Không có người nào biết Mộ Bạch nói cái gì, chỉ biết
sau khi Mộ Bạch đứng dậy, thần sắc Tô Mộc so với vừa rồi, thật ra không
có biến hóa gì. Chỉ có điều lời nói ra, vẫn là khí thế ép người như vậy.
– Hiện tại, vì sao tài chính các mục của ban Tài Chính huyện lại biến thành như vậy? Chuyện này, trong ban Tài Chính huyện phải tiến hành
hoạt động học tập, phải nhận thức đầy đủ chức trách của ban Tài Chính
các người là gì. Đối với tình hình tồn tại trong huyện hiện nay, Khúc
Hằng Tùng, trước đây nếu anh dám thông qua khoản tiền lương đặc biệt như vậy, được lắm, tôi cho anh cơ hội. Trong vòng hai ngày lấy hai khoản
tiền này, tổng cộng tám trăm vạn về cho tôi. Ngày thứ ba là thời điểm
phát tiền lương tháng này. Nếu như không phát xuống, vậy trưởng ban Tài
Chính anh cứ chờ bị điều tra đi.
Sau khi nói xong lời này Tô Mộc đứng dậy rời đi.
– Dư phó huyện trưởng, anh ở lại. Tôi thấy ban Tài Chính huyện này có nhiều vấn đề như vậy, anh tốt nhất giúp bọn họ gỡ rối đi.
Tô Mộc vừa đi vừa nói chuyện.
– Vâng!
Dư Thuận không bước theo nữa.
Mãi đến khi bóng dáng Tô Mộc biến mất khỏi tầm mắt, Dư Thuận lúc này
mới xoay người đảo mắt nhìn qua đám người trước mắt. Khi ánh mắt rơi vào trên người Khúc Hằng Tùng, giọng hắn đầy hờ hững nói:
– Khúc Hằng Tùng, lấy ra danh sách thu chi của ban Tài Chính trong
một năm qua cho tôi. Sáng hôm nay tôi sẽ ở trong này làm việc. Các anh
cứ về làm việc của mình. Khi nào cần tới ai, tôi sẽ gọi các anh qua phối hợp tiến hành hỏi thăm.
– Vâng!
Khúc Hằng Tùng chật vật rời khỏi phòng họp. Sau khi hắn đi vào phòng
làm việc của mình, vội vàng trông ra cửa, sau đó nhận điện thoại do Hầu
Bách Lương gọi tới.
Mà lúc này Hầu Bách Lương cũng đã biết chuyện xảy ra ở ban Tài Chính huyện. Hắn nhíu mày.
Tô Mộc thật sự không hành động dựa theo quy định. Làm sao có thể ra
tay như vậy. Nếu như ai cũng giống như hắn, vậy quy định trong huyện Ân
Huyền còn cần nữa hay không? Nhưng Hầu Bách Lương lại không dám ngang
nhiên chỉ trích Tô Mộc. Bởi vì trong chuyện này hắn đuối lý.
– Huyện trưởng, anh phải nghĩ biện pháp cứu mạng nhanh đi. Tô bí thư
chỉ cho bên này có hai ngày. Nếu như lại không có cách nào gom đủ tám
triệu tiền lương, tôi thật sự chỉ có con đường từ chức.
Khúc Hằng Tùng phàn nàn nói.
– Được rồi. Chuyện này tôi đã biết, tôi cũng đang nghĩ biện pháp. Bây giờ anh không nên ở trong huyện, chạy ra bên ngoài một chút. Tới cục
Tài Chính thành phố xem có biện pháp nào có thể lấy ra một khoản tiền
hay không.
Hầu Bách Lương không nề phiền nói.
– Được!
Khúc Hằng Tùng nói.
