Nếu như cái gọi là sửa chữa con đường của huyện trấn
do huyện nhất xây chịu trách nhiệm, như vậy cho dù trong lòng Tô Mộc khó chịu như thế nào, cũng sẽ cam chịu chuyện này.
Nguyên nhân rất đơn giản, đường thì nhất định phải xây dựng, nếu đã
xây xong, việc có thể làm chính là kiểm định chặt chẽ lúc nghiệm thu.
Chỉ cần khống chế được tài chính, hắn không tin người của huyện nhất xây còn dám đùa bỡn trò gì.
Nhưng hiện tại thì sao?
Từ trong miệng người này lại xuất hiện đội sửa nhà? Trời ạ, đội sửa nhà có thể sửa chữa đường đi hay sao?
Nhìn hình dạng của bọn hắn, quả nhiên là một đám từ trong thôn đi ra, chẳng qua là một đội xây dựng sửa sang nhà cửa. Người như vậy, đội xây
dựng như vậy, có thể nhận thầu công việc như vậy sao? Chất lượng con
đường mà bọn họ sửa chữa có thể vượt qua kiểm tra sao?
Chưa nói đến trong này, Lưu Kiến Tăng còn nhắc tới một câu mấu chốt…, đó chính là tất cả tài liệu đều do huyện nhất xây cung cấp. Nói cách
khác, đội sửa chữa này nhận việc từ huyện nhất xây, sau đó phân đoạn
nhận thầu, nắm lấy một số tiền nhỏ.
Hành động như vậy thật sự khả nghi, không, không phải là khả nghi, mà là tội phạm.
– Đứng qua một bên đi, tôi muốn vào trong nhìn một cái.
Nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng, Tô Mộc liền quyết đoán đi thẳng về
phía trước, khi hắn đi tới phía trước, nhìn thấy nửa bên đường bị phong
tỏa, vẻ mặt lại càng trở nên âm trầm đáng sợ.
Nửa đường này thật sự hỏng đến mức như vậy sao? Không, chẳng những
không hỏng, ngược lại có một phần rất lớn, hoàn toàn không có chuyện gì. Trong đó chỉ có vài mét, xuất hiện tình huống mặt đường sụp đổ. Mà cho
dù tình huống như thế, cũng chỉ có một đoạn, còn lại tình huống vẫn
tương đối tốt.
Nếu như vậy còn chưa tính, trí mạng nhất chính là, trước mắt đội sửa chữa này đang rải đồ lên mặt đường đã xây xong.
Điều này có nghĩa là gì?
Những đoạn bị hỏng thì không sửa, lại khóa mục tiêu vào những chỗ đã
sửa xong. Về phần những chỗ bị hỏng, chẳng lẽ nói đến lúc đó chỉ cần rải chút đá, tùy tiện xử lý, chỉ cần mài mặt ngoài là được rồi sao?
– Anh đi với tôi tới đây!
Tô Mộc hít sâu một hơi, sau khi khống chế cảm xúc tức giận, xoay người gọi Lưu Kiến Tăng.
Lưu Kiến Tăng có thể thế nào? Khi nhìn thấy vẻ mặt bất thiện của Tô
Mộc, vội vàng đi theo hắn, hai người đi vào một căn lều được dựng tạm
ven đường. Lúc này bên trong không có ai, Đoạn Bằng đứng ở cửa, để ngăn
những người còn lại đi vào. Cử chỉ của Tô Mộc, bị rất nhiều người nhìn
thấy, nhưng không có người nào có ý tứ muốn can thiệp.
Theo bọn hắn thấy, đây là Lưu Kiến Tăng đang giao thiệp với người ra
mặt, không chừng bọn họ có thể nhanh chóng nhận được tiền công. Phải
biết rằng nếu có thể kết sổ thì là thứ bọn họ thích nhất.
Trong lều vải!
Khi Lưu Kiến Tăng đang cảm thấy khó hiểu nhìn Tô Mộc, bên tai đột
nhiên truyền tới một tiếng oanh minh, ngay sau đó cả người liền sa vào
một loại trạng thái mê man. Tô Mộc không trì hoãn, trực tiếp tiến hành
thôi miên.
– Đội sửa chữa của các anh gọi là gì? Tố chất như thế nào?
Tô Mộc hỏi.
– Tên? Chúng tôi không có tên, chúng tôi chính là người trong thôn đi ra, chuyên xây nhà trong các thôn. Khi nào gặp được việc thích hợp,
cũng có thể giúp đỡ sửa chữa trong huyện thành.
Lưu Kiến Tăng theo bản năng nói.
– Nói xem đoạn đường này sửa chữa như thế nào!
Tô Mộc bình tĩnh hỏi.
