quan tới
Yến Tiễn. Nếu ở lúc bình thường sự kiện đua xe như vậy Yến Nguyệt Dung
tuyệt đối có thể áp xuống. Nhưng hiện tại lại quan hệ tới Trương Lão Hổ, quan hệ tới Phó Khẩn Canh, vẻ mặt Yến Nguyệt Dung nhất thời hoảng loạn.
- Anh nói thật sao?
Yến Nguyệt Dung miễn cưỡng khống chế tâm tình hỏi.
- Thật sự, công an rất nhanh sẽ gặp mặt hỏi Yến Tiễn, nếu Yến bí thư gặp
Yến Tiễn, dặn hắn đừng tùy ý đi ra ngoài. Mặt khác có một sự tình không
biết Yến bí thư biết không? Ngay vừa rồi khi tôi cùng Phó lão tới đây,
nghe được Cao Bằng Phi ở bên trong kêu gào, nói Yến Tiễn là chỗ dựa của
hắn, còn ở đó mắng chửi Trương Lão Hổ tiên sinh, hơn nữa còn dùng Yến
Tiễn uy hiếp Phó lão. Chuyện này nói vậy Hàn chủ nhiệm sẽ hỏi sau.
Tô Mộc thản nhiên nói.
Ong ong!
Yến Nguyệt Dung thật sự hoảng loạn, nếu nói sự kiện đua xe còn có thể
nằm trong phạm vi khống chế, như vậy tin tức Tô Mộc mới nói ra không
khỏi làm người chấn kinh.
Nếu việc này là thật sự, Yến Nguyệt Dung đừng mong tránh khỏi kiếp này!
Nhìn thấy một màn này những ủy viên thành ủy khác nhìn về hướng Yến
Nguyệt Dung không khỏi đồng tình, nữ nhân này không có việc gì lại đi
trêu chọc Tô Mộc làm chi, nhìn xem hiện tại người ta nói ra tin tức để
bà ta làm sao kết thúc. Nhưng cũng không có ai nghĩ Tô Mộc giả truyền
thánh chỉ, bởi vì không cần thiết. Mỗi người đều cho rằng đây là Yến
Nguyệt Dung tự tìm mất mặt, nghĩ muốn nói chuyện cho Bạch Vi Dân, kết
quả rơi xuống kết cục như vậy.
Thời khắc mẫn cảm, nhất định phải thận trọng từ lời nói tới việc làm ah!
Trong tiểu viện.
- Lão liên trưởng, chuyện này nhờ ngài.
Trương Lão Hổ thở hắt ra nói.
- Cái gì mà nhờ này nhờ kia, chuyện nhỏ như vậy tự nhiên sẽ có người xử
lý, ông không cần đi quản. Nhưng nói tới ông, thế nào, cùng tôi trở lại
thủ đô đi? Mặc dù tôi không biện pháp tranh thủ được gì cho ông, nhưng
để ông an tĩnh hưởng tuổi già vẫn có thể làm được. Hai người chúng ta
cùng nhau đi hết đời này thôi.
Phó Khẩn Canh nói.
Nghe nói như thế, Trương Lão Hổ chợt lắc đầu:
- Lão liên trưởng, có thể trước khi chết gặp được ông một lần, tôi đã
thấy đầy đủ, những chuyện khác tôi không dám tham vọng quá đáng!
- Tham vọng quá đáng cái rắm, đừng nghiền ngẫm lời nói với tôi. Thể cốt
của ông còn mạnh như vậy, làm sao lại không thể động? Có phải ông đang
lo lắng cho đứa cháu của ông không? Chuyện của ông tôi đã nghe Tô Mộc
nói qua, yên tâm đi, nếu ông thật lo lắng cho Quan Trung, tôi điều hắn
tới thủ đô đi. Nói như vậy hai ông cháu cũng không cần tách ra làm chi.
Phó Khẩn Canh lớn tiếng nói.
- Không được!
Trương Lão Hổ liền nói thẳng:
- Lão liên trưởng, Trung nhi đã đáp ứng trở thành thư ký của Tô Mộc,
không thể nói mà không giữ lời. Có Tô Mộc chiếu cố hắn, tôi cũng yên
tâm.
- Lời này nói cũng đúng, Lão Hổ, ông thấy tiểu tử Tô Mộc thế nào?
