Trên đầu Hạ Kiếm Đường băng bó băng gạc, hai tay hai chân cũng quấn băng vải, dáng vẻ vô cùng tức cười, nhưng chính là lúc này hắn đang điên
cuồng gào thét, bên cạnh hắn còn đứng vững hai vị cảnh sát hình sự. Hai
người này không hề có bất kỳ ý tứ muốn ngăn cản, chẳng những không ngăn
cản, ngược lại có chút giống như đứng xem náo nhiệt.
Thực là quỷ dị nhưng cũng là hình ảnh chân thật!
- Ngu ngốc!
Lý Nhạc Thiên khinh thường nói.
- Hạ Kiếm Đường, làm bạn học cũ, cuối cùng khuyên ngươi một câu, bây giờ lập tức rời đi, đừng làm chuyện gì nữa. Ta bảo đảm, chỉ cần ngươi dám
làm loạn, ngươi sẽ nhận được xử lý nghiêm khắc nhất.
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
Trước kia thật không ngờ Hạ Kiếm Đường lại là người như vậy, xem ra sau
khi cha hắn Hạ Nhập Tương thượng vị, sau khi tốt nghiệp hai năm Hạ Kiếm
Đường thật sự đã thay đổi rất nhiều. Đúng vậy, nếu địa vị thay đổi mà
không kiêu ngạo một chút, vậy không phải làm thất vọng thân phận của
mình? Chỉ là kiêu ngạo như vậy, hiện giờ ở trong mắt Tô Mộc, lại rất
buồn cười và trẻ con. Không có chút nào uy hiếp!
- Ha ha!
Hạ Kiếm Đường ngửa mặt lên trời cười to:
- Tô Mộc ngươi không việc gì chứ? Tại sao đến lúc này còn nói lời như
vậy, ngươi cho rằng ngươi có thể làm gì ta sao? Ngươi có biết nơi này là nơi nào hay không? Nơi này là cục công an, ở chỗ này ngươi còn muốn nổi đóa sao? Có tin hiện tại ta có thể phế bỏ ngươi hay không.
- Tin, tại sao ta có thể không tin chứ.
Vẻ mặt Tô Mộc đã bắt đầu biến thành lạnh lùng, quét nhìn hai cảnh sát hình sự, cười lạnh nói:
- Các người chính là người hầu sao? Có biết hành động hiện tại của các
người là gì không? Đây là hành động không làm tròn trách nhiệm nghiêm
trọng! Hạ Kiếm Đường dựa vào thân phận gì đi vào phòng này thẩm vấn? Tại sao hắn dám nói ra lời nói như vậy? Đây rõ ràng là đe dọa, là đang tiến hành uy hiếp nhân thân! Các người làm cảnh sát, chẳng lẽ không biết
duới tình huống như thế, nên làm chuyện gì sao? Hay là các người căn bản chưa từng nghĩ sẽ làm như thế nào!
Bị khiển trách chính diện như vậy, là chuyện hai vị cảnh sát chưa từng
gặp qua. Phải biết rằng phàm là người tiến vào, ai cũng muốn lấy lòng
bọn họ, làm sao dám cường hoành với bọn họ như vậy.
- Biết vị này là người nào không? Đây là Hạ thiếu, các người đánh Hạ
thiếu thành như vậy, làm người trong cuộc, chẳng lẽ chúng ta không nên
đưa Hạ thiếu vào tiến hành đối chất hay sao?
- Còn các người nói nhân thân bị uy hiếp, đó chẳng qua là Hạ thiếu trong lúc tâm tình kích động mới nói nhảm như vậy, hắn có động thủ với các
người không? Các người có bị thương tổn một cọng tóc gáy hay không?
Thiệt là! Hù dọa người nào chứ!
Lời nói trong miệng hai cảnh sát, thật sự khiến cho Tô Mộc mở rộng tầm
mắt. Tác phong làm việc của cảnh sát thành phố Cổ Lan thật sự rất có vấn đề! Chuyện này là thế nào chứ? Trắng trợn trợ giúp vi nghiệt sao? Ra
sức tìm lý do tiến hành che dấu, thật sự là không biết nói gì.
