Hạ Xuân Mai vộ vàng đi vào văn phòng của Tô Mộc, khi nàng đứng lại, biểu tình căng thẳng nhìn hắn.
- Tô thư ký có xem bài viết trên mạng chưa?
Tô Mộc nhướng mày hỏi lại:
- Bài viết trên mạng? Bài gì?
- Ở đây!
Hạ Xuân Mai nói xong đi qua nhanh tay tìmd ra bài viết, sau đó đứng sang góc.
Hạ Xuân Mai giải thích rằng:
- Là bài viết ngày, mới đăng sáng nay. Bài viết rõ ràng có vấn đề,
sao có thể mới phát ra đã có ba vạn người theo dõi? Hiện tại bài viết
siêu nổi, càng lúc càng hot. Trong đó chỉ còn thiếu không nói thẳng tên
nhóm Dương Tử, nhưng tin tưởng nếu cố ý thì sẽ nhanh chóng tìm ra ngay.
Tô Mộc đang hết sức chăm chú xem bài viết, càng đọc sắc mặt càng âm
trầm. Khiến Hạ Xuân Mai bất ngờ là Tô Mộc đọc xong không tỏ ra tức giận, chỉ có mặt sâ sầm đốt thuốc lá rít vài hơi rồi nhanh chóng dập tắt.
Tô Mộc lẩm bẩm:
- Xem ra có người nhằm vào huyện Ân Huyền chúng ta.
Hạ Xuân Mai khó hiểu hỏi:
- Không thể nào! Ai sẽ nhằm vào huyện Ân Huyền chúng ta?
- Ai nhằm vào? Chắc chắn có người đó. Chuyện này nàng cũng biết, xảy
ra vào buổi sáng, khi đó ta có mặt ở hiện trường, đích thân ta xử lý.
Bây giờ thì sao? Nàng nhìn thấy không? Sự việc chỉ mới kết thúc một
tiếng, kết quả xử lý của chúng ta chưa ra đã lên trên mạng.
Tô Mộc chậm rãi nói:
- Chưa xong, lại còn nói tiếp tục, người theo dõi điên cuồng như vậy, chắc chắn có dân chuyên nghiệp cố ý làm. Nàng nói xem nếu không bị
người nhằm vào thì chuyện này sao được? Việc này không liên quan gì với
ta nhưng cũng có dính dáng.
Hạ Xuân Mai suy nghĩ sơ, biết Tô Mộc nói câu đó là có ý gì. Đúng rồi, nếu nói chuyện này liên quan với Tô Mộc thì quá giả.
Dù sao không ai biết Tô Mộc sẽ xuất hiện khi đó, tại chỗ đó. Cái gọi
là tranh ảnh hiển nhiên từ đầu đã quay chụp, thậm chí có hình ảnh phụ tử Diệp Ngạnh đến chợ sáng bày quán. Nếu không chụp hình trước thì giải
thích với lý do gì?
Nhưng nói không liên quan tới Tô Mộc thì không thể nào, vì lúc này
huyện Ân Huyền là hắn quản lý hết. Chuyện gì xảy ra tại đây đều liên
quan đến Tô Mộc, là vận tác nhằm vào hắn.
Nhưng ai làm?
Tô Mộc cũng nghĩ đến, chuyện này do kẻ nào vận tác? Trong thời gian
này hình như hắn chưa đắc tội ai, chẳng lẽ bên huyện Lâm Sơn đang kiếm
chuyện? Không có lý nào, huyện Lâm Sơn không nên dám trêu chọc vào hắn
nữa.
Nhưng nếu không phải la huyện Lâm Sơn thì sẽ là ai?
Tô Mộc suy tư ra lệnh:
- Hạ bộ trưởng, hiện tại bộ tuyên truyền các người tranh thủ thời
gian làm hai việc. Thứ nhất là phát động quan hệ gỡ bài viết xống, thứ
hai là điều tra xem kẻ nào chụp mấy thứ này. Nếu đối phương chụp hình
ngay từ sớm nói lên chắc chắn đã tới huyện Ân Huyền chúng ta từ trước.
Ta sẽ khiến nhóm Từ thư ký phối hợp Hạ bộ trưởng làm việc.
- Rõ!
Hạ Xuân Mai xoay người ra khỏi văn phòng.
Hạ Xuân Mai đã đứng về phía Tô Mộc, biết hiện tại phải bảo vệ hình
tượng mặt chính của huyện Ân Huyền. Nếu không bảo vệ được, tiếp theo
chẳng những Tô Mộc xi xẻo mà Hạ Xuân Mai cũng khó sống yên.
