Trên đoạn đường vừa rồi, La Ý tỏ thái độ phách lối
khiến hai người của ban giao thông huyện cảm thấy phiền chán. Lúc này
hắn lại ngang nhiên chỉ trích bọn họ, ném vấn đề như vậy ở trên người
bọn họ trốn tránh trách nhiệm. Điều này càng khiến hai người tức giận.
Dù thế nào đi nữa, việc giao thông vẫn là thuộc về phạm vi quản lý
của phòng công an huyện. Lúc này có mệnh lệnh của Từ Viêm, bọn họ tất
nhiên sẽ không chút do dự thi hành.
Đắc tội La Ý hay đắc tội Từ Viêm, chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều
biết lựa chọn như thế nào. Đắc tội người trước, tối thiểu trong khoảng
thời gian ngắn chắc chắn sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Nhưng đắc tội
trưởng phòng công an huyện Từ Viêm này, như vậy chờ đợi anh chính là đả
kích tàn nhẫn nhất.
Đây là hiện thực.
Có một số việc cho dù trong lòng anh không muốn làm như vậy, nhưng
người bên cạnh vì giữ quyền uy, cũng sẽ giúp đỡ anh làm như vậy. Nếu như thật sự xuất hiện cái gì cái gọi là hành động lương thiện, đây cũng là
kỳ tích.
Quan trường chính là một nơi ăn tươi nuốt sống. Thua có đôi khi mang ý nghĩa thất bại thảm hại.
Thần sắc La Ý càng thêm thâm trầm. Hắn nhìn về phía bên cạnh. Đến bây giờ Dương Thiện cũng không tỏ thái độ rõ ràng. Giọng nói hắn có phần
không tốt.
– Dương Phó huyện trưởng, đây chính là phong cách làm việc của huyện
Ân Huyền các người sao? Cơ quan công an huyện Ân Huyền các người, chính
là làm việc như vậy sao?
Dương Thiện bây giờ rơi vào tình thế khó xử. Nếu có thể lựa chọn, hắn tuyệt đối không muốn cùng La Ý đến đây làm điều tra. Trước nay có
chuyện Phó huyện trưởng trong huyện sẽ cùng tổ điều tra đi tiến hành
điều tra sao?
Một bên là Hầu Bách Lương, một bên là Tô Mộc đứng ở phía sau Từ Viêm. Cho dù là ai Dương Thiện cũng không muốn đắc tội. Lúc này ở trong huyện Ân Huyền Tô Mộc đã tạo lên sự uy nghiêm của mình. Nếu như thật sự dám
tùy ý khiêu khích, Dương Thiện tuyệt đối sẽ bị bắt.
Nhưng Dương Thiện có thể không làm cái gì cả sao?
– Từ trưởng phòng. Anh xem có thể thương lượng lại chuyện này một
chút hay không? Dù sao La chủ nhiệm cũng là tổ trưởng của tổ điều tra
trong thành phố xuống. Nếu như anh kéo tất cả xe của bọn họ đi, bọn họ
làm thế nào để tiến hành điều tra đây?
Dương Thiện nói.
– Dương Phó huyện trưởng, không thể nói như vậy được. Tôi đã cho bọn
họ cơ hội. Tôi biết bọn họ là tổ điều tra. Nếu không phải bởi vì là tổ
điều tra, tôi đã sớm tự mình động thủ. Nhưng anh cũng thấy đấy, hiện tại chỗ này bị tắc thành như vậy không nói, càng nghiêm trọng hơn chính là
có người bị thương. Tôi cho rằng, bất cứ chuyện gì đều phải nhường đường cho việc cứu sống người. Nếu như có ai dám ngăn cản, tôi tuyệt đối sẽ
không đáp ứng. Hay là, Dương phó huyện trưởng anh cho rằng hiện tại
chúng ta không nên làm như vậy sao?
Từ Viêm lạnh giọng nói.
– Cái này. . .
Dương Thiện thật sự không biết nên nói như thế nào. Có thể nói không
nên làm như vậy sao? Lý do của Từ Viêm tuyệt đối đứng vững. Tai nạn xe
cộ đúng là thực sự phát sinh. Nếu như lúc này không nhanh chóng cứu
người, bị truyền tin ra ngoài, chuyện sẽ trở nên phiền toái.
Nhưng phía bên La Ý phải báo cáo kết quả công tác thì sao?
Đang lúc lo lắng, từ phía xa đột nhiên có một chiếc xe lái tới. Dương Thiện sau khi nhìn thấy bảng số xe, thần sắc nhất thời sửng sốt. Chỉ có điều sau một hồi ngây người, trong lòng hắn cảm giác giống như được
giải thoát, trút được gánh nặng.
Đây rõ ràng là chiếc xe số một của huyện Ân Huyền. Người Tới nơi này tất nhiên là Tô Mộc.
Chỉ cần Tô Mộc đứng ra giải quyết, không quan tâm là loại phương thức xử lý thế nào, Dương Thiện đều không thể can thiệp, nhất định phải thừa nhận. Nói vậy, cho dù đối mặt với Hầu Bách Lương, Dương Thiện vẫn có
thể giải thích tốt.
