Ăn tươi Bùi Phi là chuyện Tô Mộc muốn làm bây giờ, nhưng lại thật sự
không thể làm. Không quan tâm là thời gian hay địa điểm đều rất không
thích hợp.
Cho nên hắn chỉ có thể tạm thời kìm chế dục tính của
mình. May là Bùi Phi nói, đêm nay có thể đóng phim xong, sẽ trở lại kinh thành. Trong kinh thành có một bữa tiệc từ thiện cần cô tham gia. Đến
lúc đó cô có thể ở cùng Tô Mộc.
Xem như là hẹn trước!
...
Sau nửa giờ!
Tô Mộc và Quan Ngư ngồi vào bên trong xe tiếp tục đi về phía trước. Trên
mặt Quan Ngư lúc này lộ ra sự vui sướng khó có thể kìm chế nổi. Không có cách nào. Ai bảo lần này đi theo Cố Thanh Lưu đi dạo, cô thật sự thu
hút được đủ ánh mắt không nói, kí tên chụp ảnh chung cái gì cần có đều
có. Hơn nữa đều là có ngôi sao lớn.
- Thật sự là nữ sinh vui vẻ!
Trong lòng Tô Mộc cảm khái. Hắn biết lúc này Quan Ngư đang rất vui sướng.
Phải biết rằng, theo thân phận địa vị của Quan Ngư, chỉ cần cô muốn,
chung quy có thể sẽ có được ảnh chụp chung, chữ ký của những người này.
Nhưng nếu thật sự phải thông qua thủ đoạn như vậy, sẽ mất đi sự sung
sướng như bây giờ.
So sánh giữa hai cách này, Tô Mộc càng nguyện ý thấy cách sau hơn.
...
Chín giờ sáng!
Chờ khi Tô Mộc nhìn thấy kinh thành, đã là chín giờ. Thời điểm này đi qua,
thật sự tương đối phiền phức. Thông nhau các loại ảnh hưởng, nếu như
thật sự có việc gấp, không muốn sốt ruột muốn chết không được.
Tô Mộc lần này qua là muốn từ Bộ tài chính xin khoản tiền lương. Điều này
không phải là giả. Nhưng so với điều này, hiện tại chuyện lớn hàng đầu
tất nhiên là phải đi tới đại học Yến Kinh, cùng Khương Mộ Chi đi tới
Khương gia.
Cho nên Tô Mộc trực tiếp bảo đám người Thường Vân đi
trước. Về phần khách sạn các loại, có Mộ Bạch đi theo, có thể an bài
tốt. Tô Mộc tự mình đi tới đại học Yến Kinh. Quan Ngư muốn đi cùng,
nhưng trên đường đi lại bị một cuộc điện thoại của Chu Phụng Tiền gọi
đi.
Biết Tô Mộc qua, Chu Phụng Tiền thật ra không có bất kỳ bất
ngờ nào, chỉ bảo Tô Mộc tối, sau giờ tan tần, đi tìm hắn báo cáo. Việc
này Tô Mộc đã sớm chuẩn bị. Trước đây hắn sở dĩ được điều đến huyện Ân
Huyền, chính là ý của Chu Phụng Tiền.
Hiện tại tình hình ở huyện
Ân Huyền đã gần thông thuận, quyền lực cũng nắm ở trong tay Tô Mộc. Tiếp theo chỉ chờ tới lúc thời cơ đến, trực tiếp nắm lấy Hầu Bách Lương là
được. Có thể nói đấu tranh chính trị đã hoàn toàn qua cửa ải. Còn lại
làm thế nào, sẽ nhận chỉ thị từ chỗ của Chu Phụng Tiền.
...
Đại học Yến Kinh.
Khi Tô Mộc xuất hiện ở trong phòng học, đúng lúc Khương Mộ Chi đang giảng
bài. Khương Mộ Chi đứng trên bục giảng, đưa lưng về phía cửa phòng học,
đang giảng bài. Tô Mộc từ cửa sau lặng lẽ không một tiếng động tiến vào
trong, ngồi xuống. Nhưng hắn lựa chọn vị trí ngồi thật sự rất có tâm kế. Hắn không muốn trực tiếp ngồi ở vị trí giữa.