Chuyện tới đây, Tô Mộc cũng lười nhìn hai người này ở đây nhảy loạn rồi.
Reng reng!
Đúng lúc này điện thoại của Tô Mộc lặng lẽ vang lên, sau khi hắn nghe máy, bên kia liền truyền đến thanh âm của Đường Quân:
- Tô ca, chuyện đã làm thỏa đáng, phía ngoài bắt đầu có hành động rồi, bọn người Lý bí thư đã tới!
Cạch!
Hạ Kiếm Đường nhìn Tô Mộc ở trong này vẫn còn nghe điện thoại, nhất thời điên loạn, chiếc gậy cảnh sát cầm trong tay chợt gõ lên mặt bàn, thoáng cái vung lên, trực tiếp đánh tới cổ tay Tô Mộc, nhìn tư thế nếu thật sự bị đập trúng, cổ tay tuyệt đối sẽ phế bỏ. Nhưng Tô Mộc chắc chắn sẽ
không cho hắn cơ hội, né người tránh thoát, một tay còn lại nắm lấy gậy
cảnh sát, ngay sau đó tiến về phía trước một bước, đá bay Hạ Kiếm Đường
trên mặt đất.
Phải biết rằng bình thường Hạ Kiếm Đường cũng không phải đối thủ của Tô
Mộc, chưa nói đến tối nay hắn còn bị đả thương, cộng thêm trước khi đến
đã tàn nhẫn phát tiết một phen, đã sớm mệt muốn chết. Làm sao còn có thể đánh thắng được Tô Mộc....
Nặng nề ngã nhào trên đất, Hạ Kiếm Đường nổi giận gào thét:
- Mục Niên Ân, cậu còn đứng bên ngoài làm gì, còn không mau vào đây cho
tôi, hai người các ngươi không cần lo lắng, mau động thủ cho tôi, tôi
muốn giết chết bọn họ!
Mục Niên Ân vội vàng từ bên ngoài đi vào. Nhìn bộ dạng của Hạ Kiếm
Đường, trong đáy mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, vô độc bất trượng phu, chỉ
cần hầu hạ tốt Hạ Kiếm Đường, tiền đồ của mình sẽ có nắm chắc.
- Các người lại dám gây chuyện trong cục cảnh sát, chế phục cho tôi!
Mục Niên Ân lớn tiếng nói, mấy cảnh sát hình sự đi theo bên cạnh liền muốn động thủ.
Sắc mặt Tô Mộc âm trầm đáng sợ, hắn không sợ động thủ, nhưng thật sự
động thủ với những cảnh sát kia, chuyện sẽ hỏng bét, tính chất cũng thay đổi. Hơn nữa hắn biết nếu thật sự làm ầm ĩ, sợ rằng mấy người phía sau
cũng không có cách nào may mắn thoát khỏi. Nếu để cho bọn họ bị thương
nữa, tình huống sẽ càng thêm nghiêm trọng.
- Ai dám động đến?
Tô Mộc lớn tiếng quát, sau khi quát bảo mấy cảnh sát dừng lại, nhìn Mục Niên Ân trầm giọng nói:
- Tôi là chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai thành phố Cổ Lan Tô Mộc, nói ra thân phận của tôi, không phải là muốn áp bách cậu cái gì, chỉ là
muốn cho cậu biết, cậu đừng làm ra chuyện khiến mình phải hối hận, ngoài ra đừng cho là, Hạ Kiếm Đường có thể bảo vệ được cậu.
Ầm!
Mục Niên Ân ngây ngẩn cả người, vị trước mắt này lại là chủ nhiệm quản
ủy hội khu Cao Khai? Thiệt hay giả? Đây chính là cán bộ thực quyền,
không phải người như hắn có thể chống lại, hơn nữa nếu thật sự xảy ra
chuyện ở địa bàn của mình, Mục Niên Ân tuyệt đối không gánh vác nổi
trách nhiệm này. Nghĩ đến thân phận của Tô Mộc, Mục Niên Ân liền bắt đầu đổ mồ hôi. Hiện tại hắn không hoài nghi tính chân thực trong lời nói
của Tô Mộc, mà chỉ nghĩ nên làm gì bây giờ, nên làm gì bây giờ?
