Hoàng Ngạn mới vừa rồi còn rất kiêu ngạo kêu gào những hộ buôn bán này
tiếp tục nộp tiền thuê, thậm chí không sợ kêu bọn họ tới quản ủy hội gây chuyện, hắn cũng không giải quyết. Hiện tại thì ngược lại, nhận một cú
điện thoại, trong nháy mắt liền thay đổi thái độ, chẳng những không thúc giục tăng tiền thuê, ngược lại còn kêu những hộ buôn bán lấy hợp đồng
ra? Chẳng lẽ khoa học Phi Long lần này thật sự lương tâm phát hiện, muốn làm chuyện tốt sao?
Nếu thật sự như vậy, vậy chuyện hôm nay đúng là thú vị rồi.
Tô Mộc không ngăn cản, tiếp tục đứng bên cạnh theo dõi, hắn muốn nhìn
xem Hoàng Ngạn rốt cuộc muốn chuyện gì. Nhưng lúc này Tô Mộc, cũng dâng
lên một suy nghĩ trong đầu, đó chính là mau sớm xác định thư ký. Có rất
nhiều chuyện, một mình mình bỏ tinh lực xác thực không đủ, nếu như không chuẩn bị điều Đỗ Liêm tới đây, vậy cũng chỉ có thể mau sớm thu phục thư ký mới.
- Đây chính là hợp đồng của chúng tôi.
- Hoàng Ngạn, khoa học Phi Long các vị thật sự sẽ sửa đổi hợp đồng với chúng tôi sao?
- Thật sự giữ lời sao?
Đông đảo lão bản nhìn Hoàng Ngạn, trong mắt toát ra vẻ nóng bỏng, sau
khi bọn hắn giao tất cả hợp đồng trong tay cho Hoàng Ngạn, trên mặt
Hoàng Ngạn lộ ra một loại cuồng tiếu:
- Tôi nói này chư vị, các vị lúc trước không phải vẫn nói khoa học Phi
Long chúng tôi ký kết hợp đồng trái pháp luật với các vị đấy sao? Là các vị không muốn thi hành đấy sao? Nếu đã như vậy, Đậu tổng của chúng tôi
liền quyết định, không tranh luận vấn đề này với các vị nữa.
Tôi tuyên bố, bắt đầu từ hiện tại, hợp đồng giữa khoa học Phi Long chúng tôi và các vị trở thành phế thải, các vị có thời gian một ngày thu dọn
đồ đạc của mình, trước lúc mặt trời mọc hôm nay, phải dọn ra khỏi con
đường bán đồ ăn của khoa học Phi Long chúng tôi. Những hợp đồng này bắt
đầu từ hiện tại sẽ không còn trói buộc các vị, bởi vì tôi sẽ xé bỏ toàn
bộ, ha ha.
Trong tiếng xé giấy, mười mấy bản hợp đồng biến thành mảnh vụn trong tay Hoàng Ngạn, sau đó trực tiếp ném đi, vô số mảnh giấy vụn theo gió tung
bay, rơi trên mặt đất, đồng thời khiến cho đám người lão Trương như đóng băng tại chỗ.
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao lại xuất hiện tình hình như vậy?
Khoa học Phi Long xé bỏ hợp đồng chứ không phải muốn ký kết hợp đồng mới với bọn họ, dĩ nhiên là muốn phá hủy nơi này?
Thật sự muốn phá hủy nơi này của bọn họ sao. Bọn họ đều dựa vào nơi này kiếm sống, sau này biết sống như thế nào?
- Khoa học kỹ thuật Phi Long thật độc ác! Đậu Long thật độc ác!
Tô Mộc hiện tại mới biết được Đậu Long có bàn tính gì, mặc dù hắn không
biết khoa học Phi Long tại sao làm như vậy. Nhưng hành động như vậy, rõ
ràng là muốn ép chết những tiệm cơm nhỏ này.
Tất cả bọn họ đều dựa vào con đường bán đồ ăn này kiếm sống, nếu cứ như
vậy hủy đi nơi này, sau này bọn họ biết làm gì? Nếu bọn họ trôi giạt
khắp nơi, những người đến đây ăn cơm sẽ đi chỗ nào ăn cơm? Cho dù khoa
học Phi Long muốn phá hủy nơi này, ít nhất phải dựa theo điều khoản vốn
có trên hợp đồng, đợi đến khi hợp đồng chân chính đến kỳ rồi mới hủy,
cho những ông chủ tiệm cơm này một thời gian giảm xóc không phải sao.