Từ Viêm cũng thấy được chiếc xe số một lái tới. Hắn không do dự chút
nào, liền trực tiếp xoay người đi lên trước, xuất hiện ở phía trước Tô
Mộc.
– Tô bí thư!
Từ Viêm cung kính nói.
Trước mặt người ở bên ngoài, Từ Viêm biết làm sao để giữ gìn uy
nghiêm của Tô Mộc. Chắc là sẽ không lộ ra bất kỳ hành động thân mật tùy ý nào.
– Từ trưởng ban, ở đây đã thành dạng gì, sao anh còn đứng ở chỗ này?
Lẽ nào không nhìn thấy giai thông đã bị tắc thành như vậy sao? Đội giao
thông huyện làm ăn cái gì không biết? Chẳng lẽ không biết ở chỗ này
thiết lập điểm chỉ huy tạm thời sao? Không nhìn thấy còn có người bị
thương sao? Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh đi bệnh viện tiến hành cứu chữa!
Sắc mặt Tô Mộc thâm trầm nói.
– Vâng, tôi đang an bài!
Từ Viêm cúi chào sau đó xoay người liền bắt đầu đi về phía chiếc xe đầu tiên bị rơi vào hố.
– Đừng có đứng ngây ra đó làm gì. Nhanh đẩy chiếc xe này lên. Nếu không, các chiếc xe phía sau sẽ không có cách nào đi qua được!
Tô Mộc còn trực tiếp đi về phía chiếc xe của La Ý. So với chiếc xe bị rơi vào hố kia, chiếc xe này rõ ràng đỗ ở vị trí không đúng nhất, ngăn
cản đường đi.
– Tô bí thư!
Dương Thiện vội vàng tiến lên.
– Dương phó huyện trưởng, lẽ nào anh không nhìn thấy tình huống nơi
này thế nào sao? Anh biết bây giờ anh đang làm cái gì không? Đừng quên
thân phận của anh!
Tô Mộc mặt không đổi sắc nói.
Sau lưng Dương Thiện đổ mồ hôi lạnh.
Cái gì là đừng quên thân phận của mình? Ban thân là thân phận gì,
Dương Thiện biết. Đó là Phó huyện trưởng huyện Ân Huyền. Tô Mộc chính là đang nói, anh muốn theo tổ điều tra, có thể, nhưng phải biết mình là
quan ở chỗ nào.
– Tô bí thư, tôi bảo người đánh chiếc xe này đi. Mấy người các anh còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh lái những chiếc xe này đi!
Dương Thiện hô lớn.
Cũng không cần thiết Từ Viêm phải nói thêm gì nữa, Dương Thiện đã bắt đầu hướng về phía xe của La Ý hô hoán.
Lúc này La Ý thật sự sắp phát điên.
Mọi người của huyện Ân Huyền này thế nào? Lẽ nào không biết mình là
tổ trưởng của tổ điều tra tỉnh sao? Bọn họ làm sao lại dám làm như vậy?
Cứ như vậy tùy ý xử trí xe trong thành phố sao? Có nữa, có để tổ trưởng
tổ điều tra mình vào mắt hay không?
Phải biết rằng lần này mình xuống chính là tuân theo mệnh lệnh của Kỷ Triết Học. Có mệnh lệnh như vậy, huyện Ân Huyền sao vẫn dám càn rỡ như
vậy?
– Anh chính là Tô Mộc bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền sao?
La Ý hỏi.
– Tôi là Tô Mộc!
Tô Mộc bình tĩnh nói.
– Những xe kia là xe của chúng tôi. Các anh không thể kéo đi như vậy
được. Chúng ta phải dựa vào những xe kia để tiến hành điều tra!
La Ý nói.
– Phải vậy không?
Tô Mộc thản nhiên nói:
– Tôi không quan tâm các anh là ai. Cũng không quan tâm các anh đến
đây huyện Ân Huyền là muốn điều tra cái gì. Hiện tại nghe kỹ cho tôi.
Nếu như các người là tổ điều tra chính quy, xin lấy văn kiện ra. Tôi
muốn nhìn thấy văn kiện.
Văn kiện? Văn kiện ở đâu ra?
Trong tay La Ý không có bất kỳ văn kiện nào. Sở dĩ hắn tới đây, hoàn
toàn bởi vì Kỷ Triết Học phân phó. Cho nên hắn mới từ trên tỉnh dẫn
người xuống đây. Làm gì có văn kiện gì?
– Văn kiện?
La Ý nghi ngờ nói.
– Đúng vậy, chính là văn kiện. Bất kỳ một tổ điều tra nào, tiến hành
điều tra lộ liễu giống như các người, đồng thời ngang nhiên ngăn cản
giao thông, ảnh hưởng đến việc đi lại bình thường của huyện Ân Huyền
chúng tôi, tôi đều phải nhìn thấy văn kiện của các người. Nếu như các
người có văn kiện chính quy, được, sau khi đánh xe qua một bên, tôi sẽ
cho người phối hợp với các người tiếp tục tiến hành điều tra. Nhưng nếu
như các người không có văn kiện, xin lỗi, tôi sẽ suy nghĩ tới việc bắt
các người chịu trách nhiệm về hành vi của mình đối với xã hội.