Cách nghĩ này đại biểu tiếng lòng của nhiều cán bộ huyện Ân Huyền, nhưng không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Hạ Xuân Mai rời đi không lâu sau Từ Viêm sải bước đi tới. So với Hạ Xuân Mai hơi cẩn thận thì Từ Viêm biểu hiện sự oán giận.
Từ Viêm lớn giọng nói:
- Lãnh đạo, xem ra có người gai mắt huyện Ân Huyền chúng ta nên tìm
mọi cách bôi đen chúng ta. Chuyện như vậy cũng làm được, có vẻ nghiên
cứu rất kỹ đám tôn tử quản thị trấn Ân Huyền chúng ta. Không có nội gian thì không chiêu ngoại tặc vào được, e rằng vài người trong huyện Ân
Huyền sắm vai nhân vật không tôt lành gì. May mắn lúc ta nhậm chức có
trang bị camera theo dõi ở tất cả vị trí quan trọng, bây giờ ta sẽ điều
tra xử lý thật tốt.
Tô Mộc chậm rãi nói:
- Hiện tại không chỉ có thế.
Từ Viêm khó hiểu hỏi:
- Sao vậy?
Tô Mộc nói:
- Sự việc có thay đổi, có lẽ ngươi chưa biết. Diệp Nam Sơn không phải người bình thường, lão nhân này trải qua đúng là thê thảm. Diệp Nam Sơn là gia đình liệt sĩ, có hai nhi tử chết trong quân đội, con thứ ba Diệp Ngạnh xấuty ngũ ra. Nếu nói đây là sự kiện ngẫu nhiên thì đỡ, bây giờ
ta lo là có người đào ra thân phận của bọn họ rồi tuyên truyền rum beng
chuyện này, khi đó không biết sẽ bị giội bao nhiêu nước bẩn.
Từ Viêm ngẩn ngơ:
- Có chuyện như vậy?
Từ Viêm nhíu mày chặt nói:
- Xét cho cùng là do đám khốn kiếp thành quản, ta không ra tay chỉnh đốn bọn họ mà dám gây ra tai họa lớn như thế cho ta.
Quân nhân gia đình liệt sĩ bị vũ nhục!
Vinh diệu của quân nhân ở đâu?
Ba nhi tử chết mất hai, hy sinh thân mình vì nước lại chịu đủ thành quản nhục nhã, tại sao?
Những tiêu đề này xẹt qua đầu Tô Mộc và Từ Viêm, csàng nghĩ càng cảm thấy nếu không giải quyết thì rất nghiêm trọng.
Từ Viêm nói:
- Lãnh đạo, theo ta thấy bây giờ mặc kệ bên kia xử lý kết quả như thế nào, huyện ủy trực tiếp lấy ra ý kiến giải quyết công bố đại chúng đi.
Bài viết nói ngày mai sẽ có tiếp theo nhưng ai biết chừng bọn họ nổi
hứng lên thật sự công bố tiếp?
Tô Mộc gật gù, hắn hiểu ý của Từ Viêm. Sớm công bố kết quả xử lý
khiến huyện Ân Huyền tạm hời thoát khỏi cục diện bất lợi, tuy Tô Mộc đã
lên tiếng trước rồi nhưng ai ngờ vẫn hơi muộn.
- Dương Tử bị cắt chức điều tra!
- Những thành quản chính thức bị khai trừ!
- Toàn bộ thành quản hiệp phòng bị sa thải, không bao giờ thu nhận!
- Nợ tiền quán bán đồ ăn sáng bắt bọn họ trả lại hết, bọn họ không
trả xong thì cục quản thị trấn trả cho ta! Toàn bộ hành vi ác liệt từng
có trong chợ sáng cũng phải bồi thường!
- Quan trọng nhất là bảo đảm gia đình Diệp Nam Sơn không truy cứu
việc này. Còn có Diệp Ngạnh, ngươi hãy hỏi xem nếu được thì sắp xếp công tác cho hắn, vào huyện cục công an hay làm bảo an Kiền Long đều được.
Trong thời gian ngắn ngủi Tô Mộc suy nghĩ xong các mặt. Từ Viêm đứng
dậy ra văn phòng chuẩn bị việc này. Sau khi Từ Viêm đi, Tô Mộc kêu Mạch
Thường Trực vào, cho biết kết quả xử lý, ra lệnh trong vòng mười phút ra gã công bố lên mạng, dán ra ngoài.