Sau khi Hầu Bách Lương cúp điện thoại, lau mồ hôi trên đầu, trong
lòng càng thêm phẫn nộ đối với Tô Mộc. Tô Mộc muốn làm gì vậy? Hắn nhìn
chằm chằm vào cục thịt béo ban Tài Chính huyện này, là muốn nắm giữ túi
tiền sao? Nhưng lúc này cục Tài Chính thật sự không những không phải
thịt béo, ngược lại là khúc xương cứng mà ai cũng không muốn gặm.
Về phần khoản tám triệu tiền lương, Hầu Bách Lương cũng không lo lắng sẽ có vấn đề lớn lao gì. Cùng lắm thì sử dụng tới văn kiện của chính
phru huyện. Mình làm như vậy cũng không phải là tham ô lãng phí, là thật sự để xây dựng công trình huyện.
Ai có thể chọc ra lỗi?
Lúc này chỉ mong mỏi La Ý bên kia có thể làm ra chút động tĩnh. Chỉ
cần bên kia đắc thủ, cả năm hạng mục công trình trong huyện đều bắt đầu
khởi công xây dựng, Hầu Bách Lương có thể nghĩ biện pháp chặn lại cái
miệng của ban Tài Chính huyện này.
Chỉ là La Ý bên kia có thể thành công sao?
..
Mười giờ sáng.
Từ lúc ở ban Tài Chính huyện đi ra, vừa mới chỉ mười giờ. Sau khi Tô
Mộc ngồi vào bên trong xe, thái độ trên mặt mới bắt đầu trở nên u ám.
Tin tức Mộ Bạch vừa nói với hắn, thật sự khiến hắn có cảm giác phẫn nộ.
Đã biết những người đó chắc sẽ không để yên. Nhưng thật không ngờ, sẽ là tệ như vậy.
Đây không phải là rõ ràng là đến huyện Ân Huyền thêu dệt chuyện sao?
– Hiện tại bọn họ còn đang ở trên đường của huyện trấn sao?
Tô Mộc hỏi.
– Đúng vậy!
Mộ Bạch nói:
– Tổ điều tra tỉnh bắt đầu đi từ phía tây huyện chúng ta, khi đi
ngang qua trấn Đông Cương dừng lại nghỉ chân. Nhóm bọn họ chẳng qua là
sáu người, nhưng lái năm chiếc xe. Lại thêm xe của Dương Thiện Phó huyện trưởng huyện chúng ta, và hai chiêc xe của ban giao thông huyện và ban
xây dựng. Tổng cộng tám chiếc xe như vậy bị tắc ở trên đường. Hiện tại
đã hình thành ách tắc giao thông. Hơn nữa bởi vì bọn hắn đỗ xe loạn,
hình thành có hai tai nạn xe cộ. Tất cả đều tông vào đuôi xe. May là
người không có việc gì. Hiện tại Từ trưởng phòng đã dẫn người chạy tới
đó.
Đây là nội dung Mộ Bạch vừa báo cáo.
Đổi lại thành ai nghe được chuyện như vậy, tâm tình có thể tốt được
sao? Hơn nữa trong lòng Tô Mộc vốn có ý kiến đối tổ điều tra. Lúc này
càng không có khả năng kìm chế lửa giận trong lòng.
Các người như vậy, là tới giải quyết vấn đề, hay đến đây để gây ra
vấn đề? Nếu không phải vì các người, chuyện làm sao có thể sẽ phát triển trở thành như vậy? Tổ điều tra chó má gì, hai chiếc xe còn chưa đủ cho
các người ngồi sao? Không ngờ cần tám chiếc xe cùng lái đi!
Được lắm. Nếu các người đã không biết xấu hổ, vậy tôi cũng sẽ không cho các người thể diện.
– Lái xe đi vào trấn Đông Cương!
Tô Mộc thản nhiên nói.
– Vâng!
Ngay thời điểm chiếc xe đi về phía trấn Đông Cương, Tô Mộc suy nghĩ
một chút vẫn gọi điện thoại cho Hoàng Vĩ Sâm. Lúc này Tô Mộc và Hoàng Vĩ Sâm có quan hệ không tệ, tự nhiên là không nghĩ nhiều.
