Bất tri bất giác xây dựng lên hệ thống quan trường,
chức vị của riêng hắn. Không quan tâm là chức quan cao hay thấp, đều
phải thành lập một phần hệ thống quan trường của mình. Đây cũng là
nguyện vọng của Tô Mộc hiện nay, cũng là một trong những mục đích hắn
muốn đạt được.
Nếu nói như vậy, Khúc Hằng Tùng trước mắt tuyệt đối là xếp vị trí đầu não. Vì gia hỏa này hiện tại đã trở thành một cản trở đối với Tô Mộc.
Chỉ cần là cản trở, Tô Mộc đều sẽ dọn sạch.
Lúc này Tô Mộc đã sớm không phải giống như trước đây nữa. Làm quan
trên phương diện chính trị, thời điểm nên nhẫn tâm thì phải nhẫn tâm,
không thể có bất kỳ sự mềm lòng nào. Chỉ cần chút phóng túng, sẽ mang
đến tổn thất tương lai không thể lường trước được.
Chuyện nuôi hổ mắc họa, Tô Mộc xem thường làm.
– Thật sự là trung thành với Hầu Bách Lương đến chết. Chỉ có điều gia hỏa này không ngờ lại lăn qua lăn lại biến ban Tài Chính thành như vậy. Đơn giản chính là tội đáng chết vạn lần.
Khi tin tức về Khúc Hằng Tùng xuất hiện ở trong quan bảng, thần sắc
Tô Mộc đã bắt đầu dần dần trở nên lạnh lùng. Dù thế nào hắn cũng không
nghĩ tới, chuyện không ngờ còn tệ hơn so với sự tưởng tượng của mình.
Giá trị thân mật của Khúc Hằng Tùng đối với hắn là 0. Đây là chuyện nằm trong dự liệu.
Nhưng xem ở cột riêng tư, thật khiến người ta sởn tóc gáy.
Cột riêng tư: Không quan tâm làm thế nào, cũng không thể để Tô Mộc
phát hiện ra tình hình thật sự của ban Tài Chính huyện. Trên phương diện sổ sách chỉ còn lại có ba mươi vạn, là tuyệt đối không thể lại vận dụng nữa! Số tiền này là do trong thành phố phân xuống, đặc biệt dành riêng
để mời gọi các nhà đầu tư, là do Hầu huyện trưởng muốn phê chuẩn cho cục Chiêu Thương.
Ba mươi vạn!
Không ngờ ban Tài Chính huyện chỉ còn lại có ba mươi vạn!
Một huyện như huyện Ân Huyền, ở trên sổ sách của ban Tài Chính huyện, tài chính có thể hoạt động chỉ còn có ba mươi vạn. Mà ba mươi vạn này
còn không phải là do ban Tài Chính huyện cố ý lưu lại. Không ngờ là một
khoản do trong thành phố phân xuống để chiêu thương đầu tư.
Nếu như vứt bỏ ba mươi vạn nói này, chẳng phải trong tay Khúc Hằng Tùng một xu cũng không có hay sao?
Ban Tài Chính không có bất kỳ một xu nào, còn có thể là ban Tài Chính nữa sao? Đều nói ban Tài Chính là giàu tới chảy mỡ. Hiện tại tình hình
thực sự mình nhìn thấy là như vậy sao? Nếu như thật sự tiêu hết bởi vì
chuyện công, Tô Mộc sẽ không có bất kỳ ý định truy cứu nào. Nhưng thật
sự như vậy sao?
Không nói gì khác, ngay từ lúc vừa tiến vào, Tô Mộc đã phát hiện phía trước toàn nhà của ban Tài Chính, chỉ riêng phần xe đỗ, đã nhiều như
vậy. Hơn nữa, mỗi chiếc xe đều trên hai mươi vạn.
Xe riêng hơn hai mươi vạn, anh dám nói ban Tài Chính huyện các anh không có tiền sao?
Chỉ cần anh làm như vậy, cho dù là làm sai chuyện, Tô Mộc cũng sẽ ném anh đi.