Hành động đột nhiên như vậy rõ ràng là không thèm để ý đến sống chết của những người này, muốn để cho bọn họ cứ như vậy cút khỏi con đường bán
thức ăn. Nhưng những năm qua những người buôn bán trên con đường bán
thức ăn đã nộp bao nhiêu tiền cho khoa học Phi Long. Tối thiểu cũng phải cho người ta thời gian chuẩn bị tâm lý chứ? Ở bên ngoài thuê phòng, chủ cho thuê nhà muốn bán nhà đi, cũng phải để cho người thuê lưu lại mấy
ngày dọn nhà chứ? Các người thì sao, ngang ngược trong mấy giờ muốn
người ta phải rời đi, đây là ý gì? Đậu Long ngươi muốn làm gì?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tô Mộc càng ngày càng âm trầm.
- Nhâm tỷ, là tôi.
Tô Mộc trực tiếp bấm số điện thoại của Nhâm Lập Quyên, sau khi nghe thấy bên kia lên tiếng, trầm giọng nói:
- Bây giờ tôi đang ở trên đường bán thức ăn, chị lập tức mang người tới đây....
- Tôi hiểu!
Bên kia Nhâm Lập Quyên cũng vừa mới phân cục, còn chưa bắt đầu một ngày
làm việc, liền nhận được điện thoại của Tô Mộc. Hiện tại Nhâm Lập Quyên
đã tuyệt đối nắm trong tay đội trị an, sau khi những hiệp cảnh kia bị
khai trừ, cộng thêm những người mới được tiếp nhận và những người Nhâm
Lập Quyên chọn ra lúc trước, tất cả đều trở thành người của Nhâm Lập
Quyên.
- Toàn thể tập hợp, mục tiêu con đường bán thức ăn.
Nhâm Lập Quyên đứng tại chỗ nói.
Tô Mộc cũng không gọi điện thoại cho quản ủy hội, nơi này cách quản ủy
hội cũng không xa, nếu chuyện lớn như vậy, mà quản ủy hội vẫn không có
ai xuất hiện ở đây, vậy Tô Mộc sẽ biết trong chuyện này nhất định có gì
cổ quái, tuyệt đối là Đậu Long đã bắt chuyện. Nhớ không lầm, nơi này
thuộc về người sắp về hưu Lưu Bỉnh Chí phân quản. Cái người hiền lành
này, thật sự cho là mình sắp về hưu, vì vậy chuyện gì ở quản ủy hội cũng không quản không hỏi, muốn ba phải sao?
Đây rút cuộc là đám người gì chứ!
Nghĩ đến loại không khí trầm lặng ở quản ủy hội khu Cao Khai, trong lòng Tô Mộc không khỏi dâng lên một luồng phiền não.
Mà tâm tình phiền não mới vừa dâng lên, trước mắt xuất hiện một màn càng tăng thêm loại phiền não đó. Đám người lão Trương hoàn toàn bị lời nói
và hành động của Hoàng Ngạn làm cho khiếp sợ. Bọn họ thật sự không ngờ
Hoàng Ngạn lại làm ra hành động như vậy. Với thân phận của Hoàng Ngạn,
hắn tuyệt đối không có lá gan đó, hắn làm như vậy, nhất định là chủ ý
của Đậu Long.
Đậu Long muốn phá hủy con đường bán đồ ăn này?
- Hoàng Ngạn, ngươi không thể làm như vậy, ngươi làm như vậy là có ý gì, sau này chúng tôi biết sống thế nào.
- Các người cứ như vậy xé toang hợp đồng của chúng tôi, đây là hành động trái pháp luật.
- Lừa gạt! Trắng trợn lừa gạt, chúng tôi muốn kiện lên quản ủy hội.
- Bây giờ gọi điện thoại cho cục công an đi!
Trong lúc nói chuyện những ông chủ bán hàng đã bắt đầu rối rít gọi điện
thoại, có người gọi cho phân cục công an, có người gọi cho quản ủy hội,
có người dứt khoát trực tiếp xông lên phía trước, muốn vây công Hoàng
Ngạn. Nhưng Hoàng Ngạn là ai? Xuất thân trước kia của hắn chính là xã
hội đen, hiện tại đừng thấy hắn đã trở thành trưởng ban an ninh của khoa học Phi Long, nhưng bản chất thật sự của hắn vẫn không biến mất.
Giống như loại cục diện trước mắt, trước kia không biết Hoàng Ngạn đã xử lý qua bao nhiêu lần, mỗi lần nếu không thấy chút máu là không thể nào. Nghĩ tới đây, khóe miệng Hoàng Ngạn liền lộ ra nụ cười đểu giả, vung
cây gậy cảnh sát trong tay.
- Các người muốn tạo phản sao? Có biết đây là hành động trái pháp luật
hay không? Chúng tôi là dựa theo hợp đồng làm việc, nếu các người dám
gây chuyện, đừng trách tôi bây giờ phá hủy hàng quán của các người!
Không đúng, những hàng quán này vốn là của khoa học kỹ thuật Phi Long
chúng tôi, chúng tôi phá hủy phòng ốc của mình, ai dám lên tiếng phản
đối! Nghe kỹ cho tôi, nếu ai dám gây chuyện, tất cả mọi việc đều là
chúng tôi tiến hành phòng vệ chính đáng.
