– A, thật sao? Không ngờ anh đang ở Bảo Đãi. Tại sao anh đến mà không nói một tiếng? Em không quan tâm. Bây giờ em cách chỗ anh thật ra cũng
không tính là quá xa. Em đang ở trong tòa nàh điện ảnh và truyền hình
bên này, đang quay một đoạn phim. Buổi tối em có buổi diễn, nếu không em sẽ đẩy xuống, hiện tại qua tìm anh?
Bùi Phi lớn tiếng nói.
– Xin em. Anh biết em bây giờ rất nhớ anh, nhưng không đến mức kích động như vậy chứ?
Tô Mộc bất đắc dĩ nói.
– Anh ăn no không biết nỗi khổ của người bị đói. Bao nhiêu ngày em
mới có thể thấy anh một lần. Em không quan tâm. Lần này bất kể như thế
nào em cũng muốn gặp anh.
Bùi Phi với giọng điệu sốt ruột nói.
– Nói vậy, hiện tại thật sự không có chuyện gì chứ?
Tô Mộc hỏi.
– Hiện tại sao?
Bùi Phi nhất thời do dự.
Chính là do dự như vậy đã bị Tô Mộc chính xác nắm được.
– Được rồi, biết em bây giờ đang bận. Nói vậy không nhất thiết phải
gấp. Anh đi vào kinh thành, ngày mai sẽ đi ngang qua tòa nhà điện ảnh và truyền hình. Như vậy đi, sáng sớm khi anh đi qua sẽ vào thăm em một
chút, coi như thăm quan. Em không nhất thiết phải tới nữa. Buổi tối
không an toàn. Lại nói, lần này anh đi làm việc công, bên người có người đi cùng.
– Tốt lắm, sáng sớm ngày mai gặp.
Bùi Phi nói.
– Ừ, sáng mai gặp.
Tô Mộc khẽ cười đáp ứng.
Như thế chính là niềm vui ngoài ý muốn!
Phải biết rằng Bùi Phi là sao kim, làm lão bản văn phòng, bình thường sẽ chạy loạn khắp toàn quốc. Cho nên muốn có cơ hội gặp được cô, thật
sự ít hơn so với những người khác? Bùi Phi không ngờ lại tự nhiên muốn
gặp mình. Điều này làm cho Tô Mộc cảm giác có chút ngoài ý muốn.
Nghĩ đến sáng sớm ngày mai có thể gặp được Bùi Phi, tâm tình Tô Mộc đã bắt đầu trở nên sung sướng.
Reng reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại di động của Tô Mộc vang lên chói tai. Lần
này là bên ngoài gọi tới. Là một số điện thoại di động rất xa lạ. Sau
khi Tô Mộc nhận nghe, bên kia truyền tới không ngờ là giọng nói của
Triệu Vô Cực.
– Anh Triệu, tại sao lại là anh?
Tô Mộc vui mừng kêu lên.
– Thế nào lại không thể là anh. Tiểu tử cậu còn nhớ rõ hay không, cậu là nhân viên ngoài biên chế của đội săn giết.
Triệu Vô Cực nói.
– Nhớ, đương nhiên nhớ. Có phải là chuyện lần trước sư phụ đã nói chuyện hay không?
Tô Mộc hỏi.
– Đúng vậy. Lần này tìm cậu chính là vì nhiệm vụ đó sắp bắt đầu thi
hành. Nếu cậu là cán bộ địa phương, phải an bài chuyện ở địa phương, sau đó cùng chúng ta đi một chuyến. Cần khoảng ba ngày, có thể an bài được
khong?
Triệu Vô Cực nói.
– Ba ngày sao? Vậy cũng không có vấn đề gì. Ba ngày nào?
Tô Mộc hỏi.
– Thứ hai thứ ba thứ tư. Thứ hai chúng ta sẽ tới huyện Ân Huyền các cậu. Sau đó sẽ đón cậu rồi trực tiếp rời khỏi đó, được chưa?
Triệu Vô Cực nói thẳng.
– Vậy đến lúc đó lại liên hệ!
Tô Mộc đương nhiên không có bất kỳ vấn đề gì.
Dù sao chuyện này cũng đã sớm đáp ứng Mai Tranh. Quan trọng nhất
chính là, trong khoảng thời gian này Tô Mộc tu luyện Hình Ý Quyền, cũng
cảm giác được bên trong thân thể dường như xuất hiện thêm một loại biến
hóa.
Chính là biến hóa như vậy, khiến Tô Mộc có một khát vọng muốn chiến
đấu. Loại khát vọng này mãnh liệt hơn so với bất cứ lúc nào. Cho nên có
thể có cơ hội cùng săn giết chấp hành nhiệm vụ, hắn sẽ không bỏ qua.
Hưng phấn, kích động.
Tô Mộc lúc này thật sự không có biện pháp nào để ngủ. Càng nghĩ càng
không chợp mắt được. Cho dù là luyện một vòng Hình Ý Quyền, vẫn như vậy. Rơi vào đường cùng, hắn liền trực tiếp đứng dậy, mặc quần áo vào chuẩn
bị ra ngoài một chút.
