Bất cứ phát triển chuyện gì cũng cần phải có quy luật tuần hoàn nhất
định, Tô Mộc cũng chưa từng nghĩ, mình vừa tới khu Cao Khai là có thể
biến ảo đại vương kỳ, là có thể nhất ngôn cửu đỉnh, có thể làm cho cỗ
máy khu Cao Khai vận chuyển dựa theo suy nghĩ của mình, đây hiển nhiên
là chuyện không có khả năng. Bất cứ một loại thi hành lý niệm nào, đến
cuối cùng sẽ rơi xuống đầu thượng. Nếu như ngay cả công việc của anh
cũng không làm thông, vậy cũng đừng nghĩ đến những thứ khác.
Giống như hiện tại!
Biết rất rõ khu Cao Khai hiện tại rất hỗn loại, rất nhiều chuyện cần
phải giải quyết, nhưng Tô Mộc lại bị rất nhiều chuyện rất nhiều người
quấy nhiễu. Nhưng muốn hoàn toàn tiêu diệt những quấy nhiễu này, hay là
tạm thời áp chế đều cần một cơ hội.
Đây là một loại quan thuật trong quan bảng nói cho Tô Mộc, đó chính là hợp thời mà làm, một kích trí mạng, nước chảy thành sông.
Đây chính là nắm lấy thời cơ!
Ở trong quan trường anh muốn ra chiêu, đây là chuyện rất dễ dàng, nhưng
kết quả sau khi ra chiêu anh lại phải suy nghĩ kỹ càng. Là một kích trí
mạng đánh rắn giập đầu, hay là rước họa vào thân, khiến cho phiền toái
vô tận. Dĩ nhiên rất nhiều người sẽ chọn cái trước, hoặc là không làm,
hoặc làm thì phải nhổ cỏ tận gốc, làm cho đối phương không còn khả năng
tung mình. Trước lúc đó, anh phải suy nghĩ một điều chính là: chuyện này rốt cuộc có đáng giá hay không? Nếu đáng giá..., lúc nào động thủ mới
có thể làm cho giá trị thực hiện lớn nhất.
Giá trị lớn nhất, là một trong những tiêu chuẩn tế bào chính trị của quan viên có thành thục hay không.
Giống như khi Tô Mộc ở huyện Hình Đường, ban đầu làm việc hoàn toàn dựa
vào nhiệt huyết, nhưng đến cuối cùng rất nhiều chuyện đều là làm hộ
người khác, mình không mò được tiện nghi gì. Nhưng sau này hắn lại nghĩ
thông suốt, bất kể là thuận thế làm. Hay là dựa thế vận hành, cũng phải
phát huy lợi ích đến mức lớn nhất.
Chính tích bày ở đó, hoặc là không ra tay, hoặc ra tay sẽ phải chờ đến
thời điểm thích hợp nhất xuất thủ. Như vậy mới có thể bảo đảm một điều,
anh vừa ra chiêu, là có thể khiến tất cả những người ngăn trở anh đều té xuống, sau đó vị trí thuộc về hắn, sẽ bị anh thuận tay hái.
Dĩ nhiên những chuyện này cần mỗi quan viên dụng tâm lĩnh ngộ. Điều này
cũng quan hệ chặt chẽ đến tầm nhìn của một quan viên. Phạm vi nhìn không đủ, trình độ rất lớn sẽ không thể nhảy ra khỏi vòng tròn kia suy nghĩ
vấn đề.
Nói nhiều như vậy chính là muốn cho thấy, Tô Mộc bây giờ không phải
không thể động đến Đậu Kiến Huy, mà là không muốn động. So với một phó
chủ nhiệm từ phía trên ủy nhiệm tới đây, tối thiểu tính cách của Đậu
Kiến Huy Tô Mộc đã nhìn thấu. Chỉ cần có thể thuận thế làm, liền có thể
khiến cho Đậu Kiến Huy làm việc cho mình.
Dĩ nhiên đó cũng không phải nói Tô Mộc muốn làm thế nào là có thể làm
thế ấy, vấn đề của Đậu Kiến Huy rất nghiêm trọng. Sợ rằng đợi đến khi
bên phía Đệ Ngũ Bối Xác thu lưới, hắn cũng sẽ gặp phải nghiêm trị của
luật pháp.
- Đến lúc phải vạch kế hoạch phát triển tổng thể khu Cao Khai rồi.
Tô Mộc hít sâu một cái, bắt đầu vùi đầu vào sửa sang lại tư liệu.
Hội sở Đế Hào thành phố Thịnh Kinh.
Giống như lúc trước, người ngồi trong gian phòng trang nhã ở đây không
phải người nào khác, mà chính là Từ Lâm Giang, Diêm Sùng và Khương Đào.
Chỉ có điều so với trước kia, chỉ thiếu Tô Mộc. Nhưng so với trước kia,
hiện tại hai đầu lông mày Từ Lâm Giang rõ ràng hiện ra vẻ vui mừng.