Với vị trí như thế, Khương Mộ Chi vừa xoay người lại, trong nháy mắt liền nhìn thấy Tô Mộc. Vốn Khương Mộ Chi từ trước đến nay chưa từng hốt hoảng, bỗng nhiên nhìn thấy Tô Mộc, bắt gặp Tô Mộc nhìn về phía cô nháy mắt, gương mặt Khương
Mộ Chi chợt ửng đỏ.
Phải biết rằng Khương Mộ Chi vốn là một mỹ
nhân. Hiện tại còn lộ ra bộ dạng e thẹn như vậy, nhất thời khiến tất cả
những người đang ngồi ở phòng học sau khi nhìn thấy, cũng kinh sợ tới
ngây người, ánh mắt nhìn càng thêm nóng rực.
- Những chỗ này chắc là giải thích như vậy. . .
May là Khương Mộ Chi vẫn tính là gặp qua cục diện lớn, rất nhanh liền trấn
định lại, tiếp tục giảng bài đâu vào đấy. Chỉ có bản thân cô biết, hiện
tại tim đập mình đập nhanh như thế nào. Đến cuối cùng cũng không biết
thế nào đã nói xong bài giảng, mới từ trong phòng học rời đi.
Không có cách nào, ai bảo bây giờ quan hệ giữa Khương Mộ Chi và Tô Mộc khác thường như vậy.
Nghĩ đến buổi tối đó, Khương Mộ Chi hiện tại thật sự cảm giác có chút điên
cuồng. Tâm tính đang ôm suy nghĩ ném chuột vỡ bình, cũng muốn mình tìm
được đối tượng tốt, Khương Mộ Chi và Tô Mộc tiến hành loại giao lưu xâm
nhập này.
Vốn nghĩ đợi đến khi lần này trở lại kinh thành, chuẩn
bị nhận mệnh, chuẩn bị dựa theo yêu cầu của Khương gia làm đám cưới gia
tộc. Ai ngờ được, bởi vì Tô Mộc chửi mắng một hồi, lại có hi vọng. Điều
này làm cho Khương Mộ Chi thật sự cảm giác kích động trước đó chưa từng
có.
Thùng thùng!
Ở trong sự kích động như vậy, Khương Mộ
Chi trở lại bên trong phòng làm việc. Làm Phó viện trưởng, phòng làm
việc của cô được bố trí tương đối tốt. Bên trong còn có một phòng nghỉ
nhỏ. Chỉ có điều ngay khi cô vừa tiến vào, trong nháy mắt, cánh cửa liền bị gõ.
- Mời vào!
Tô Mộc với gương mặt tươi cười đi tới.
Khi thân ảnh của hắn xuất hiện ở bên trong phòng làm việc, trong phút
chốc, gương mặt Khương Mộ Chi liền bắt đầu trở nên nóng bỏng. Thật sự
không biết nên đối mặt người nam nhân trước mắt này như thế nào!
Nếu như nói không có một chút thiện cảm, đó là giả. Nhưng nếu muốn nói đến
mức độ yêu đến sống chết khó chia lìa, lại có vẻ quá giả tạo, quá mức
già mồm cãi láo. Nhưng không quan tâm nói như thế nào, quan hệ của hai
người là như vậy, đã bước ra khỏi tính thực chất một bước, ai cũng không thể gạt bỏ.
Nghĩ đến quan hệ như vậy, Khương Mộ Chi có cảm giác khó bàng hoàng có thể nói hết.
- Tại sao lại là anh? Anh vào đây làm cái gì?
Khương Mộ Chi hỏi.
