Từ Trung Nguyên ngồi ở chỗ này. Ngồi bên cạnh chính là Phương Thạc. Ngồi ở phía trước chính là Từ Xuân Đình. Cũng không phải là gia tộc lâu đời
gì, nên không có nhiều ràng buộc. Ở trong lòng Từ Trung Nguyên, quan
trọng nhất chính là lòng trung thành.
Một người nếu như không có lòng trung thành, chỉ làm ra một vài thứ màu
mè, không có bất kỳ tác dụng gì, tất cả các loại nghi thức đều là hành
động rất nực cười. Hắn càng coi trọng hành động thực tế hơn.
– Ba, ba nói trong tay Tô Mộc có thứ gì, khiến ba gọi con trở về như vậy?
Từ Xuân Đình có chút nghi ngờ hỏi.
Từ Xuân Đình vừa mới tham gia một hội nghị trong chính phủ thành phố,
vốn định buổi chiều sẽ đi thị sát. Nhưng bây giờ hắn lại bị Từ Trung
Nguyên gọi điện thoại bảo trở về, nhất thời không hiểu nổi. Cho đến lúc
này hắn vẫn không biết rõ ràng lắm, nguyên nhân là cái gì.
Chỉ biết điều này có liên quan đến Tô Mộc.
Nhưng từ lúc nào Tô Mộc có thể có phân lượng lớn như vậy, có thể khiến cho Từ Trung Nguyên làm ra hành động như vậy?
Trong lòng Từ Xuân Đình cũng không có bao nhiêu mâu thuẫn tâm lý đối với sự xuất hiện của Tô Mộc. Hắn biết Từ Trung Nguyên, tin tưởng ba mình
chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ làm ra loại hành động thu nhận cháu
trai như vậy. Nếu hắn đã làm, tuyệt đối có suy nghĩ riêng của hắn.
– Thế nào? Con rất không hài lòng sao?
Từ Trung Nguyên thản nhiên nói.
– Làm gì có!
Từ Xuân Đình vội vàng nói.
– Hừ!
Từ Trung Nguyên không nhẹ không nặng hừ một tiếng.
– Con phải biết rằng Tô Mộc hiện tại đã là người của Từ gia mình. Đây là chuyện ván đã đóng thuyền. Cho dù hắn không phải là ruột thịt của Từ
gia chúng ta, không phải là huyết mạch của chúng ta Từ gia, nhưng thân
phận của hắn lại không thay đổi được. Tô Mộc tính tình thế nào, con
không cần nghi ngờ. Về phần nói đến năng lực của Tô Mộc ra sao, ba tin
tưởng con cũng đã có tư liệu. Nếu như đổi lại thành con, ở tuổi của Tô
Mộc, con có thể làm được như hắn sao?
– Không thể!
Từ Xuân Đình vẫn tính là thành thật. Vấn đề như vậy không cần chất vấn. Không phải ai cũng có thể làm như Tô Mộc.
– Cho nên nếu như con có khả năng, cố gắng hết sức quan tâm tới Tô Mộc
nhiều hơn là được. Sau này trụ cột trong hệ thống chính trị của Từ gia
chúng ta, ngoài con ra, trọng điểm bồi dưỡng chắc là Tô Mộc. Con nên
biết quan hệ lợi hại trong đó. Ba không cần nói thêm gì nữa với con. Con chỉ cần biết rằng, Tô Mộc trở thành cháu trai của Từ gia, đối với đại
kế lâu dài của Từ gia chúng ta mà nói, chính là có lợi. Nếu muốn nói rõ, chính là Từ gia chúng ta dính chút ánh sáng!
Từ Trung Nguyên nghiêm túc nói.
Ầm!
Lời như vậy lọt vào trong tai Từ Xuân Đình thật sự dâng lên sóng lớn
ngập trời. Hắn muốn không khiếp sợ cũng không được. Mặc dù hắn biết năng lực của Tô Mộc tạm được, nhưng có thể có được đánh giá của Từ Trung
Nguyên cao như vậy, có phải có chút thái quá hay không?