Về phần nói đến Tôn Mai Cổ bên kia, Tô Mộc cũng chuẩn bị gọi. Hai
người kia hiện tại Tô Mộc cũng không muốn đắc tội người nào. Về phần nói đến đứng thành hàng, chỉ cần hai người này không ép hắn, hắn sẽ không
dễ dàng đưa ra lựa chọn.
– Hoàng thị trưởng, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài.
Tô Mộc nói.
– Chuyện gì vậy?
Hoàng Vĩ Sâm thản nhiên nói.
– Là như vậy, ngay sáng hôm nay, trên tỉnh đột nhiên có một tổ điều
tra đến huyện Ân Huyền chúng tôi, tiến hành điều tra. Không biết chuyện
này, Hoàng thị trưởng ngài có biết không?
Tô Mộc hỏi.
Tổ điều tra? Đi vào huyện Ân Huyền tiến hành điều tra? Điều tra cái gì? Là ai phái đi xuống?
Sau khi Hoàng Vĩ Sâm nghe nói như thế, thật sự có chút mờ mịt. Hắn
thật sự không biết chuyện này. Nếu như Tô Mộc không nói, hắn cũng chẳng
hay biết gì.
Đây cũng không phải là do lực khống chế của Hoàng Vĩ Sâm đối với
thành phố Thương Thiện tương đối yếu. Mà bởi vì chuyện này phát sinh
tương đối đột ngột. Cho đến bây giờ còn chưa tới hai giờ. Cho nên, Hoàng Vĩ Sâm còn chưa nhận được tin tức.
– Chuyện gì xảy ra vậy?
Hoàng Vĩ Sâm hỏi.
– Tổ điều tra này nghe nói là do Kỷ phó thị trưởng phái xuống. Dẫn
đội là Phó chủ nhiệm La Ý, nhằm vào điều tra đối với việc tạm dừng thi
công năm hạng mục xây dựng trong huyện, đã được chính quyền huyện của
chúng tôi thông qua hội thường ủy huyện ủy, quyết định. Hoàng thị
trưởng, tôi thật sự không biết, đây là văn kiện nghị quyết đã được thành lập trong huyện chúng tôi, còn cần trong thành phố tiến hành điều tra
sao? Lại nói, cho dù là điều tra, chẳng lẽ không cần cho huyện ủy chúng
tôi biết sao? Bây giờ tôi mới biết tin tức này.
– Hơn nữa điều tôi vừa muốn báo cáo, chính là vì tổ điều tra này, ở
trên đường của huyện trấn đã hình thành ách tắc giao thông nghiêm trọng, còn phát sinh hai vụ tai nạn xe cộ. Hoàng thị trưởng. Nếu như trong
thành phố có ý kiến đối với huyện chúng tôi, huyện ủy chúng tôi nguyện ý phối hợp. Nhưng làm như vậy tính là cái gì?
Tô Mộc không có bất kỳ ý định che dấu nào, cứ như vậy, nói ra tất cả
bất mãn trong lòng. Hơn nữa việc này còn không có bất kỳ sự che dấu nào. Tất cả đều là sự thực. Tô Mộc thật sự không sợ điều tra. Hiện tại điều
hắn muốn chính là một câu trả lời hợp lý.
Lại nói, Tô Mộc cũng tin tưởng không quan tâm là Hoàng Vĩ Sâm, hay
Tôn Mai Cổ, khẳng định sau khi biết người đứng sau lưng mình là ai, là
ai điều mình qua. Ở dưới tiền đề này, thật sự khiến Tô Mộc làm vài
chuyện, sẽ mười phần phấn khích.
Hơn nữa, Tô Mộc muốn chỉ là ảnh hưởng ở huyện Ân Huyền, mà không phải can thiệp đến thành phố Thương Thiện. Nếu như Tôn Mai Cổ và Hoàng Vĩ
Sâm thông minh, chắc hẳn áp dụng thái độ đối với hắn có chút phóng túng.