Tô Mộc một câu nói cũng không nói, cứ như vậy nhìn Khương Mộ Chi, bước
chân hoàn toàn không có chút ý định dừng lại nào. Trong nhịp đập rộn
ràng của Khương Mộ Chi, hắn rất nhanh đã đứng ở trước người cô. Lập tức, khi Khương Mộ Chi không thể ngờ được, Tô Mộc không ngờ trực tiếp ôm lấy cô, sau đó quả quyết hôn xuống.
Hôn môi!
Không phải loại chỉ chạm vào liền dừng, mà là một loại cách thức hôn sâu tiêu chuẩn.
Hôn môi như vậy, lập tức khiến đầu óc Khương Mộ Chi trống rỗng, hai tay
theo bản năng muốn đẩy Tô Mộc ra, lại bị Tô Mộc bá đạo ôm lại, hoàn toàn không có chút ý định buông tha, tiếp tục hôn môi.Càng giãy dụa, càng hôn sâu.
Càng hôn sâu, càng giãy dụa.
Chỉ có điều giãy dụa như vậy, càng về sau, càng biến thành cảm giác mềm yếu vô lực.
- Anh, anh, anh vô sỉ!
Sau khi Tô Mộc cuối cùng đã buông Khương Mộ Chi ra, Khương Mộ Chi thở hổn hển trừng mắt với Tô Mộc kêu lên.
- Đừng nói anh như vậy. Nếu em thật sự nói anh như vậy, anh sẽ cho rằng
em đang khen anh. Nếu là như vậy, anh sẽ tiếp tục nỗ lực cố gắng. Khương phó viện trưởng, có cần tiếp tục thử hay không? Anh nghĩ em còn chưa
từng trải qua cảm giác làm việc này ở phòng làm việc đâu. Nếu không
chúng ta lại ở trong này vui đùa một chút? Nói thật, anh cũng rất chờ
mong cảm giác như vậy!
Tô Mộc cười nói.
Chỉ là vẻ tươi cười như vậy, khiến người ta nhìn thấy lại khiếp đảm.
- Anh thật hỗn đản!
Khương Mộ Chi chưa từng nghe được lời nói lỗ mãng như vậy nhất thời tức giận.
- Hỗn đản. Anh có hỗn đản nữa, có hỗn đản bằng chuyện em đã làm hay không?
Vừa nói đến đây, cơn tức Tô Mộc nín nhịn suốt một đường liền bắt đầu bạo
phát. Đúng vậy, chính là tức giận. Tô Mộc từ trước tới nay chưa từng có
cảm giác phẫn nộ như vậy. Không quan tâm từ sau khi Khương Mộ Chi rời
khỏi, Tô Mộc khống chế tốt thế nào, nhưng khi hắn lại nhìn thấy Khương
Mộ Chi, cơn tức này lại từ từ xuất hiện.
Tô Mộc đã từng bao giờ bị nữ nhân đối xử như vậy chứ?
Từ lúc nào nữ nhân của mình ở dưới tình huống không có sự chấp thuận của
mình, lại hành động trở thành vật hy sinh của gia tộc như vậy?
-
Em có phải cho rằng làm như vậy là tốt nhất đối với anh sao? Em có phải
cho rằng làm như vậy, anh không bị thiệt hay không? Nếu em thật sự nghĩ
như vậy, anh có thể nói cho em biết, em sai rồi! Sai một cách quá đáng!
Anh là loại người thế nào, cho dù em không biết, cũng có thể từng nghe
nói qua. Từ lúc nào anh có thể cho phép nữ nhân của anh làm như vậy?
Sáng sớm vừa tỉnh lại đã không nhìn thấy bóng dáng em đâu. Em chỉ lưu
lại một tờ giấy, người đã rời đi. Anh nói này, Khương phó viện trưởng à
Khương phó viện trưởng, em ngẫm lại xem bản thân có phải quá mức tiện
nghi hay không? Thật sự cho rằng sau khi anh làm loại chuyện như vậy, sẽ không chịu trách nhiệm đối với em sao?