Nói đến Bảo Đãi này, từ trước tới nay Tô Mộc thật sự chưa từng tới.
Nếu đi tới nơi này, không bằng nhân lúc này, đi dạo tòa thành cổ lịch sử này cho tốt.
Thành phố Bảo Đãi là thành có lịch sử lâu đời. Thời kỳ Thanh Triều,
đây chính là kinh đô và vùng môn hộ yếu địa lân cận. Ở Thanh Triều có
nhiều Tổng đốc ở trong này. Địa vị Tổng đốc ở đây tương đương hiển hách.
Như vậy không tính là gì. Cho dù là thời kì dân quốc, thành này cũng
đóng vai trò không thể bỏ qua. Ở chỗ này từng sinh ra một đội quân tương đối có phân lượng cho Thiên Triều. Chính là đội quân này đã thay đổi
quỹ tích dịch chuyển của lịch sử.
– Lãnh đạo!
Ngay trong nháy mắt khi Tô Mộc đi ra Đoạn Bằng liền từ phòng bên cạnh đi tới.
– Sao anh không ngủ được à?
Tô Mộc hỏi.
– Ngủ không được.
Đoạn Bằng nói.
– Ngủ không được, vậy chúng ta xuống đi dạo một lát đi.
Tô Mộc cười nói.
– Được!
Đoạn Bằng gật đầu nói.
– Tôi cũng muốn đi!
Ai ngờ được ngay khi thang máy sắp đóng lại, Mộ Bạch cũng từ bên ngoài chợt tiến đến.
Tô Mộc nhìn Mộ Bạch, không nhịn được cười.
– Tôi ngủ không được. Hai người các người là muốn tìm lý do thế nào?
Được rồi. Cũng không quản những điều đó làm gì. Nếu đều đã tỉnh dậy, vậy chúng ta cùng đi ra ngoài đi dạo.
– Bí thư, chẳng những là chúng ta, lúc này Thường trưởng ban và Dương Linh Động chắc hẳn đã ở trong quán ăn gần đâyn. Như đã nói qua, Thường
trưởng ban chọn quán rượu này, còn có nguyên nhân.
Mộ Bạch nói.
– Phải vậy không? Nguyên nhân gì?
Tô Mộc hỏi. Dù sao nhàn rỗi thì cũng nhàn rỗi, tán gẫu giết thời gian.
– Thường trưởng ban học đại học chính là ở chỗ này. Bí thư, nhìn thấy không? Chính là chỗ đó. Đại học Yến Bắc chính là trường cũ của Thường
trường ban. Lúc này Thường trưởng ban hẳn đang ở trong quán ăn gần
trường học cũ. Nếu không chúng ta đi tới bên trong trường học dạo một
lát? Có người nói cảnh sắc nơi này cũng không tệ lắm.
Mộ Bạch nói.
Hóa ra còn có chuyện như vậy.
Tô Mộc thật ra không để ý lắm. Dù sao cũng là ra ngoài đi dạo. Gần đó cũng chỉ có nơi như thế còn tính là có chút thú vị. Đi dạo trong trường học cũng rất tốt. Vừa lúc mượn cơ hội như vậy, xem đại học Yến Bắc,
trường đại học trọng điểm trong tỉnh Yến Bắc, rốt cuộc có gì không giống với các nơi khác.
Đoạn Bằng và Mộ Bạch thật ra rất biết điều, đi theo từ phía xa. Hai
người đều biết Tô Mộc muốn tùy tiện đi dạo ở chỗ này. Nếu như mình theo
sát, khó tránh khỏi có chút đại sát phong cảnh.
Tô Mộc một mình đi dạo ở trong đại học Yến Bắc như vậy. Lại nói tiếp
bản thân hắn đã lâu không có giống như bây giờ, tâm trạng hoàn toàn thả
lỏng, tự do tự tại hít thở bầu không khí bên trong trường học. Cho dù
hiện tại cũng sắp tới lúc đi tới đại học Yến Kinh báo danh, nhưng đây
chẳng qua là đi vào báo danh học tập, lại không có đi dạo giống như vậy.
Cho nên hiện tại, ở chỗ này Tô Mộc có cảm giác rất trân quý.
Lại nói, đại học Yến Bắc là đại học trọng điểm do tỉnh bộ Yến Bắc xây dựng và nâng đỡ, thật ra có nội tình của riêng mình. Cảnh sắc bên trong trường học cũng không tệ. Khắp nơi đều là cây cối xanh um tươi tốt, như là sân bóng rổ, dãy giảng đường, bãi cỏ, vườn hoa nhỏ. . .
Nhìn những thứ này, Tô Mộc cũng cảm giác toàn thân như rời xa trần thế ồn ào náo động.
Nếu không thật sự quen với công việc ở trong trường học, lại để cho
bọn họ ra ngoài xã hội tìm tòi lăn bò, bọn họ tuyệt đối không có khả
năng thích ứng. Thật sự bởi vì nơi này, là nơi thanh tịnh mà trong trần
thế khó có được.