- Thật sự phải chúc mừng cậu, bất kể nói thế nào, lần này coi như cậu đã bước ra một bước lớn. So với trong tỉnh, đi xuống địa phương làm lãnh
đạo, cảm giác nhất định là bất đồng.
Diêm Sùng cười nói.
- Đúng vậy. Lần này coi như tâm tưởng sự thành rồi. Nhưng đáng tiếc, tiểu tử Tô Mộc không có ở đây.
Khương Đào nói.
- Tôi cũng không nghĩ chuyện lại biến chuyển nhanh như vậy. Nhưng hai
người cũng đừng ở đây oán trách cái gì. Tôi biết hai người cũng rất rõ
ràng, hiện tại Tô Mộc đang ở thành phố Cổ Lan. Hắc hắc, sau khi tôi qua
đó vừa vặn có thể kết bạn với hắn. Chờ sau khi tôi thu xếp xong, hai
người nhất định phải tới thăm chúng tôi.
Từ Lâm Giang cười nói....
Cũng không phải Từ Lâm Giang không vui, thật ra đây là chuyện tốt, bởi
vì Từ Lâm Giang mới vừa hoàn thành một loạt thủ tục. Hắn sắp được đoàn
tỉnh ủy điều đến thành phố Cổ Lan, đảm nhiệm bí thư thị ủy đoàn thanh
niên cộng sản thành phố Cổ Lan.
Chuyện này khiến cho Từ Lâm Giang rất cao hứng. Mấu chốt nhất là Tô Mộc
cũng đang ở thành phố Cổ Lan. Từ Lâm Giang rất rõ ràng, ban đầu mình có
thể xen lẫn như cá gặp nước ở đoàn tỉnh ủy, hoàn toàn là nhờ Tô Mộc ban
tặng. Nếu như không phải Tô Mộc thông qua quan hệ với Tần Mông vận hành, chuyện như vậy căn bản không thể xảy ra, chớ nói chi bây giờ còn có cơ
hội làm chủ một phương.
- Chuyện đó là đương nhiên!
Diêm Sùng cười nói.
- Đến đây đi, chúng ta cạn chén.
Khi ba người mới vừa giơ chén rượu chuẩn bị uống, điện thoại của Diêm
Sùng lặng lẽ vang lên, hắn vốn không muốn để ý tới, nhưng sau khi nhìn
thấy người gọi đến, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
- Thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, là Tô Mộc!
Diêm Sùng nhận máy, cười nói:
- Có chuyện gì mà gọi điện cho tôi vậy?
- Tại sao tôi không thể điện thoại cho cậu chứ, nếu tôi không gọi, có phải cậu cũng không định gọi cho tôi không.
Tô Mộc hỏi ngược lại.
- Được rồi, tôi biết mình không nói lại ngươi, làm sao? Có việc gì sao?
Diêm Sùng cười tủm tỉm nói.
- Thật ra cũng không có chuyện gì, nhưng không phải trước kia tôi đã hứa sẽ cùng cậu viết hai bài báo sao? Gần đây tôi mới hoàn thành hai bản
thảo, sẽ gửi qua bưu điện cho cậu, ngoài ra còn có một bản kế hoạch,
muốn nhờ cậu tham mưu giúp tôi, xem có thể áp dụng hay không.
Tô Mộc nói.
- Thật sự làm rồi ra?
Diêm Sùng vui vẻ nói.
- Đương nhiên, còn có thể lừa cậu được sao!
Tô Mộc nói.
- Ha ha!
Diêm Sùng cười to nói:
- Tốt, tốt, tôi biết tiểu tử cậu sẽ không để tôi xem thường, được rồi,
tôi biết rồi, ngày mai có lẽ sẽ nhận được, đợi đến lúc đó tôi sẽ tham
mưu cho cậu.
- Vậy được, tôi cũng không còn chuyện gì khác, nghe bên phía cậu có lẽ
hiện giờ đang uống đúng không. Được rồi, không quấy rầy cậu nữa, tôi gác máy trước đây!
- Này, này! Gác rồi!
Diêm Sùng không ngờ Tô Mộc nói gác là gác, trong lúc nhất thời thậm chí cũng không nói ra ai đang ở bên cạnh hắn.
- Không có cách nào, Tô Mộc giành gác máy trước. Nếu không hiện tại chúng ta lại gọi hắn?
Diêm Sùng tùy ý nhún nhún vai nói.
- Không cần thiết, đợi đến lúc đó tôi sẽ nói cho hắn biết. Hắc hắc, nghĩ đến dáng vẻ vui mừng của hắn khi nhìn thấy tôi lúc đó, các cậu nghĩ có
phải rất tráng quan hay không? Ha ha!
Từ Lâm Giang cười lớn nói.
Diêm Sùng và Khương Đào liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, người này làm gì có phong thái của bí thư thị ủy đoàn.