Trên người Tô Mộc chẳng lẽ còn che dấu bí mật gì sao?
Ngay khi Từ Xuân Đình vừa định tiếp tục hỏi thăm, bên ngoài đã truyền
đến tiếng bước chân. Rất nhanh Từ Long Tước và Tô Mộc đã xuất hiện ở nơi này.
– Gia gia, chú hai, chú Phương.
Từ Long Tước và Tô Mộc không hẹn mà cùng chào hỏi. Dù sao hai người chào hỏi đều giống nhau, không cần bất kỳ e ngại gì.
– Qua đây, ngồi xuống đi!
Từ Trung Nguyên cười nói.
– Vâng!
Đợi đến sau khi hai người ngồi xuống, Từ Trung Nguyên nói:
– Long Tước, Tô Mộc đã đưa đồ cho cháu chưa?
– Đúng vậy, gia gia, đang ở chỗ này của cháu!
Từ Long Tước lấy cái đĩa ra.
– Rất tốt!
Từ Trung Nguyên nhìn về phía Từ Xuân Đình nói:
– Con không phải rất muốn biết bên trong vật này che giấu bí mật gì sao? Cầm qua xem một chút. Trong thư phòng có máy vi tính. Con hẳn biết dùng như thế nào. Đợi đến sau khi con xem xong, trở ra rồi nói tiếp!
– Vâng!
Từ Xuân Đình thật sự rất hiếu kỳ. Rốt cuộc là thứ gì, có thể làm cho Từ Trung Nguyên huy động nhiều người như vậy.
Đợi đến sau khi Từ Xuân Đình đi vào thư phòng, Từ Trung Nguyên liền nhìn về phía Tô Mộc.
– Chỉ nói vậy thôi. Hiện tại tình hình công tác ở huyện Ân Huyền thế nào?
– Đúng vậy, gia gia, cho đến bây giờ, tình hình huyện Ân Huyền, cháu coi như đã hoàn toàn nhìn thấu. Cháu nói nhìn thấu, cũng không phải là loại đơn giản trên phương diện ý nghĩa, chỉ biết có mấy hương trấn. Cho dù
cháu còn chưa đi được hết, nhưng háu dám nói cháu đã đi qua 90% thôn
trong huyện Ân Huyền. Trăm phần trăm hương trấn, cháu đều biết có chuyện gì xảy ra. Địa hình tất cả thôn trấn và huyện Ân Huyền đã hiện rõ trong đầu cháu. Nhưng ngài nên biết. Lần này cháu đi qua, nhiệm vụ quan trọng nhất không phải là phát triển kinh tế, mà là nghĩ biện pháp giải quyết
chuyện của Trương Bắc Hạ. Cho nên, đợi đến sau khi trở về, sẽ phải làm
chuyện này.
Tô Mộc nói.
– Lão Chu người này luôn luôn nhìn việc không nhìn người. Xem ra lần này việc ở huyện Ân Huyền đã kích thích đến ranh giới cuối cùng của hắn.
Từ Trung Nguyên chậm rãi nói.
– Đúng vậy, tình hình của huyện Ân Huyền thật sự rất rắc rối phức tạp.
Tô Mộc cảm khái.
– Có thể ở trong tình huống rắc rối phức tạp như vậy, mở ra cục diện, chứng minh năng lực công tác của cháu cũng không tệ lắm.
Từ Trung Nguyên cười nói.
– Cháu chỉ là có vận khí tốt. Gia gia, nói ra ngài có thể cũng không
tin. Ở nơi đó, chuyện đầu tiên cháu gặp phải, không ngờ là một thần côn, giả mạo thần tiên. Khi cháu đang đi ở trên đường, ngang nhiên cản xe
của cháu lại, muốn đánh cháu.
Tô Mộc nói.