- Em đã khiến cho anh
thất vọng phẫn nộ nhất, chính là, không ngờ em lại không tin anh. Em bị
xem như là vật hy sinh, lý do mới buồn cười biết bao. Nếu như em sớm nói cho anh biết một chút, anh có thể để cho em đi như vậy sao? Anh nói anh sẽ chữa trị cho gia gia em, vậy chính là thật sự sẽ chữa trị. Thế nào?
Em có đi biệt viện Tây Sơn hay không? Nếu như em không đi, hiện tại anh
có thể dẫn em đi. Có Từ gia gia làm chứng cho anh, em chung quy nên tin
tưởng anh thật sự hiểu chữa bệnh chữa? Cho dù em không nghĩ cho em, em
cũng phải suy nghĩ cho gia gia của em chứ?
Tô Mộc vui vẻ kêu lên
như vậy. Cơn tức giận phải nín nhịn trong lòng hắn đều đã được trút ra
ngoài. Khương Mộ Chi nghe được những lời đó, lúc đầu còn phẫn nộ, nhưng
càng nghe càng cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong tim mình.
Thật sự chính là rất hạnh phúc!
Loại cảm giác được người khác quan tâm, khiến Khương Mộ Chi xúc động muốn khóc.
- Em làm sao biết được anh biết chữa bệnh chứ?
Khương Mộ Chi nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Đúng vậy, em không biết, em cũng không có hỏi anh!
Tô Mộc lớn tiếng nói.
- Anh không cần dùng tư thế lẽ thẳng khí hùng, anh là nam nhân của em, chẳng lẽ em có việc, anh không nên giúp em sao?
Khương Mộ Chi phản bác.
- Đúng vậy, anh là nam nhân của em. Nếu như em có chuyện, anh nhất định
sẽ giúp em. Nhưng em thật sự xem anh là nam nhân của em sao? Em ngủ với
anh, rồi em vứt bỏ anh như vậy. Nhắn tin cho em, em lại không để ý. Em
bảo anh sống thế nào đây!
Tô Mộc ủy khuất nói.
Điên mất!
Hết chỗ nói rồi!
Khương Mộ Chi nhìn Tô Mộc dường như bị ủy khuất vô cùng, thật sự có cảm giác
thời không hỗn loạn. Đây rốt cuộc là thế nào vậy? Vì sao vốn phải là
mình ủy khuất, lại trở thành người tội ác tày trời. Tô Mộc lại giống như nhận bao nhiêu ủy khuất vậy.
Nhìn thần sắc Tô Mộc, Khương Mộ Chi thật không biết có phải phát điên hay không, trực tiếp đi về phía hắn,
nâng tay lên đánh về phía mặt Tô Mộc. Chỉ có điều cái tát này còn chưa
tát xuống, đã bị Tô Mộc nắm lấy. Sau đó Tô Mộc liền xoay người, đè
Khương Mộ Chi ở trên bàn làm việc. Hắn không có bất kỳ do dự nào, một
cái liền vỗ vào cặp mông vểnh gợi cảm.
A!
Theo cái vỗ này, Khương Mộ Chi nhất thời phát ra tiếng rên rỉ. Tiếng rên rỉ như vậy
giống như là chất xúc tác, lập tức liền trêu chọc dục vọng của Tô Mộc.
- Anh muốn làm gì?
Khương Mộ Chi hoảng sợ kêu lên. Bị Tô Mộc lấy tư thế như vậy ấn xuống đã đủ
cảm thấy khó xử. Mà bây giờ Tô Mộc còn vỗ vào mông cô.
Nghĩ tới
đây là phòng làm việc, nghĩ tới bên ngoài hành lang lúc này người đến
người đi, thân thể Khương Mộ Chi trở nên mẫn cảm hơn bất cứ lúc nào.
Đông thời tâm tình càng thêm căng thẳng.
- Em hỏi anh làm cái gì sao? Đương nhiên là làm việc!
Trên mặt Tô Mộc hiện ra nụ cười xấu xa. Ngay khi Khương Mộ Chi thất thanh kêu to, hắn hoàn toàn không có chút do dự nào. . .