Tô Mộc thản nhiên nói.
Đây là tư thế muốn chuẩn bị bắt bọn hắn để khai đao!
Mặc dù La Ý không năng lực khác, nhưng dù gì cũng là người từng lăn
lộn ở trong cơ quan trực thuộc thị xã rất nhiều năm. Đối với loại lời
nói khách sáo như vậy, hắn rất quen thuộc. Ban đầu, từ thời khắc Tô Mộc
cho bọn họ tội danh như vậy, hắn biết chuyện sẽ không xong.
Thật sự không ngờ được, bí thư huyện ủy này thật dám làm như vậy!
– Chúng tôi không có văn kiện. Chúng tôi là. . .
– Xin lỗi. Nếu như các người không có văn kiện, trước hết đứng sang
một bên đi. Tôi thật sự không biết, dưới tình huống các người không có
văn kiện, là ai giao cho các người quyền lực, để các người làm như vậy?
Lẽ nào các người không biết, tự ý tiến hành điều tra đối với một cấp
chính phủ, là chuyện nực cười tới mức nào? Lẽ nào các người không biết,
các người tự ý làm như vậy sẽ gây ra hậu quả tệ hại thế nào đối với một
cấp chính phủ hay không? Về chuyện này, tôi sẽ phản ánh về phía trong
thành phố. Thật ra tôi muốn xem thử, là ai dám vi phạm kỷ luật trắng
trợn như vậy!
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Sau khi nói ra này, chẳng những sắc mặt La Ý đại biến, ngay cả đám
người đi cùng cũng hoảng lên. Bọn họ đều biết tính chất của chuyện lần
này. Vốn nghĩ bọn họ từ tỉnh tới, sau khi đến trong huyện, người của
huyện Ân Huyền bất kể như thế nào cũng không dám chậm trễ.
Bây giờ nhìn lại, bọn họ không chỉ nhầm, hơn nữa còn nhầm tai hại như vậy.
Huyện Ân Huyền có bí thư huyện ủy cường thế ở đây, bọn họ lần này
tuyệt đối là đá phải tảng đá cứng. Không đúng. Thật sự có thể bởi vì
chuyện này mà bị xử phạt. Nếu nói vậy, bọn họ thật sự oan uổng muốn
chết.
La Ý còn muốn nói cái gì đó, Tô Mộc đã trực tiếp xoay người, không có ý định để ý tới. Hắn bắt đầu nhìn về phía con đường đã bắt đầu thông
suốt, phân phó.
– Tô bí thư, thật sự rất tốt. Nên làm như vậy!
– Muốn ở trên đất huyện Ân Huyền chúng ta gây chuyện, bọn họ thực sự phản rồi!
– Tô bí thư, đường này có phải nên tu sửa lại cho tốt hay không?
– Tôi nói này, anh nói cái gì vậy? Mau ngậm miệng lại, bớt tranh cãi đi. Cẩn thận họa từ trong miệng mà ra.
. . .
Cục diện giằng co giữa Tô Mộc và La Ý vừa rồi, đám lái xe bọn họ đều
nhìn thấy được. Bọn họ biết thân phận của Tô Mộc. Cho nên khi nhìn thấy
tình cảnh trước mắt, tất nhiên đều đánh trống reo hò. Nếu không phải bởi vì La Ý, sẽ phát sinh ách tắc giao thông như vậy sao?
Xe của các người đỗ loạn như vậy, khiến giao thông biến thành như
vậy, các người lại không có nửa điểm đổi ý. Các người muốn làm gì? Thật
sự cho rằng các người là cán bộ tình, là có thể hành động tùy ý ở chỗ
chúng tôi sao? Chúng tôi không có cách nào bắt anh, nhưng chúng tôi có
lãnh đạo. Bí thư huyện ủy huyện chúng tôi đã qua, không tin không trị
nổi các người!
Không quan tâm là Hầu Bách Lương hay Kỷ Triết Học, đều chưa từng nghĩ tới, La Ý sẽ làm việc như vậy, cũng không có khả năng nghĩ đến, bởi vì
loại hành vi này của La Ý khiến uy vọng của Tô Mộc hiện tại vô hình
trung trở nên mạnh mẽ hơn.
Điều này thật chẳng phải là ăn trộm gà không thành ngược lại còn mất một nắm gạo!
La Ý đứng ở bên cạnh sắc mặt âm trầm. Ngay thời điểm lửa giận của hắn từ từ thiêu đốt, điện thoại di động vang lên chói tai. Sau khi phát
hiện là Kỷ Triết Học gọi tới, hắn vội vàng tiếp nhận.
Còn không đợi đến khi La Ý mở miệng báo cáo, bên kia giọng nói trầm thấp của Kỷ Triết Học đã vang lên.
– Dẫn theo người của anh, toàn bộ trở lại cho tôi!