– Thật sự có chuyện này sao? Tôi sẽ hỏi tới.
Hoàng Vĩ Sâm nói.
– Bây giờ tôi đang trên đường chạy tới địa điểm gặp chuyện không may. Tôi sẽ đi giải quyết.
Tô Mộc nói.
– Được. Nhất định phải bảo đảm giao thông thông suốt, bảo đảm người bị thương nhận được sự cứu chữa đúng lúc.
Hoàng Vĩ Sâm chỉ thị nói.
– Vâng!
Sau khi Tô Mộc cúp điện thoại, trên mặt lộ ra một vẻ tươi cười nắm
chắc phần thắng. Có Hoàng Vĩ Sâm đưa ra thái độ như vậy, Tô Mộc làm bất
cứ chuyện gì, đều có thể thay đổi thành thạo, tiến lui như thường.
Sau đó Tô Mộc lại gọi điện thoại cho Tôn Mai Cổ. Cách nói tương tự.
Mà ở phía bên Tôn Mai Cổ, Tô Mộc nhận được chỉ thị càng rõ ràng hơn.
Không quan tâm tổ điều tra này có tính chất thế nào, đều phải bảo đảm
giao thông phía bên huyện Ân Huyền được thông suốt.
Sau khi đã đánh tiếng với Hoàng Vĩ Sâm, Tôn Mai Cổ, chỉ cần hai người này hỏi tới, Phó thị trưởng như Kỷ Triết Học bản thân thật sự sẽ khó
bảo toàn. Dưới tình huống như vậy, cái gọi là tổ điều tra sẽ trở thành
một chuyện nực cười.
Hầu Bách Lương, nếu như đây là lá bài do anh đánh ra, khó tránh khỏi không đủ nhìn rồi.
– Lái nhanh một chút, qua đó!
Tô Mộc nói.
– Vâng!
Trấn Đông Cương.
Là trấn gần với thị trấn của huyện Ân Huyền. Trấn Đông Cương là trấn
đầu tiên mà đám người La Ý đi qua. Nói đến tình hình giao thông ở đây,
thật sự còn nghiêm trọng hơn so với đoạn đường còn lại. Bởi vì ở trên
trấn này, thậm chí có xe tải lớn đi qua, nền đất vốn cũng không mấy vững chắc. Lúc này bị ép xuống, càng không chịu nổi sức nặng. Một đoạn đường đã bị hỏng. Khắp nơi đều mấp mô. Trên mặt đường, bụi bặm bay loạn. Thật xa đã có thể nghe thấy được mùi khó ngửi.
Lúc này ở trước một quầy tạp hóa ở ven đường, mấy chiếc xe đỗ ngang.
Trong đó có một chiếc rõ ràng là đỗ không đúng, ngang ngược chắn ngay
giữa đường.
Bởi vì vậy, vừa rồi có một chiếc xe đi ngang qua chỗ này, vì tránh né chiếc xe này, bản thân rơi vào hố đến bên cạnh. Bởi vì gầm xe tương đối thấp, chiếc này xem như kết thúc, dù thế nào cũng không lái ra được.
Chiếc xe đỗ ngang kia chính là chiếc xe do tổ điều tra lái tới, là chiếc xe La Ý ngồi.
Nhìn tình cảnh tắc đường dài như vậy ở trước mắt, trong lòng La Ý bắt đầu cảm thấy cao hứng. Đây không phải chính là cục diện mình muốn sao?
Có cục diện như vậy, con đường này sẽ phải lập tức thi công lại. không
phải là chuyện một câu nói sao?
Nghĩ tới cái này, La Ý càng thêm hăng hái.
– Dương huyện trưởng, các anh dừng thi công như vậy tuyệt đối là sai
lầm. Nhìn xem đã tắc đường thành dạng gì? Điều này phải nói thế nào?