Phó Khẩn Canh đột nhiên hỏi.
- Lão liên trưởng, Tô Mộc là người tốt, hơn nữa còn là một nhân tài, nếu
đặt ở niên đại của chúng ta thành tựu chưa chắc thấp hơn ông. Sở dĩ tôi
không muốn rời đi nơi này, chỉ muốn nhìn xem Trung nhi đi theo Tô Mộc
có thể đi được bao xa. Ông cũng biết, với tuổi của tôi không yêu cầu ăn
mặc, chỉ cần có thể nhìn thấy con cháu hạnh phúc là đủ rồi. Đợi tới ngày tôi chết, Trung nhi đưa tiễn là đã đủ. Sống tới bây giờ nếu ngay cả
điểm ấy cũng nhìn không thấu, đây chẳng phải sống quá vô dụng sao.
Trương Lão Hổ nói.
Tô Mộc là một nhân tài!
Phó Khẩn Canh nghe được lời đánh giá, đáy lòng không khỏi thầm thở dài,
bổn sự nhận thức người của Trương Lão Hổ vẫn không kém. Nếu hắn nói Tô
Mộc là nhân tài, tuyệt đối là như thế. Hơn nữa Phó Khẩn Canh cũng thật
xem trọng Tô Mộc, Tô Mộc làm ra thành tích chính là chứng minh tốt nhất. Ở niên đại chiến tranh ngày trước, cũng đã là quá khứ. Mà ở thời đại
hòa bình bây giờ, Tô Mộc có thể thuận lợi phát triển kinh tế, so với
ngày xưa công thành đoạt đất không hề kém cỏi.
- Lão liên trưởng, nếu như có thể ông hãy giúp đỡ Tô Mộc một chút đi.
Hiện tại quan tốt như hắn thật không thấy nhiều, nếu bị ai làm hại,
chẳng phải là đáng tiếc! Ông phải tin, mấy hôm trước Tô Mộc thiếu chút
nữa đã bị người gia hại rồi.
Trương Lão Hổ nói.
- Có chuyện như vậy?
Phó Khẩn Canh nhất thời tức giận.
- Phải, sự tình là như vậy…
Trương Lão Hổ đem toàn bộ sự kiện kể lại một lần, sắc mặt Phó Khẩn Canh biến thành nghiêm túc:
- Ông bạn già, có lẽ ông còn không biết tiểu tử kia dù không có tôi
chiếu cố, thành tựu cũng sẽ không nhỏ. Về phần an toàn của hắn, ông
không cần lo lắng, có người đã lo lắng trước chúng ta. Nhưng ông nói rất đúng, nếu cần chiếu cố cũng phải đi làm, dù sao Tô Mộc thật sự là một
nhân tài.
- Vậy là tốt rồi!
Trương Lão Hổ thoải mái cười nói.
- Ông bạn già, tôi bày ra trận thế lớn như vậy đi tới đây, ông đừng tiếp
tục dây dưa với tôi nữa. Ông theo tôi tới thủ đô, nhất định phải đi, ít
nhất điều kiện chữa bệnh ở đó tốt hơn nơi này nhiều. Ông không muốn ở
lại thủ đô cũng được, đợi sau khi trị liệu xong, chúng ta ôn chuyện đủ
rồi, ông muốn về thì cứ về, như vậy được rồi chứ?
Phó Khẩn Canh nói.
- Được, tôi nghe lời lão liên trưởng.
Trương Lão Hổ không tiếp tục từ chối, cũng không cần làm như vậy. Hơn
nữa Trương Lão Hổ cũng muốn ôn chuyện tâm sự cùng người bạn già nhiều
hơn.
- Vậy tốt lắm, ha ha!
Phó Khẩn Canh sảng khoái cười to.
Từng trận tiếng cười sang sảng từ trong nhà vọng ra, nghe được tiếng
cười Hàn Thịnh biết hiện tại tâm tình Phó lão rất tốt, vì vậy đi nhanh
vào:
- Thủ trưởng, ban lãnh đạo của Cổ Lan thị đang ở bên ngoài, ngài xem làm sao bây giờ?
- Gọi họ đều vào đi!
Sắc mặt Phó Khẩn Canh nghiêm túc trở lại, vẫn ngồi cùng Trương Lão Hổ, nói.