- Hạ thiếu...
Mục Niên Ân thấp giọng nói:
- Nếu không chuyện này cứ như vậy đi, dù sao cũng không có đại sự gì.
Mục Niên Ân sợ, Hạ Kiếm Đường có thể không sợ, hắn đã sớm biết thân phận của Tô Mộc, cũng chính vì biết cho nên làm ra chuyện này càng không
kiêng sợ. Không phải chỉ là một chủ nhiệm quản ủy hội hay sao? Thật sự
xem mình là ai. Phải biết rằng cha của hắn là ai, cha của hắn là Hạ Nhập Tương, là phó thị trưởng thành phố Cổ Lan, là người có khả năng tiến
thêm một bước nhất, trở thành phó thường vụ.
Có Hạ Nhập Tương bao phủ, hắn còn sợ người nào?
- Ngươi nói ngươi là chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai? Tô Mộc, đừng
đùa ta, ta làm sao biết ngươi có phải chủ nhiệm quản ủy hội thật hay
không? Nhìn tuổi tác của ngươi, đây là ngươi muốn vũ nhục trí thông minh của chúng ta sao? Người nào không biết đó là chức vị cấp chính xử. Chỉ
dựa vào ngươi. Ngươi mới tốt nghiệp bao lâu, đã trở thành cấp chính xử,
ngươi không việc gì chứ?
Hạ Kiếm Đường đục nước béo cò cười lớn nói.
Sau khi nghe được những lời này của Hạ Kiếm Đường, những cảnh sát đứng
bên cạnh Mục Niên Ân cũng bắt đầu tỉnh táo lại, đúng vậy, còn trẻ như
vậy đã là cán bộ cấp chính xử, thiệt hay giả? Nhất định là đồ giả mạo.
Chết tiệt, làm sao lại thiếu chút nữa bị hắn lừa gạt như vậy chứ.
Người khác có tin hay không không biết, nhưng Mục Niên Ân thật sự tin.
Động tác hiện tại của Hạ Kiếm Đường, thật ra khiến một chút hi vọng cuối cùng trong lòng Tô Mộc đối với hắn cũng phá vỡ. Xem ra Hạ Kiếm Đường
thật sự muốn xé da mặt, bắt đầu mặt đối mặt khiêu chiến với hắn rồi.
- Tôi nói này Tô ca, không ngờ, tình huống của nơi này lại không chịu
nổi như vậy. Tôi đã sớm nghe nói cơ sở có rất nhiều mờ ám, bây giờ nhìn
lại đúng là lợi hại hơn kinh thành chúng tôi.
Lê Vân Triều khinh thường nói.
- Đúng vậy. Chuyện này là thế nào? Đồn công an do tên khốn kiếp này mở sao?
Trương Gia Phỉ lãnh đạm nói.
- Không biết còn tưởng đám người mặc đồng phục cảnh sát này là lưu manh.
Hoàng Duy Nhân giễu cợt nói.
Lý Nhạc Thiên và Trịnh Mục đứng bên cạnh, khóe miệng cười lạnh cho thấy
trong lòng bọn họ hiện giờ rất khinh thường. Công tử quần áo lụa là
không đáng sợ, đáng sợ chính là tên công tử đó không có giới hạn cuối
cùng. Nói như vậy, nếu thật sự náo ra chuyện gì, sẽ không ai có thể cứu được ngươi rồi. Chưa nói đến loại chuyện giống như trước mắt, Tô Mộc
nói rõ muốn náo lớn, chỉ có náo lớn, cộng thêm những cuộn phim kia
giúp đỡ, Lý Hưng Hoa tuyệt đối có thể mở ra cục diện phát triển mới. Nếu dưới tình hình như thế, Lý Hưng Hoa cũng không có cách nào phá cục,
ngược lại khiến Tô Mộc thật sự xem thường thủ đoạn của hắn....
