Bị nữ thần trong mộng gọi là tiên sinh, đặt ở ngày trước Tô Mộc thật sự
chưa từng nghĩ qua. Trước kia khi còn trong đại học, hắn ưa thích xem
mỗi tác phẩm mà Bùi Phi biểu diễn, chỉ cần có kịch truyền hình hay điện
ảnh của nàng, đều có thể tìm được trong máy vi tính của hắn. Nhưng nói
thế nào Tô Mộc cũng không nghĩ tới một ngày kia mình lại tiếp xúc ở
khoảng cách gần như vậy với nữ thần trong mộng.
Thế giới này biến hóa thật quá nhanh!
Kỳ tích đều trình diễn mỗi ngày!
Sau thoáng ngạc nhiên, Tô Mộc mỉm cười ngồi xuống, nhìn Bùi Phi ngồi bên cạnh mình, nói:
- Bùi tiểu thư, không nghĩ tới chúng ta thật sự có duyên phận, như vậy
vẫn có thể gặp lại. Nói thật cho cô biết, lúc tôi còn ở đại học cô chính là nữ thần trong mộng của tôi. Thật sự, tôi không hề lừa cô, tôi thật
thích mỗi tác phẩm mà cô biểu diễn.
- Thật vậy chăng?
Bùi Phi kinh ngạc nói.
- Đương nhiên, vô cùng chân thật, tỷ như bộ phim Linh Hồn Tránh Trát, Đế Đô Kim Giáp, Thiên Niên Mộng Thán, Cẩm Tú, cùng những kịch truyền hình
cô từng biểu diễn tôi đều có cất chứa.
Tô Mộc nói.
- Thật không ngờ, tôi còn gặp được một người hâm mộ ở đây. Thật là cao
hứng khi được Tô tiên sinh hâm mộ. Nếu nói vậy đại nhạc hội của tôi biểu diễn, anh từng đi xem sao?
Bùi Phi hỏi.
Bùi Phi là nghệ sĩ toàn năng, điện ảnh, truyền hình, người chủ trì, ca
sĩ, người làm phim đều có dấu chân của nàng. Mặc dù nói có rất nhiều
thành công, có rất nhiều thành tích không lý tưởng, nhưng Bùi Phi rất ưa thích.
- Đại nhạc hội? Vậy thì không có. Thật không dám giấu diếm, khi đó tôi
rất nghèo, ngay cả ăn bữa cơm cũng phải ra ngoài làm công kiếm tiền,
đừng nói là đi xem đại nhạc hội. Cho dù là buổi giao lưu tặng đĩa nhạc
có chữ ký của cô tôi cũng chưa từng đi.
Tô Mộc không hề che giấu, thẳng thắn nói ra.
Chỉ là lời nói này rơi vào trong tai Bùi Phi khiến nàng cảm thấy không
tưởng tượng nổi. Cái gì gọi là nghèo rớt mồng tơi? Người như hắn, làm
sao có thể nghèo khó? Chẳng lẽ lúc đó hắn chưa được nhận tổ quy tông
sao? Chẳng lẽ nàng gặp được tiết mục quý tộc tìm thân sao? Thật hay giả
đây? Hoặc là nói Bùi Phi càng tin tưởng lúc đó Tô Mộc chỉ bị gia đình
đóng băng tài khoản mà thôi.
- Đừng giật mình như thế, tôi cũng không phức tạp như cô nghĩ đâu, tôi
là nhi đồng nhà nông thật bình thường, dùng từ ngữ hiện tại gọi là bộ
tộc rễ cỏ tiêu chuẩn. Không có tiền xem đại nhạc hội là chuyện thật bình thường thôi!
Tô Mộc không sao cả nói.
- Chỉ cần anh là người hâm mộ của tôi là đủ rồi, những việc khác tôi
cũng không quan tâm. Nếu anh ưa thích đại nhạc hội của tôi biểu diễn,
sau này nếu tôi có dịp sẽ gởi tặng vé cho anh.
Bùi Phi rốt cục từng trải qua đại trường hợp, rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc.
- Hai vị, xem bộ dáng của hai người giống như có vẻ mặt chỉ hận gặp nhau quá muộn, một người là tình nhân trong mộng, một người là người hâm mộ
trung thành, huynh đệ, có cần hiện tại tôi đặt phòng cho hai người, để
hai người tận tình tâm sự?