– Sửa chữa lại đoạn đường này? Cái này không có chuyện gì để nói,
chúng tôi là nhận việc từ huyện nhất xây, vì cái này tôi đã phải đưa năm vạn tiền lễ. Anh xem, đám người của huyện nhất xây đúng là lũ hút máu.
Nghe nói chỉ cần sửa chữa lại con đường này, bọn họ đã có thể mò được
mấy trăm vạn. Ở bên trong không nói số xi cát được kéo tới, những thứ
khác tôi cũng biết, ở chỗ khác giá bán căn bản không cao như vậy.
Quả nhiên là chuyển thầu!
Quả nhiên có vấn đề!
– Các anh có thể bảo đảm chất lượng của đoạn đường này sau khi sửa chữa hay không?
Tô Mộc hỏi.
– Chất lượng? Có cái gì bảo đảm? Chúng tôi lần nào cũng làm như vậy,
chẳng những là chúng tôi, những người ở hai con đường còn lại cũng làm
như vậy. Chỉ cần sửa lại con đường, rải đá lên chỗ đường bị hư, sau đó
cho xe rải nhựa là xong.
– Sẽ không hỏng sao?
– Hỏng? Đó là tất nhiên, nếu không hỏng sang năm chúng tôi ăn gì uống gì? Anh không biết, những người ở huyện nhất xây chính là dựa vào mấy
chuyện này kiếm ăn. Khắp huyện Ân Huyền có con đường nào dám bảo đảm nói là thập toàn thập mỹ. Dù sao phía trên huyện nhất xây có người, có quan lão gia chiếu ứng, cần gì sợ ai?
– Có biết là ai bao phủ không?
– Cái này tôi làm sao có thể biết được, ngay cả người liên lạc với
tôi, tôi cũng không phải có thể tùy tiện gặp được. Tôi chỉ biết, việc
giống như vậy, các quan nhị đại trong huyện, mỗi năm thay phiên làm,
không thể nào để cho một nhà độc chiếm.
Thì ra là như vậy!
Sau khi suy đoán trong lòng được chứng thật, Tô Mộc biết mình không
cần thiết ở lại chỗ này nữa. Sau khi hỏi thêm mấy vấn đề, hắn liền trực
tiếp giải trừ thôi miên của Lưu Kiến Tăng, mở cửa đi ra ngoài.
– Lãnh đạo!
Đoạn Bằng thấp giọng nói.
– Hiện tại đến sông hộ thành huyện chúng ta!
Tô Mộc nói.
– Vâng!
Đoạn Bằng gật đầu nói.
Về phần tình huống tắc nghẽn giao thông ở đây, Tô Mộc đã kêu Đoạn
Bằng trực tiếp gọi điện báo cáo cho đại đội giao thông huyện, kêu bọn họ tới đây giải quyết. Nghĩ tới những chuyện này, có thể Mã Văn Tuyển sẽ
không để ý.
Thật ra Tô Mộc biết, nếu như Mã Văn Tuyển không gật đầu, chuyện này muốn bình yên vô sự tiến hành, quả quyết không có khả năng.
Hệ thống công an huyện biến thành như vậy, càng kiên định ý nghĩ Tô
Mộc muốn điều Từ Viêm tới đây. Trong chuyện này Tô Mộc vốn muốn dùng mối quan hệ khác, nhưng nghĩ đến ở đây có sẵn một người, cũng không ngại đi con đường của hắn.
Bây giờ là 10h sáng, tin tưởng hai vị kia giờ đã tỉnh dậy rồi.
Quả nhiên, còn không đợi Tô Mộc gọi điện đến, điện thoại của hắn liền vang lên. Người gọi đến là Hoàng Luận Đàm, sau khi Tô Mộc nghe máy, bên kia liền truyền đến thanh âm của Hoàng Luận Đàm.
– Tô Mộc, cậu cũng thật quá đáng, tại sao có thể chạy trước đi như
vậy. Tôi mặc kệ, cậu phải cho chúng tôi một câu trả lời, buổi trưa hôm
nay cậu phải mời khách! Tôi muốn ăn món súp dê chính gốc của huyện Ân
Huyền các vị!
– Được, nói ra tôi cũng chưa từng ăn món đấy, anh đến chỗ tôi rồi chúng ta cùng đi ăn.
Tô Mộc cười nói.
– Đừng cho rằng tôi đang nói giỡn, hiện tại tôi và Tiểu Long, còn có
Hoàng Tam đã lên đường, xem chừng một lát nữa sẽ đến huyện thành các
cậu.
Hoàng Luận Đàm nói.
– Như vậy đi, tôi đang đứng ở ven đường chờ các vị, anh nói cho Luận
Địch, chắc hắn sẽ biết. Hiện gờ tôi đang chờ ở sông hộ thành huyện chúng tôi.
Tô Mộc suy nghĩ nói.
– Được, một lát gặp.