Hoàng Ngạn lớn tiếng hét.
Phòng vệ chính đáng? Hoàng Ngạn thật đúng là xảo trá, định nghĩa tình
huống nơi này là phòng vệ chính đáng, như vậy cho dù xảy ra chuyện gì,
Hoàng Ngạn cũng có thể không phải chịu trách nhiệm.
Xã hội đen quả nhiên không có người nào đơn giản!
Khi Hoàng Ngạn vừa dứt lời, tất cả an ninh còn lại đều nắm chặt gậy
trong tay, còn có hai người trèo lên xe nâng, trong tiếng xe ùng ùng
tiến lên, tràng diện nhất thời sa vào trạng thái gay gắt. Nếu thật sự
để cho xe nâng tiến lên, tình thế nơi này tuyệt đối sẽ phát loạn.
- Tất cả dừng tay cho tôi!
Tô Mộc biết hiện tại không thể đứng yên nhìn được nữa, trước khi chuyện
chưa chân chính náo loạn, hắn phải đứng ra điều giải. Trong nháy mắt
thanh âm của Tô Mộc vang lên, ánh mắt của mọi người đều phóng tới người
hắn, muốn nhìn xem rốt cuộc là người nào, lại dám chặn ngang một cước
vào lúc này, chẳng lẽ không sợ bị khoa học Phi Long chèn ép sao?...
- Là cậu?
Lão Trương là người đứng trên cùng, sau khi nhìn thấy Tô Mộc xuất hiện,
trên mặt không khỏi hiện lên vẻ vui mừng, hắn biết Tô Mộc có thể đi cùng Nhâm Lập Quyên, cho dù chức vụ có nhỏ đi nữa cũng là nhân viên chính
phủ. Lúc này nếu có một nhân viên chính phủ đứng ra, thay bọn họ nói
chuyện, vậy chuyện hôm nay chưa chắc không thể giải quyết viên mãn. Bất
kể thế nào, bọn họ tuyệt đối không thể cho phép hàng quán bị phá hủy.
Nếu hàng quán bị phá hủy, bọn họ sẽ mất tất cả!
- Trương lão bản, chúng ta lại gặp mặt.
Tô Mộc cười nói.
- Đúng vậy, ngài chuẩn bị làm gì?
Lão Trương hỏi.
- Tôi tới đây đương nhiên là làm việc.
Tô Mộc liếc nhìn đám người lão Trương, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Hoàng Ngạn, lạnh lùng nói:
- Mang theo người của anh về trước đi, chuyện ở đây, anh không làm chủ được.
- Tôi không làm chủ được?
Hoàng Ngạn lớn tiếng cười nói:
- Tôi không làm chủ được thì ai có thể làm chủ, tôi không quan tâm cậu
là ai, khoa học Phi Long chúng tôi làm việc, người không có phận sự mau
tránh ra!
- Khoa học Phi Long từ lúc nào lại lợi hại như thế, có thể thay thế chính phủ chấp pháp?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Đại biểu chính phủ chấp pháp? Cậu đội lên đầu chúng tôi cái mũ khá lớn đấy, nhưng cậu nói nhảm rồi, chúng tôi đại biểu chính phủ chấp pháp khi nào? Nhìn thấy không, chuyện vừa rồi đều được bên kia quay chụp lại
rồi.
Là bọn họ tự nguyện giao hợp đồng cho tôi, là bọn họ không muốn tiếp tục thực hiện hợp đồng, nếu như vậy, vậy còn gì để nói, khoa học Phi Long
chúng tôi không chọc nổi chư vị, chẳng lẽ còn trốn không nổi sao? Đây là phòng ốc do chúng tôi xây dựng, hiện tại chúng tôi thu hồi, có gì sai
sao? Chúng tôi thoái dỡ phòng ốc của chúng tôi, chẳng lẽ còn cần báo cáo với chính phủ? Còn cậu là ai? Chúng tôi không thể đại biểu chính phủ
chấp pháp, cậu có thể sao?
Hoàng Ngạn khinh thường nói.
- Được, anh làm việc cũng chặt chẽ, thậm chí ngay cả camera cũng mang
đến, nói như vậy, từ đầu anh đã ở đây diễn trò, là muốn đuổi tất cả bọn
họ đi đúng không? Còn giả vờ gọi điện thoại, xé bỏ hợp đồng, tất cả đều
là hỏa mù đúng không?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Tôi lười nói nhảm với cậu, động thủ cho tôi!
Hoàng Ngạn lớn tiếng nói.
- Có tôi ở đây, ai dám động đến!
Tô Mộc quyết đoán bước về phía trước, lạnh lùng quét nhìn mười mấy an
ninh đang đứng trước mặt, trong ánh mắt thả ra một loại sắc bén.