Còn về quyết định xử lý bên cục quản thị trấn thì không cần biết.
Thái độ của Tô Mộc là vậy.
Đã qua hai tiếng, cục quản thị trấn các ngươi có Chân Đào chủ trì vậy mà không giao lên được một kết quả xử lý, các ngươi đang làm gì? Chẳng
lẽ các ngươi đang mở họp, tùy tiện mở chơi sao?
Mạnh Thường Trực biết bài viết đó, biết hành động hiện tại của Tô Mộc là chính xác nhất nên gã nhanh chóng ra ngoài sắp xếp. Huyện Ân Huyền
hiện tại miễn là Tô Mộc quyết định thì không ai phản bác, dù trên thường ủy huyện ủy phản bác thì kết quả vẫn như cũ.
Uy lực nhất vai khiêu lớn như thế đấy.
Tô Mộc sắp xếp xong tất cả điều này, trong lòng suy nghĩ chuyện này
là ngẫu nhiên hay có ai ở sau màn khống chế? Nếu là cái đầu thì thôi,
còn vế sau thì tính chất hơi nghiêm trọng.
Nhưng mặc kệ ngươi là ai ta tuyệt đối không cho ngươi ảnh hưởng huyện Ân Huyền phát triển bình thường! Nếu ai dám làm như vậy thì ta sẽ chơi
tới cùng với người đó!
Chuyện đám người Dương Tử nói, hành vi của bọn họ có vấn đề nhưng Tô
Mộc đã nói sẽ xử lý nghiêm túc thì hắn thật sự làm vậy. Không chỉ thế,
sau vụ này Tô Mộc định tổ chức hoạt động giáo dục tư tưởng nhận thức cho tất cả bộ môn cơ quan huyện trực.
Địa bàn của ta do ta làm chủ vụ việc, ai muốn chen chân vào, muốn hoa tay múa chân ở chỗ của ta thì phải xem các ngươi có tư cách đó không!
Một hội sở tư nhân Thạch Đô thị.
Hội sở này không mấy nổi tiếng trong Thạch Đô thị, nó chỉ treo cái
tên hội sở lại cực kỳ điệu thấp, ẩn mật. Nơi này theo kiểu hội viên, trừ phi là hội viên nếu không ngươi đừng hòng vào được.
Hiện tại trong hội sở này, Lục Thừa ngồi trên ghế sa ***, nhìn nam nhân hút thuốc phía đối diện, mặt cười nịnh.
Không ai biết thật ra hội sở này là Lục Thừa tập đoàn Lục thị tạo ra, nơi này là sản nghiệp tư nhân của Lục Thừa.
Lục Thừa nhỏ giọng nói:
- Khương đại thiếu, hiện tại trên mạng đã bắt đầu lưu truyền bài viết đó. Dựa theo lúc trước ta chuẩn bị đầy đủ, rất nhanh sẽ trải rộng toàn
bộ internet, khi đso phát ra bài sau chắc chắn sẽ khiến Tô Mộc không
chịu nổi.
Khương đại thiếu gia?
Chính là Khương Chi Sơn!
Khương gia hiện tại trong kinh thanh tuy không tính là đại gia tộc xa hao bao nhiêu nhưng chỉ cần Khương Đào Lý còn sống thì thực lực tuyệt
đối không thể khinh hường.
Không ai dám xem thường lực ảnh hưởng của Khương Đào Lý trong giới
giáo dục Thiên triều. Thật ra nếu tính kỹ thì trước khi Lục Thừa kinh
thương cũng nhậm chức trong một đại học.
Khi đó Lục Thừa quen Khương Chi Sơn, vì con người Lục Thừa lanh lẹ nên quan hệ khá tốt với Khương Chi Sơn.
Lần này xảy ra sự kiện trong huyện Ân Huyền là Lục Thừa âm thầm vận
động, nhưng nguồn gốc lực lượng khiến gã làm vậy vì Khương Chi Sơn trước mắt. Nếu Khương Chi Sơn không gật đầu thì Lục Thừa tuyệt đối không dám
làm như vậy.
Dù sao sau lưng Tô Mộc có hậu đài, chỗ dựa rất cường đại, mạnh tới mức Lục Thừa tuyệt đối không dám chống lại.
Khương Chi Sơn mỉm cười lung lay ly rượu trong tay, quá ly rượu nhìn mặt Lục Thừa.