– Còn có chuyện này sao?
Từ Trung Nguyên nhướng mày.
– Đúng vậy, đây là nhẹ. Chỉ có điều bây giờ thần côn kia đã chết. Chỉ có điều bọn họ cho rằng điều mình làm là kín kẽ không chê vào đâu được,
nhưng không biết, muốn người không biết trừ phi mình đừng làm. Bọn họ
làm ra thủ đoạn như vậy, thật sự đủ ti tiện.
Tô Mộc lạnh lùng nói.
– Ở bên ngoài, chỉ cần cháu làm việc nghiêm túc, không cần phải lo lắng
nhiều như vậy. Có bất cứ chuyện gì, đều có thể trực tiếp tìm chú hai
cháu nói chuyện!
Từ Trung Nguyên thản nhiên nói.
– Vâng, gia gia, cháu hiểu được!
Tô Mộc gật đầu nói.
Người ở chỗ này đều biết Từ Trung Nguyên nói ra lời này, phân lượng nặng tới mức nào. Không nói tới chuyện bảo Tô Mộc trực tiếp tìm Từ Xuân
Đình. Tô Mộc có thể trực tiếp tham gia vào trong hệ thống chính trị như
vậy sao?
Mười phút sau!
Từ Xuân Đình từ trong thư phòng đi tới. So với lúc đi vào, thần sắc Từ
Xuân Đình đã nghiêm túc hơn rất nhiều. Nhưng trong sự nghiêm túc này, Tô Mộc có thể nhận thấy được hắn che giấu một chút vui mừng, bất ngờ.
Xem ra cho dù là Từ Xuân Đình ở trong kinh thành, cũng không có cách nào nắm giữ được đại cục. Cũng đúng. Không nói, trên đầu hắn có một bí thư
Thị Ủy, quan trọng nhất chính là, nơi này là dưới chân thiên tử, bất cứ
chuyện gì cũng phải hành sự một cách cẩn thận.
Ở loại cục diện rắc rối khó gỡ này, Từ Xuân Đình nếu như không có Từ gia làm hậu thuẫn, sợ rằng rất khó mở ra được cục diện ở chính phủ thành
phố.
Cho dù Từ Xuân Đình đã nhậm chức đủ một khóa!
– Thế nào?
Từ Trung Nguyên thản nhiên nói.
– Ba, thứ này tới thật sự rất đúng lúc. Có vật này, bố cục tiếp theo của con có thể thuận thế triển khai. Chỉ cần con tìm được một người thích
hợp đi làm việc này là được!
Ở chỗ này, Từ Xuân Đình không nói lời khách sáo.
– Người thích hợp? Lẽ nào trong tay con không có sao?
Từ Trung Nguyên cau mày nói.
– Có thì có. Nhưng những người đó ngài cũng biết, khẳng định đều sẽ bị
người khác để mắt tới. Nếu như để bọn họ động thủ, tình huống có chút
nguy hiểm.
Từ Xuân Đình nói.
Là thật!
Thứ trong cái đĩa này rất quan trọng. Cho dù vẫn không có cách nào hình
thành địa chấn trong quan trường, nhưng nếu như dựa vào thứ này, ép vài
người xuống ngựa, hẳn không có bất kỳ vấn đề gì. Nếu như thông qua cái
này, tiến hành trao đổi ích lợi, vậy thì càng tốt hơn.
Nhưng điều kiện đầu tiên là, phương diện này liên quan đến vài thứ đó.
Từ Xuân Đình có thể ở trong thời gian rất ngắn ngủi, xác định ra, đồng
thời chứng thực vài điều trong đó.
Điều này có chút khó khăn!
– Chú hai, nếu không cháu giúp chú?
Từ Long Tước cười nói.
– Hồ đồ!
Từ Trung Nguyên quát khẽ:
– Cháu là quân nhân, làm sao có thể can thiệp vào chuyện này được? Gia
gia đã từng nói với cháu, phải làm quân nhân thuần túy nhất. Sau này,
lời nói giống như vậy, đừng nói ra. Nghĩ cũng không được nghĩ, biết
không?