Chỉ cần anh làm như vậy, cho dù anh là người của phe phái khác, Tô
Mộc cũng sẽ không thật sự làm gì anh. Dù sao anh là làm việc, phe phái
là tồn tại vĩnh viễn. Nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra, lại thật sự như
vậy sao?
Các người thật sự dùng tiền công vào việc riêng sao?
Ngoài việc công, dùng tiền, đều là đại tặc của nước nhà!
Tô Mộc biết chuyện như vậy, một mình Khúc Hằng Tùng không thể nào có
thể lấy thúng úp voi mà làm ra được. Ban Tài Chính này từ trên xuống
dưới, tuyệt đối đã bị hắn nắm giữ. Nếu nói như vậy, đám người đang ngồi ở chỗ này, nhìn là người có khuôn có dạng, sau lưng không chừng đã tham
bao nhiêu tài sản của quốc gia.
Nghĩ tới đây, tâm tình Tô Mộc thật sự bắt đầu trở nên trầm thấp.
Nhưng lúc này Tô Mộc cũng không có ý định bạo phát ra, mà bình tĩnh
ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn lướt qua một đám người trước mắt, hờ hững
nói:
– Hôm nay tôi đến ban Tài Chính huyện này, chỉ có hai chuyện. Hai
chuyện này nếu như các anh trả lời khiến tôi thỏa mãn, vậy buổi điều tra nghiên cứu của tôi có thể sớm kết thúc. Nếu khiến cho tôi không hài
lòng, tôi sẽ khiến cho các anh cũng không hài lòng.
Lời dạo đầu lại khí thế kinh người như vậy!
Không có người nào có thể ngờ được Tô Mộc sẽ nói ra lời như vậy. Tất
cả đều nghĩ rằng, hắn dù thế nào, chắc hẳn nên đóng vai ôn nhu dịu dàng
một chút. Nói như vậy, còn có thể thu được sự ủng hộ của Tài Chính.
Nhưng Tô Mộc làm như thế nào? Lớn tiếng doạ người như vậy.
Hai chuyện?
Hai chuyện này là hai chuyện gì vậy?
– Tô bí thư, ngài cứ nói đi! Chỉ cần là trong phạm vi chức trách của
ban Tài Chính huyện chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ có hỏi có đáp.
Khúc Hằng Tùng vội vàng nói.
– Phải vậy không? Nói vậy là hay nhất.
Tô Mộc thản nhiên nói:
– Chuyện thứ nhất, tôi muốn biết hiện tại ban Tài Chính huyện rốt
cuộc có bao nhiêu tiền? Trước đó tài chính được phân chia như thế nào?
Sau này tài chính lại chuẩn bị an bài làm sao; Chuyện thứ hai, tôi muốn
biết vì sao trước khi tôi nhậm chức, trong huyện lại khất nợ tiền lương
của tất cả giáo sư và nhân viên công vụ? Tháng này chắc là tháng thứ
hai. Hai tháng tiền lương, các anh chuẩn bị lúc nào thì trả?
Tất cả mọi người ở đó đều im lặng!
Thật sự là một bí thư huyện ủy không làm việc dựa theo lẽ thường. Làm gì có người nào sẽ hỏi như vậy! Đây gọi là điều tra nghiên cứu sao? Tại sao Tô Mộc ở đây, ngay cả che giấu tối thiểu cũng không biết vậy? Hay
hắn thật sự quá trẻ tuổi.
Nếu như đổi thành người lão luyện thành thục khác, sẽ trực tiếp như
vậy sao? Phải biết rằng làm như vậy, không chỉ người của ban Tài Chính
huyện không xuống đài được, Tô Mộc anh một lát nữa làm thế nào để kết
thúc việc này?
Dư Thuận ngồi ở bên cạnh, nghe Tô Mộc nói vậy, trong lòng không nhịn
được cảm hấy hồi hộp. Tô Mộc làm như vậy, có phải có chút quá sốt ruột
hay không? Sao lại có thể hành sự kích động như vậy? Làm như vậy, có
chút nóng nảy.