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Động thủ cho tôi!
Hạ Kiếm Đường phẫn nộ quát.
- Ngươi dám?
Tô Mộc lớn tiếng nói.
- Huynh đệ, xem ra cảnh sát chỗ các cậu thật sự đủ càn rỡ, thật sự muốn động thủ!
Lý Nhạc Thiên quét nhìn đám cảnh sát muốn tiến lên hành động, bất chợt lớn tiếng nói:
- Tôi là Lý Nhạc Thiên, tôi là tổng tài công ty giải trí Lý thị kinh
thành, ông nội của tôi là Lý Sơn Hổ, các người muốn động tới tôi sao?
Được, đến đây đi!
Lý Sơn Hổ! Người ở chỗ này không có người nào không biết Lý Sơn Hổ là
ai, nghe thấy cái tên này, cho dù là Hạ Kiếm Đường sắc mặt cũng xanh
mét, nhưng đây chỉ là bắt đầu, tựa hồ khi Lý Nhạc Thiên vừa dứt lời, đám người bên cạnh bắt đầu tự giới thiệu.
- Ông nội của tôi là Mạnh Giang Thượng. Có bản lãnh cứ đụng đến tôi!
- Cha tôi là phó bộ trưởng thường vụ bộ thương vụ Lê Tiêu!
- Cha tôi là phó bộ trưởng thường vụ bộ tài chính Trương Giải Nguyên!
- Cha tôi là phó viện trưởng viện kiểm sát cao nhất Trần Hưng Hán!
- Cha tôi là hành trưởng ngân hàng Tào Vi Thực!
- Nếu như các ngươi cảm thấy bọn họ quá mức xa xôi, không quản tới các
người. Tự giới thiệu, tôi là tổng tài của tập đoàn Trịnh thị, bí thư
Tỉnh ủy hiện giờ Trịnh Vấn Tri là cha tôi.
Trịnh Mục lãnh đạm nói.
Toàn trường tĩnh mịch!
Tất cả khiếp sợ!
Tô Mộc nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng bắt đầu khởi động một dòng
nước ấm. Hắn biết sở dĩ bọn người Lý Nhạc Thiên làm như vậy, hoàn toàn
là vì mình, là muốn náo chuyện lớn, bởi vì chỉ có náo lớn, chuyện
đêm nay mới có hiệu quả lớn nhất, mới có thể để cho những người ở thành
phố Cổ Lan này biết, Tô Mộc hắn là người có bối cảnh, là người không thể để mặc bọn họ muốn vuốt ve thế nào thì vuốt ve.
Về phần biểu thị thân phận ỷ thế hiếp người, theo bọn Lý Nhạc Thiên thấy hoàn toàn là chuyện không cần thiết. Cho dù chuyện này thọc đến trong
nhà, tin tưởng trong nhà cũng sẽ lượng giải cho bọn họ. Có lẽ sẽ có
người nghĩ, các người đều là đám công tử thiếu gia, cũng ỷ vào bối cảnh
trong nhà, các người và Hạ Kiếm Đường có gì khác nhau? Nếu thật sự nói
như vậy, cũng không có gì đáng trách.
Bởi vì bọn Lý Nhạc Thiên thật sự như vậy!
Nhưng trong thiên hạ, trong Trung Quốc, có người nào không phải như vậy?
Có thân phận mà không dùng, vậy không phải người ngu sao? Hơn nữa tất cả đám người Lý Nhạc Thiên đều là người có danh tiếng, người làm chuyện
tốt, người làm chuyện xấu, đương nhiên người làm chuyện tốt còn có bối
cảnh tốt hơn.
Mọi người trong thể chế đều muốn tiến lên, không phải vì muốn nắm giữ
quyền bính lớn hơn, có thể thực hiện hoài bão trong lòng hay sao? Tất cả những chuyện này đều là tương thông, không cần thiết phải dây dưa vào
thân phận công tử đại thiếu gia.
Rầm!
Trong không khí vô cùng im lặng, cánh cửa phòng thẩm vấn mạnh mẽ bị đẩy ra.