– Vâng!
Từ Long Tước vội vàng ôm miệng nói.
Chỉ có điều, lời mặc dù nói như vậy, nhưng Từ Trung Nguyên ở đây cũng
không có người nào tốt để chọn lựa. Giống như vẫn nhấn mạnh trước đó,
nhân mạch của Từ gia ở trong quan trường thật sự không nhiều lắm. Sở dĩ
làm như vậy, là có các phương diện tạo thành.
Cho nên, cho dù gặp phải chuyện như vậy, ở đất kinh thành này, Từ Trung
Nguyên cũng không biết nên vận dụng ai mới là tương đối thích hợp.
Người này phải đáng tin cậy. Không đáng tini, tuyệt đối không thể sử dụng.
– Gia gia, chú hai, cháu có người có thể chọn.
Đúng lúc này Tô Mộc đột nhiên mở miệng. Sau khi hắn mở miệng, ánh mắt Từ Trung Nguyên liền sáng ngời, dường như đã nghĩ tới điều gì.
– Nói một chút xem thử!
– Chú hai, không biết chú hiểu bao nhiêu về con người của Đường cục phó, Đường Quốc Đàm?
Tô Mộc hỏi.
Đường Quốc Đàm?
Phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố ở kinh thành sao?
Làm thị trưởng ở kinh thành, Từ Xuân Đình đương nhiên biết Đường Quốc
Đàm. Người như vậy, ở vào vị trí như vậy, tuyệt đối là một người hiển
hách. Từ Xuân Đình nếu như ngay cả Đường Quốc Đàm là ai cũng không biết, đó mới là chuyện nực cười.
Chỉ có điều tại sao Tô Mộc lại nói ra cái tên Đường Quốc Đàm này?
Chẳng lẽ Tô Mộc và Đường Quốc Đàm có quen biết sao?
Nói đến nội tình của Đường Quốc Đàm, Từ Xuân Đình thật sự không biết rõ
ràng lắm. Cho dù là Từ Trung Nguyên cũng không tính là hiểu rõ.
Có Từ Trung Nguyên ở đây, nhân vật như Đường Quốc Đàm, ngược lại không
mấy quan trọng. Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc Từ Trung
Nguyên biết tầm quan trọng của vị trí phó cục trưởng thường vụ cục công
an thành phố ở kinh thành.
Nhưng người này nếu từ trong miệng Tô Mộc nói ra, vậy hẳn là có điều
đáng nhắc tới? Bằng không Tô Mộc chắc chắn sẽ không ăn nói lung tung.
Chỉ có điều Tô Mộc làm sao lại quen biết với Đường Quốc Đàm? Cấp bậc
giữa hai người lại chênh lệch xa như vậy.
– Tô Mộc, cháu nói về Đường Quốc Đàm là có ý gì?
Từ Xuân Đình hỏi.
– Chú hai, là như vậy. Cháu nghĩ nếu người của ngài đều không có tiện
làm chuyện này, vậy hãy để cho Đường cục phó làm đi. Về phần Đường cục
phó và cháu quen biết thế nào? Nhắc tới cũng đơn giản. Cháu và Đường cục phó xem như là quan hệ sư huynh đệ. Đường cục phó là đệ tử của Ngô lão, lão sư của cháu, là đệ tử đã dùng lễ bái lạy.
Tô Mộc nói.
Hóa ra là như vậy.
Theo lời giải thích của Tô Mộc, Từ Xuân Đình nhất thời hiểu ra. Khi Từ
Trung Nguyên nghe tới cái tên Ngô Thanh Nguyên, tâm trạng cũng cũng thả
lỏng hơn rất nhiều.
Người có thể làm cho Ngô Thanh Nguyên nhận làm đệ tử, tính cách tối thiểu là qua cửa.