- Nói bậy bạ gì đây!
Tô Mộc trừng mắt nói.
Bùi Phi không chút để ý bật cười khanh khách, nếu nàng còn giữ lại ánh
mắt trước kia, quả quyết không thể tiếp tục lăn lộn. Mặc dù nàng có chút nghi hoặc với xuất thân của Tô Mộc, nhưng thái độ của Lý Nhạc Thiên là
sự thật. Lý Nhạc Thiên là ai? Đó là quan tổng tài Lý thị nổi tiếng, là
thiếu gia có đại bối cảnh trong thủ đô. Lý Nhạc Thiên đối đãi với Tô Mộc tốt như vậy, nếu nói Tô Mộc không có bối cảnh, đánh chết Bùi Phi cũng
không tin tưởng.
Nhưng nếu đã có tầng quan hệ giữa người hâm mộ cùng tình nhân trong
mộng, đôi mắt Bùi Phi xoay chuyển, đáy lòng nảy sinh một ý nghĩ. Người
khác tìm không được cơ hội, nhưng lại bị nàng dễ dàng đạt tới, làm sao
có thể bỏ qua như thế?
- Lý tổng, anh thật biết nói giỡn!
Bùi Phi cười nói.
- Bùi tiểu thư, nghe nói lần này cô tới thủ đô, lại quen biết với huynh
đệ của tôi trên phi cơ, còn muốn mời hắn biểu diễn cho văn phòng của cô
sao?
Lý Nhạc Thiên bưng ly rượu hỏi.
- Phải đó, khí chất của Tô tiên sinh thật thích hợp vai diễn nam số hai trong kịch bản.
Bùi Phi cười nói:
- Nhưng thật đáng tiếc cho dù tôi nói thế nào Tô tiên sinh cũng không
đáp ứng yêu cầu của tôi. Lý tổng, anh đã là huynh đệ của Tô tiên sinh,
như vậy anh nói giúp tôi đi. Anh cũng biết tôi tuyệt đối sẽ không làm Tô tiên sinh có hại, tôi rất có thành ý mời anh ấy biểu diễn.
- Ha ha!
Lý Nhạc Thiên không nhịn được cười vang:
- Huynh đệ, nghe thấy không? Tôi không nghĩ tới cậu còn có tiềm lực làm
ngôi sao đây? Thế nào? Hay là cậu suy nghĩ lại, ký hợp đồng với Lý thị
ngu nhạc đi. Chỉ cần cậu chịu gật đầu, địa vị phó tổng tài Lý thị sẽ là
của cậu. Hay là tôi để vị trí của tôi cho cậu, cậu thấy thế nào?
Cho dù chỉ là lời nói đùa, nhưng tin tức Lý Nhạc Thiên nói ra đã đủ kinh người. Chức vị phó tổng tài Lý thị ngu nhạc thậm chí là tổng tài đều có thể nhẹ nhàng lấy tới. Quyết đoán lớn như vậy thật sự làm Bùi Phi bắt
đầu suy nghĩ, thanh niên ngồi bên cạnh rốt cục có bối cảnh thế nào. Đêm
qua nói chuyện phiếm với Diệp Mộng Á, Bùi Phi cũng không nghe được tin
tức gì hữu dụng.
Chẳng lẽ Tô Mộc không chỉ là nhân viên công vụ, còn là một viên chức quốc xí có khả năng quản lý kinh doanh thật giỏi?
- Vô nghĩa, tôi lười quản anh.
Tô Mộc cười nói.
- Ha ha!
Lý Nhạc Thiên bất đắc dĩ nhún vai:
- Bùi tiểu thư, nhìn thấy hay không? Không phải tôi không muốn giúp cô,
thật sự là vì huynh đệ của tôi không nhìn trúng sản nghiệp của tôi thôi. Cô cũng đừng nghĩ dùng thù lao hấp dẫn huynh đệ tôi, cô phải biết sản
nghiệp của hắn không phải cô có thể tưởng tượng. Khái khái, nói sai rồi, hẳn là sản nghiệp của vợ hắn. Thay vì cô nghĩ những chuyện vô dụng này, chi bằng suy nghĩ lấy thân báo đáp gì đó, có lẽ còn có chút diễn.