– Biết không? Chị em vừa kết hôn, mua một căn hộ ở tiểu khu ngay gần trường học chúng ta.
– Căn nhà đó bao nhiêu tiền?
– Thật sự không rẻ, tám nghìn một mét vuông.
– Tám nghìn? Thực sự đủ đắt tiền. Cũng không biết đến lúc đó chúng ta có thể mua được hay không?
– Thế nào? Mua không nổi sao?
– Phải mua nổi. Nếu như anh mua không nổi, làm sao cưới em về làm vợ được đây?
…
Trong lúc Tô Mộc đi qua vườn hoa nhỏ, bên tai nghe một đôi tình nhân
đang rúc vào với nhau, dỗ ngon dỗ ngọt, trên mặt không khỏi lộ ra một
thần sắc hồi tưởng lại. Đây thật sự là tuổi thanh xuân. Vậy tuổi thanh
xuân của mình ở nơi nào? Khi người khác còn đang tiêu xài tuổi thanh
xuân của riêng mình, mình đã biến thành như vậy.
Thật sự, nếu không tự mình trải qua, Tô Mộc cũng khó có thể tưởng tượng được, mình sẽ trở thành như bây giờ.
Trẻ tuổi thật sự tốt!
Có thể không chút kiêng kỵ mặc sức tưởng tượng về sau này, hi vọng
đôi bạn trẻ này sau khi tốt nghiệp, tương lai vẫn có thể ở cùng một chỗ. Mặc dù Tô Mộc cũng biết chuyện như vậy quả thực chính là hy vọng xa
vời. Mùa tốt nghiệp là mùa gì? Đó là mùa chia ly. Chỉ cần tới thời điểm
tốt nghiệp, sẽ có rất nhiều rất nhiều đôi yêu nhau phải biệt ly.
Nhưng cũng bởi vì biệt ly như vậy, để tuổi thanh xuân liền gạn đục
khơi trong, thay đổi càng đặc sắc, thay đổi càng phong phú hơn.
Khi còn ở trường học, mình chắc hẳn cũng giống như vậy. Mỗi người đều có vòng tròn của mình. Đừng thấy hiện tại ở trong cùng túc xá là sung
sướng. Bởi vì trong đó cũng phân chia đẳng cấp xã hội tương xứng. Nếu
như thật sự có chênh lệch quá xa, loại cục diện hài hòa tuyệt đối sẽ bị
phá hỏng.
Giá nhà ở gần đại học Yến Bắc, nhất định sẽ bởi vì nơi này mà tăng
vọt. Cho dù là anh không ở, sau khi mua nhà cho thuê, cũng là một khoản
thu không nhỏ. Tưởng tượng thấy những thiếu niên nhiệt huyết như vậy bỏ
phí tuổi thanh xuân, Tô Mộc cũng không biết nên nói cái gì.
Suy nghĩ thật sự phức tạp!
Tô Mộc cũng không biết mình ở đây suy nghĩ miên man cái gì. Mỗi suy
nghĩ như vậy xuất hiện giống như cưỡi ngựa xem hoa. Ở trong trạng thái
như vậy, hắn đi tới phía trước dãy giảng đường chính của đại học Yến
Bắc.
A?
Ở đây hình như có cái gì không đúng. Đang diễn ra một vở kịch rất đặc sắc. Tô Mộc đứng ở phía xa, có thể thấy được khoảng đất trống ở phía
trước giảng đường chính. Lúc này có một hình trái tim được tạo ra bằng
hoa hồng. Một người thanh niên đang đứng ở giữa trái tim bằng hoa hồng,
quỳ một chân trên đất.
Xung quanh có rất nhiều học sinh đang đứng xung quanh xem náo nhiệt.
Trên mặt bọn họ đều tươi cười, nhìn cảnh tượng trước mắt, không nhịn
được ủng hộ.
Trẻ tuổi thật tốt!
Trong lòng Tô Mộc lại cảm khái. Lúc này hắn hoàn toàn không ý thức
được, nói ra lời này. Anh mới bao nhiêu tuổi, lại ở chỗ này cảm khái nói ra những lời như vậy.
Người như Tô Mộc, đi trong trường học, đeo một cặp mắt kiếng, tuyệt
đối không có ai nhận ra hắn là quan viên gì, tuyệt đối chỉ đối với hắn
như một nghiên cứu sinh.
Gặp được tiết mục như vậy, trong lòng Tô Mộc chỉ có chút cảm khái, nhưng không nghĩ tới chuyện sẽ tiếp tục ở lại quan sát.
Chỉ có điều ngay khi Tô Mộc vừa nghiêng người muốn đi về phía sau của giảng đường chính, đúng lúc này từ phía trước đột nhiên vang lên một
giọng nói, giống như tia chớp cắt ngang qua bầu trời đêm, khiến Tô Mộc
lập tức dừng lại, vội vàng xoay người lại.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy phát sinh sao?