Nhưng khi Dư Thuận dùng khóe mắt thấy biểu tình lạnh lùng trên mặt Tô Mộc, trong lòng đột nhiên thoáng động. Chẳng lẽ suy đoán của mình là
sai lầm. Từ đầu đến cuối, tất cả mọi chuyện đều nằm ở trong sự khống chế của Tô Mộc sao? Nếu thật sự là như vậy, Tô Mộc làm như thế, thật là có ý nghĩa cả.
Nghĩ đến Tô Mộc vừa hỏi ra hai vấn đề sắc bén như vậy, Dư Thuận ngậm miệng lại, lặng lẽ chờ đợi.
Làm phó huyện trưởng thường vụ được phân công quản lý ban Tài Chính,
Dư Thuận đối với chuyện của ban Tài Chính huyện lại không có quyền phát
biểu gì. Về điểm ấy ai cũng biết. Được phân công quản lý như vậy, chỉ là một chức phân công quản lý trên danh nghĩa, trên thực tế lại bị huyện
trưởng Hầu Bách Lương hoàn toàn nắm giữ.
Dư Thuận sau khi ký tên, ở ban Tài Chính huyện không lấy ra được một
xu. Từ điều này có thể nhìn ra được tầm ảnh hưởng của hắn mạnh hay yếu.
Cho nên Dư Thuận bây giờ đang làm, chính là Tô Mộc muốn làm sao, hắn đều có thái độ ủng hộ.
Trong lòng Khúc Hằng Tùng đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Trước đó Khúc Hằng Tùng vẫn cho rằng Tô Mộc chỉ như vậy mà thôi.
Người trẻ tuổi như vậy khẳng định có thể lừa gạt qua được. Vấn đề liên
quan đến phương diện tài vụ, bí thư huyện ủy như Tô Mộc làm sao có thể
hiểu rõ được tình hình bên trong. Nhưng hiện tại xem ra, Tô Mộc căn bản
không quan tâm.
Anh nói tôi trẻ tuổi, vậy tôi liền làm ra việc chỉ người trẻ tuổi mới có thể làm. Tôi chính là lỗ mãng như vậy, xem anh có thể làm khó dễ
được tôi hay không?
Khúc Hằng Tùng có thể làm gì? Hắn chỉ có thể nghiêm túc ứng phó. May
là mấy vấn đề này, Khúc Hằng Tùng đã sớm có sự chuẩn bị. Cho nên mặc dù
không khí nơi này có chút cổ quái, có chút cứng ngắc, hắn vẫn không hoàn toàn hoảng loạn.
– Tô bí thư, về hai vấn đề ngài vừa nói, tôi trả lời ngài vấn đề đầu
tiên trước. Tất cả tài chính của ban Tài Chính huyện đều là tiền nào
việc ấy, sau khi trải qua phê duyệt đặc biệt mới có thể đưa xuống. Lúc
trước, tài chính chủ yếu chia làm hai phần. Một phần là để xây dựng các
cơ sở phương diện trong huyện, một phần chính là để mà ứng phó khi có
chuyện xảy ra. Về phần nói đến an bài sau này, ban Tài Chính cũng có quy hoạch. Nếu như Tô bí thư ngài muốn xem, đều ở trong này. Về phần vấn đề thứ hai ngài vừa nói tới. Tôi nghĩ câu trả lời này cũng sẽ không quá
khó khăn. Đúng vậy, trong huyện đã khất nợ một tháng tiền lương. Nhưng
tháng này nhất định sẽ phát xuống. Về phần nói đến vấn đề khất nợ, điều
này cũng bởi vì lúc đó có một hạng mục công trình đối mặt với nguy cơ,
cho nên sau khi trải qua chính phủ huyện phê duyệt, trực tiếp đem tài
chính chuyển qua.
Trên mặt Khúc Hằng Tùng lộ ra thần sắc rất thản nhiên trấn tĩnh. Đặt ở trước mặt hắn là một phần văn kiện. Đây là sổ quy hoạch các hạng mục
quy hoạch mà ban Tài Chính huyện chắn chắn chi trong một năm. Hắn nói
chậm rãi, giống như đều không để ở trong lòng.
Tô Mộc, cậu muốn mượn chuyện này hạ uy phong của tôi, cậu làm có đúng quy cách không?