- Lý tổng, anh nói gì kia chứ?
Trên mặt Bùi Phi chợt đỏ ửng.
- Được rồi, đừng nói nhảm, nhanh gọi người mang thức ăn lên đi, tôi sắp chết đói.
Tô Mộc bất đắc dĩ nói.
Tô Mộc hiểu thật rõ ràng Lý Nhạc Thiên muốn thông qua tin tức này làm
cho Bùi Phi đừng hi vọng. Nhưng Lý Nhạc Thiên thật sự có ý tưởng với Bùi Phi, hắn muốn Bùi Phi ký hợp đồng với Lý thị ngu nhạc. Nếu vậy quy mô
của Lý thị sẽ càng thêm khổng lồ.
- Được thôi!
Lý Nhạc Thiên cười lớn gọi thức ăn.
Buổi tiệc chính là Mãn Hán toàn tịch, cho dù là nghệ sĩ như Bùi Phi cũng chưa có bao nhiêu cơ hội tham dự. Hơn nữa tham dự trong hội quán Bát Kỳ cũng là lần đầu tiên. Không thể không nói nơi này làm bữa tiệc Mãn Hán
toàn tịch thật chú ý, mỗi món ăn đều đầy đủ sắc hương vị. Tô Mộc vừa ăn
ngụm đầu tiên đã cảm thấy thật ngon, kế tiếp mọi người đều ăn uống thật
vui vẻ.
Trong bữa ăn Lý Nhạc Thiên hữu ý vô ý lộ tin tức cho Bùi Phi, đó là Lý
thị ngu nhạc sẽ xây dựng căn cứ điện ảnh truyền hình tại Cổ Lan thị, sau khi kiến thành sẽ trở thành đơn vị đặc thù được quảng điện tổng cục
quốc gia trao quyền. Chỉ là một tin tức như vậy đã đủ làm Bùi Phi giật
mình. Phải biết rằng ở quốc nội hiện tại tuy cũng có chút căn cứ điện
ảnh truyền hình, nhưng quy mô thật quá nhỏ, còn chưa từng có căn cứ nào
rộng lớn.
Nếu Lý thị ngu nhạc thật sự có thể tạo thành, đối với giới giải trí mà
nói sẽ trở thành quả bom nặng cân, uy lực cường đại chưa từng có từ
trước tới nay.
Từ trong đáy lòng mà nói, cho dù là Bùi Phi cũng có chút động tâm. Đương nhiên cũng không phải muốn nói nàng nhất định phải ký hợp đồng với Lý
thị, mà là nghĩ tới phương thức hợp tác. Không cần quản là loại phương
thức nào, chỉ cần bảo đảm chắc chắn có lợi nhuận, đây chính là mục tiêu
cuối cùng của Bùi Phi. Sau khi nghĩ tới điều này, quan hệ giữa Bùi Phi
cùng Tô Mộc càng lúc càng gần.
Đúng vậy, thay vì lấy lòng Lý Nhạc Thiên, còn không bằng bắt tay từ
thanh niên vốn xem mình là nữ thần trong mộng này. Phải biết rằng lăn
lộn xã hội nhiều năm như vậy, tuy không dám nói Bùi Phi thủ thân như
ngọc, nhưng vẫn là thân xử nữ chân chính. Nhưng nhìn dáng vẻ phong tình
bề ngoài của nàng, thật sự không có ai sẽ tin tưởng việc này.
Cho dù người khác không tin, nhưng đây chính là sự thật!
Hơn nữa nếu luận tuổi tác mà nói, nhìn Bùi Phi chỉ chừng ba mươi, tuy
lớn hơn Tô Mộc nhưng so với xã hội cũng không tính là quá lớn, ai bảo
Bùi Phi đi theo nghiệp diễn quá sớm.
Vào lúc này Bùi Phi lại thật sự có chút cảm kích nam nhân kia, nếu không có hắn, chỉ sợ nàng vẫn không thể giữ được thân trong trắng, cũng không có được thêm lá bài tẩy trong lúc này.
Lý Nhạc Thiên nhìn thấy một màn này, khóe môi hiện vẻ tươi cười nghiền ngẫm.
Ngay lúc Lý Nhạc Thiên định nói chuyện, có tiếng gõ cửa phòng, sau đó một thân ảnh đi vào.