Tô Mộc không ngờ Hoàng Luận Đàm lại còn từ thành phố đuổi tới huyện,
nói như vậy người nầy thật sự rất muốn tạo dựng tốt quan hệ với mình.
Không sao cả, dù sao có nhân mạch như vậy, Tô Mộc cũng không muốn cự
tuyệt. Dù sao hiện tại địa vị của hắn thật sự có chút thấp, với địa vị
của hắn, không cần thiết suy nghĩ quá nhiều những chuyện phức tạp như
vậy.
Hơn nữa dù sao thân phận của Hoàng Luận Đàm cũng bày ở đó, lấy chiêu
bài nhân vật lĩnh quân đời thứ ba Hoàng gia, đi tới chỗ nào cũng dược
người ta xem như minh tinh. Có người như vậy đến gặp mình, Tô Mộc làm
sao lại cự tuyệt?
Chưa nói đến ngoài Hoàng Luận Đàm, còn có Hoàng Luận Địch công tử thị trưởng thành phố Thương Thiện, còn cả Trần Tiểu Long nhi tử phó tỉnh
trưởng tỉnh Yến Bắc. Không chừng chuyện mình cần làm, còn phải dùng đến
bọn họ.
Khu phong cảnh sông hộ thành, nói chính xác lúc trước là một con sông cũ thuộc về huyện Ân Huyền. Con sông này hiện giờ đã khô khốc, ngay cả
cát giữa sông cũng bị đào móc từng khối. Trong thôn gần đó, chỉ cần nhà
nào cần cát xây nhà, đều tự lái máy kéo đến đây đào bới.
Hiện tại con sông này đã được xây dựng thành một cái gọi là khu phong cảnh.
Nói thật, khi Tô Mộc xuất hiện ở đây, thật sự cảm thấy vô cùng ngạc nhiên với hạng mục xây dựng này.
Nơi này chẳng lẽ chính là cái gọi là khu phong cảnh sông hộ thành
sao? Chưa nói đến đường sông của con sông này vốn cũng không rộng, chưa
nói đến công ty chuẩn bị xây dựng ở đây, lại là huyện nhất xây. Hiện tại huyện nhất xây để lại công cụ thi công ở đây, chính là ba chiếc máy ủi.
Ngoài máy ủi, ở đây không còn bất kỳ một thứ nào nữa.
Bọn họ dối trá con đường của huyện trấn như vậy cũng đủ rồi, ngoài
mặt còn có thể cho qua, nhưng nơi này, không có gì ngoài một mảnh cỏ
dại, khắp nơi là hố cát hoang tàn. Có nhiều chỗ, rõ ràng còn biến thành
chỗ đổ rác.
Đoạn Bằng nhìn tình hình nơi này, đã không còn biết nói gì.
Tô Mộc lại càng vô cùng tức giận !
Khi Tô Mộc xuống xe, thấy một lão nông đang ở đây không ngừng lật tới lật lui đống rác, liền tiến về phía trước.
– Đồng hương, xin hỏi ngài đang làm gì vậy?
– Làm gì? Nhặt rác chứ làm gì!
– Xin hỏi rác ở đâu từ đâu chuyển tới vậy?
– Đương nhiên là trong thành, cậu không biết sao, trong mấy đống rác này còn có thể tìm được sắt thép phế liệu đấy.
– Nghe nói nơi này sắp xây dựng thành khu phong cảnh sông hộ thành mà?
– Chó má, khu phong cảnh sông hộ thành cái gì? Chỗ này xây dựng khu
phong cảnh? Ba chiếc xe kia từ sau khi lái đến đây còn chưa bao giờ hoạt động, bọn chúng đậu ở đây cũng mười ngày rồi đấy!
…
Tô Mộc đã không biết nên áp chế phẫn nộ trong lòng mình như thế nào,
mấy đống rác trước mắt này tuyệt đối không phải đổ xuống đây từ lâu.
Nhìn dấu bánh xe cũng biết là mới đổ cách đây không lâu.
Nếu xây dựng khu phong cảnh sông hộ thành ở chỗ này, cũng không thể
không để ý tới vấn đề này? Ngay cả chuyện đổ rác cũng không có cách
khống chế, ngươi lấy cái gì xây dựng khu phong cảnh!
Hơn nữa ở chỗ này xây dựng khu phong cảnh gì!
Vị trí này rất gần thành phố Thương Thiện, cho dù đi xe điện, cũng
chỉ mất nửa giờ, Tô Mộc đứng ở đây cũng có thể nhìn thấy xe cộ đi lại
trên đường quốc lộ.
Ở vị trí như vậy, chưa trải qua bất kỳ luận chứng nào, đã làm ra
quyết định xây dựng khu phong cảnh, quả thực chính là hành động mù
quáng!
Tô Mộc cố gắng kìm nén tức giận trong lòng, bước nhanh về phía ba chiếc xe nâng.