Chờ xem đi. Tôi chính là dựa theo trình tự chính quy, cũng có thể
khiến cho cậu phải ăn hoàng liên, ngậm bồ hòn làm ngọt. Một bí thư huyện ủy muốn can thiệp vào kinh tế, anh nghĩ xem anh làm đúng quy cách sao?
Quả thực chính là chuyện nực cười.
Chỉ có điều, ngay thời điểm Khúc Hằng Tùng tự cho rằng Tô Mộc làm
chuyện nực cười, lại thật sự không ngờ, ngay sau đó Tô Mộc không chút
lưu tình quát lớn. Nghe nói như vậy, trong lòng Khúc Hằng Tùng khiếp sợ
vô cùng.
Cho đến lúc này, hắn mới hiểu được, Tô Mộc không ngờ không phải là
loại gối thêu hoa như mình nghĩ, mà là người thật sự có bản lĩnh lớn
năng lực lớn.
Nhưng lúc này hiểu rõ cũng đã quá muộn!
– Khúc Hằng Tùng, tôi thấy anh nên thôi ngồi trên cái ghế trưởng ban này được rồi đấy!
Khi Khúc Hằng Tùng vừa nói dứt lời, sắc mặt Tô Mộc trở nên thâm trầm, còn có một phần phẫn nộ. Không hề che giấu, hắn trực tiếp quát lớn như
vậy.
Tô Mộc đợi chính là lời nói này của Khúc Hằng Tùng. Những lời này nói ra, đã nói lên Khúc Hằng Tùng không muốn nói rõ ngọn ngành cho hắn
biết, là muốn dùng những lời này xem như lời từ chối.
Tô Mộc chờ chính là giờ phút này!
Khúc Hằng Tùng anh nghĩ anh là ai? Tình hình của ban Tài Chính, người khác không rõ ràng lắm, nhưng các anh là người bên trong ban Tài Chính
lại không biết sao? Ở dưới tình huống đều biết rõ cục diện này, anh nói
với tôi những lời vô ích như vậy, không phải là muốn vượt mặt tôi sao?
Anh muốn làm gì? Nếu như anh ôn tồn nói, tôi có thể sẽ không thể như
vậy.
Nhưng nếu như anh che giấu, nếu đánh ra giọng quan, vậy tôi nhất định phải thuận thế mà làm. Nếu không cũng thật có lỗi với cái bậc thang mà
anh bắc cho tôi!
– Tô bí thư?
Khúc Hằng Tùng kinh ngạc.
– Thế nào? Anh có phải cho rằng bí thư huyện ủy như tôi không hiểu gì về kinh tế hay không? Nói ra những lời nói ngu xuẩn vô dụng như vậy với tôi! Khúc Hằng Tùng, hai vấn đề của tôi, anh trả lời có vấn đề nào
khiến tôi hài lòng chứ? Trước đó tôi cũng đã nói, tôi thoả mãn các anh
thoả mãn. Nếu như tôi không hài lòng, các anh ai cũng đừng mong thoả
mãn. Một ban Tài Chính lớn như vậy, không ngờ không biết đưa ra quy
hoạch hữu hiệu, vậy trưởng ban như anh thật sự quá tệ hại! Ban Tài Chính huyện là một đơn vị dựa vào số liệu, nắm giữ mạch đập kinh tế của toàn
huyện. Trên phương diện sổ sách của ban Tài Chính, rốt cuộc có bao nhiêu tiền, anh nói ra cho tôi được không?
– Nếu như anh không biết, tôi sẽ nói cho anh biết. Ba mươi vạn! Mà ba mươi vạn này, còn là do trong thành phố phân i xuống, là khoản tiền để
mời gọi các nhà đầu tư chuyên nghiệp, là dành cho ban Chiêu Thương. Số
tiền này sau khi cho chuyển cho ban Chiêu Thương, bên trong ban Tài
Chính các anh, cho dù một xu cũng không có.
Tô Mộc với khí thế mãnh liệt, hai mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Khúc Hằng Tùng.
– Khúc đại trưởng ban, anh nói thật cho tôi nghe một chút xem, tại
sao trưởng ban của ban Tài Chính, có thể giống như anh, liêm khiết như
vậy!