Tô Mộc thật sự không biết bên kia đang bàn luận chuyện của hắn, hắn cũng vừa làm xong bản kế hoạch, nhìn thời gian gần đến năm giờ, mới nhớ tới
chuyện vẫn hứa với Diêm Sùng, vừa vặn hôm nay kịp gửi bưu kiện, có lẽ
đến ngày mai sẽ đến tay Diêm Sùng. Hơn nữa bản kế hoạch có liên quan đến phát triển của khu Cao Khai, cho Diêm Sùng tham mưu, cũng chưa hẳn
không phải chuyện tốt.
Tiếp thu ý kiến quần chúng mới có thể làm chơi ăn thật!
Đợi sau khi Tô Mộc thu thập thỏa đáng tất cả tài liệu, liền bỏ vào một
túi hồ sơ dán chặt, lúc này cửa phòng làm việc đột nhiên vang lên, sau
đó thân ảnh Khương Nhiên liền xuất hiện. Nói ra bây giờ Tô Mộc không có
hảo cảm với Khương Nhiên. Một người không có nguyên tắc như vậy, đến lúc này còn ảo tưởng mượn lực lượng của Mai Ngự Thư đối kháng với mình,
thật sự là không mở mắt.
- Tô chủ nhiệm.
Khương Nhiên cung kính nói.
- Có chuyện gì sao?
Tô Mộc hỏi.
- Là như vậy, ngài xem ngài đã tiền nhiệm một thời gian, vẫn chưa chỉ
định ai là thư ký, tôi nghĩ hay là điều một người từ văn phòng đến cho
ngài sử dụng trước?
Khương Nhiên nói.
Thư ký sao?
Hiện tại Tô Mộc biết rõ hơn ai hết tầm quan trọng của việc chọn thư ký,
trước kia ở huyện Hình Đường, có Đỗ Liêm bên người, xử lý rất nhiều
chuyện rất nhanh chóng. Cũng bởi vì như vậy, cho nên Tô Mộc mới có ý
định lưu hắn lại huyện Hình Đường, đặt ở nơi dễ dàng tạo ra thành tích
như Hắc Sơn trấn. Nếu điều hắn tới đây, không phải là không được, chẳng
qua là có chút đáng tiếc....
So với bồi dưỡng thành viên của tổ chức, cái gọi là tuyển chọn thư ký, ở trong lòng Tô Mộc địa vị vẫn thấp hơn một chút.
Dù sao thành viên của tổ chức không phải muốn tìm là có thể tìm được,
huống chi còn là dạng chưa có ý định kết hôn, toàn tâm vùi đầu vào công
việc như Đỗ Liêm, lại càng hiếm có. Nếu gặp được thì không thể bỏ qua!
Cũng chính vì như vậy, cho nên bây giờ Tô Mộc nghe thấy câu hỏi của Khương Nhiên..., ngược lại không vội vàng trả lời.
- Chuyện này tạm thời không cần gấp gáp, trong lòng tôi đã có suy tính,
về vấn đề tuyển chọn tài xế và thư ký, tôi sẽ tự lựa chọn, cũng không
phiền toái Khương chủ nhiệm.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Vậy được!
Khương Nhiên nghe thấy lời nói của Tô Mộc, bất giác nhịp tim đập đột
nhiên gia tốc, trong lòng cảm thấy một loại cảm giác trống rỗng và sợ
hãi, đây là ý gì? Tô Mộc làm như vậy rõ ràng là có điều đề phòng với
mình, có ý kiến với mình, nếu không, chuyện như vậy hắn nhất định sẽ
giao cho mình đi làm. Nếu thật sự như vậy, sợ rằng vị trí của mình ngồi
không vững nữa.
Càng nghĩ Khương Nhiên càng cảm thấy sợ!
Tô Mộc ngồi phía sau bàn làm việc, nhìn sắc mặt Khương Nhiên biến ảo,
trong lòng hoàn toàn không có ý tứ buông tha. Khương Nhiên, con đường
này là do anh lựa chọn, cũng đừng trách tôi lòng dạ độc ác. Quan bảng
không nói sai, đối với một người trong lòng chỉ muốn dựa vào Mai Ngự
Thư, tôi chắc chắn không cần.
- Khương chủ nhiệm, ở đây tôi có một số giấy tờ, địa chỉ cũng ở bên trong, phiền anh gửi bưu điện cho tôi.
Tô Mộc nói.
- Được!
Khương Nhiên trong lòng đang thấp thỏm bất an, lúc này nghe được lời nói của Tô Mộc, nhất thời mặt mày hớn hở, vội vàng nhận lấy túi hồ sơ:
- Tô chủ nhiệm, ngài yên tâm, hiện tại tôi sẽ đi gửi ngay cho ngài.
- Vậy thì làm phiền!
Tô Mộc nhìn Khương Nhiên rời khỏi phòng làm việc, khóe miệng hiện ra nụ cười thần bí.
Gõ thì vẫn gõ, quả ngọt cần cho thì vẫn phải đưa.
Khi Tô Mộc thu dọn đồ đạc, chuẩn bị nghỉ ngơi, điện thoại của hắn vừa
lúc vang lên, mới vừa mở máy, bên kia liền truyền đến tiếng kêu của Lý
Nhạc Thiên: