Thuộc hạ có một người dám đánh dám xông pha, hơn nữa trong lúc mấu chốt
có thể phát huy công dụng, là người mà mỗi một cấp trên đều muốn có.
Đồng thời, khi lựa chọn người phía dưới đứng thành hàng, thân là cấp
trên cũng phải thông qua phương thức như vậy để tiến hành lựa chọn.
Không phải bất kỳ một cấp dưới nào cũng có thể tiến vào tầm mắt của bọn
họ. Nếu như anh không có chút bản lĩnh thật sự không có khả năng nhận
được đề bạt.
Dù sao phương diện này còn liên quan đến một vấn đề người đảm nhiệm!
Nếu anh lựa chọn cấp dưới là một kẻ vô tích sự, nếu như anh lựa chọn cấp
dưới vi phạm pháp luật kỷ cương, nếu như anh lựa chọn thay đổi địa vị
cho cấp dưới… Đừng tưởng rằng chuyện như vậy đều là chuyện nhỏ, nếu như
thật sự vận dụng, đồng thời có thể trở thành chuyện lớn. Làm đấu tranh
chính trị sẽ không có chuyện nhỏ. Cho dù là chuyện nhỏ, lại là người
bình thường, chỉ cần vận dụng tốt, đều có thể kéo anh xuống đài.
Tưởng Hoài Bắc đối với Tô Mộc thật ra rất yên tâm. Nói yên tâm, bởi vì hậu
trường của Tô Mộc cứng rắn không phải tầm thường. Cứ việc nói nhìn lúc
bình thường hắn không có ý dùng tới, chính là bởi vì không gặp phải cục
diện hẳn phải chết thật sự nhằm vào Tô Mộc. Nếu như thật sự gặp phải,
anh xem hậu trường có thể động thủ hay không hay không?
Nhưng Tô Mộc cũng không nhất thiết phải làm như vậy?
Huyện Hoa Hải trực tiếp can thiệp vào chuyện của huyện Tà. Điều này nghe qua
dường như không đáng tin cậy. Thời điểm Tưởng Hoài Bắc nghe được tin tức này, thật sự có chút không hiểu nổi. Hắn không biết tại sao Tô Mộc phải làm ra chuyện như vậy, cho nên mới vội vàng gọi điện thoại hỏi thăm.
Tô Mộc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cậu lại có xung đột với người huyện Tà chứ?
Tưởng Hoài Bắc quan tâm hỏi.
Tưởng thị trưởng, thật không ngờ tin tức truyền đi lại nhanh như vậy!
Tô Mộc mỉm cười nói.
Cậu còn cười. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Phải biết rằng huyện Tà
không phải là địa bàn của tôi. Trần Mai Sử huyện trưởng huyện Tà cậu
biết không? Đó là người có bối cảnh trong tỉnh. Cho dù là ở bên trong
thành phố Tây Phẩm này, nghe nói cũng bắt chuyện với Tần bí thư.
Tưởng Hoài Bắc nên nói hay không nên nói, đều cũng nói ra.
Mai Cố Sơn ở trên tỉnh!
Điểm ấy Tô Mộc biết. Nhưng Tô Mộc thật không ngờ, một phần tử của nhà Mai Cố Sơn ở thành phố Tây Phẩm không ngờ là bí thư ủy ban kỷ luật thành phố
Tần Phong. Điếu đó khiến Tô Mộc có chút bất ngờ, thật không ngờ bí thư
ủy ban kỷ luật thành phố không hiện sơn không lộ thủy, hậu trường cũng
cứng rắn như vậy.
Chỉ là cứng rắn như vậy, chắc hẳn là thời điểm Mai Cố Sơn còn tại vị đã đề bạt lên. Hiện tại Mai Cố Sơn đã xuống đài.
Người Mai gia có thể thật sự nói tới, ở bên trong tỉnh không biết là ai? Tô Mộc cũng không biết.
Cho dù là có, Tô Mộc cũng không thật sự để ở trong lòng. Dù sao chuyện này, ai tới nói, Tô Mộc đều chiếm lý.
Chỉ cần có lý, đi tới chỗ nào cũng không sợ.
Tưởng thị trưởng. Chuyện là thế này…
Sau khi Tô Mộc nói xong. Thần sắc Tưởng Hoài Bắc bên kia đã rất đặc sắc. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, bên trong còn có chuyện như vậy xảy
ra. Nghĩ trong chuyện này Tô Mộc nhiều nhất được xem như là anh hùng cứu mỹ nhân, cũng không phải chủ động gây sự, Tưởng Hoài Bắc cũng không
biết nên nói cái gì cho phải.
Cậu phải chuẩn bị tâm lý. Chuyện này chỉ sợ sẽ không có kết quả tốt cho lắm. Đoán chừng là đánh mỗi người năm mươi gậy lớn!
Tưởng Hoài Bắc nói.
Mỗi người đánh năm mươi gậy lớn sao?
Tô Mộc từ chối cho ý kiến cười.
Được rồi. Chỉ cần cậu không hồ đồ là được. Tôi còn tưởng rằng có chuyện gì.
Chỉ có điều huyện Tà này thật sự cũng nên chỉnh đốn lại.
Trong giọng nói Tưởng Hoài Bắc mang theo một sự khác thường.
Trong nháy mắt Tô Mộc đã nắm bắt được. Tưởng Hoài Bắc đây là động lòng!
Làm phó thị trưởng thường vụ, Tưởng Hoài Bắc là người có dã tâm. Hắn nhắm
vào chức Thị trưởng thành phố. Hơn nữa Tưởng Hoài Bắc thật ra có cơ hội
như vậy. Dù sao hắn là đại thư ký đi theo bên cạnh Trịnh Vấn Tri. Chỉ
cần Trịnh Vấn Tri còn ở trên đài, dưới sự triển khai hành động, không
phải là chuyện không có khả năng. Trước đó, điều Tưởng Hoài Bắc phải làm chính là dùng toàn lực mở rộng lực ảnh hưởng chính trị của mình.
Tô Mộc không tin Tưởng Hoài Bắc không biết huyện Thu Thủy có nhân vật như
Từ Lập Công ở đó. Từ Lập Công tuyệt đối là do Tưởng Hoài Bắc chôn ngầm ở đó. Quan hệ giữa hai người có tốt như vậy, nếu là không liên kết, thực
sự không có khả năng.
Nhưng chỉ có điều huyện Hoa Hải và huyện
Thu Thủy còn chưa đủ. Nếu có thể bỏ cả huyện Tà vào trong túi, đến lúc
đó huyện Hoa Hải, huyện Tà, huyện Thu Thủy, ba huyện hình thành một mắt
xích sản nghiệp, có khả năng mang đến thành tích cực lớn khó có thể
tưởng tượng nổi.
Không sợ anh có dã tâm, chỉ sợ anh không dã tâm!
Tô Mộc nghĩ đến nếu như Tưởng Hoài Bắc động tâm, ở cấp thành phố nhất định sẽ có ràng buộc, trong lòng hắn liền cảm giác được bàn cờ này thật sự
bắt đầu được bày ra. Kết quả cuối cùng thế nào, vậy phải xem việc triển
khai hành động tiếp theo.
Huyện trưởng, bây giờ chúng ta đi về sao?
Sở Tranh hỏi.
Trở về, đương nhiên trở về.
Tô Mộc cười nói.
Phát sinh chuyện như vậy, Tô Mộc ngược lại không nóng nảy động tới tòa nhà
kia. Ban đầu Tô Mộc muốn trực tiếp đi vào Trấn Đại Lôi, để người Trấn
Đại Lôi cho mình một công đạo. Nhưng bây giờ Tô Mộc nghĩ, mình không
nhất thiết phải làm như vậy. Mình có thân phận thế nào. Đám người ở Trấn Đại Lôi lại là thân phận thế nào.
Lời nói không dễ nghe, Tô Mộc là người có thể đấu vật tay với Trần Mai Sử. Hoặc là không làm, muốn
làm, vậy trực tiếp động thủ từ cấp huyện là được. Đấu với đám tôm nhỏ cá nhỏ phía dưới, thật sự không cần thiết. Thật sự muốn so đấu như vậy,
ngược lại là cho bọn họ mặt mũi.
Ngay thời điểm Tô Mộc ngồi xe
trở về, Trần Mai Sử đã vô cùng lo lắng xuất hiện ở thành phố Tây Phẩm.
Thời điểm này đã hết giờ làm việc. Cho nên Trần Mai Sử cũng không đi vào thị ủy, mà đi thẳng khu nhà ở của thị ủy.
Làm con rể của Mai
gia, Trần Mai Sử đến khu nhà ở của thị ủy vẫn tương đối thuận tiện. Hắn
cũng là một trong số ít người trong thành phố Tây Phẩm có thể tự do ra
vào nhà Tần Phong.
Lúc này Trần Mai Sử an vị ở đối diện Tần Phong!
Tần bí thư, anh nói xem huyện Hoa Hải đang làm cái gì vậy? Bọn họ làm như
vậy tính là chuyện gì? Lôi Chính Nam là xí nghiệp tư nhân ưu tú của
huyện Tà chúng tôi. Gần đây trong huyện còn chuẩn bị để hắn trở thành
một thành viên của hội hiệp thương chính trị. Huyện Hoa Hải bên kia cũng đánh tiếng, liền trực tiếp bắt người đi. Làm như vậy là có ý gì? Trong
mắt bọn họ còn có tính tổ chức tính kỷ luật hay không? Còn có Bàng Bàn.
Đó cũng là một đồn trưởng đồn công an huyện Tà chúng tôi. Bọn họ dựa vào cái gì nói bắt là bắt!
Trần Mai Sử lớn tiếng hét to.
Tần Phong nghe Trần Mai Sử kêu to, sắc mặt có chút không vui.
Nghiêm khắc mà nói, Tần Phong có thể ngồi đến vị trí như bây giờ, đúng là do
Mai Cố Sơn giúp một chút. Tần Phong cũng là người trong đội ngũ của Mai
Cố Sơn. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là làm người của Mai Cố Sơn,
thì Tần Phong có thể tha thứ Trần Mai Sử làm xằng làm bậy như vậy.
Anh thật sự cho rằng mình là con rể của Mai Cố Sơn, là có thể tùy ý làm bậy như vậy sao?
Anh thật sự cho rằng tôi là cán bộ Mai hệ, chắc hẳn phải nhường nhịn đủ điều đối với anh sao?
Trần Mai Sử à Trần Mai Sử, nếu như không phải bởi vì anh là con rể của lão
gia tử Mai Cố Sơn, anh thật sự cho rằng tôi sẽ liếc mắt nhìn anh thêm
một lần sao? Người như anh, có thể ngồi vào vị trí huyện trưởng cũng là
quá đáng. Với năng lực như anh, cho dù là làm một Phó hương trưởng cũng
quá sức.
Mai lão gia tử một đời danh tiếng anh minh, thế nào lại có một người con rể như anh chứ? Thực sự quá khó hiểu.
Quy định trong quan trường chính là tàn khốc như vậy. Tần Phong nói như thế nào cũng thường ủy thị ủy, là bí thư ủy ban kỷ luật thành phố. Trần Mai Sử anh cho dù là con rể của Mai Cố Sơn, thời điểm nên tôn trọng vẫn
phải tôn trọng.
Ở nhà Tần Phong, làm ra loại hành động tùy ý làm bậy như vậy, anh thật sự cho rằng trong lòng Tần Phong sẽ cam tâm tình
nguyện sao? Sẽ thật sự đối xử với anh thật lòng sao? Nếu như không phải
bởi vì Mai Cố Sơn, Tần Phong kiên quyết sẽ không giúp đỡ Trần Mai Sử làm bất cứ chuyện gì.
Hiện tại Tần Phong vẫn phải giúp đỡ Trần Mai
Sử. Ai bảo lúc này Tần Phong đang nhìn vào một chức vụ. Nếu có thể phát
triển thành động tốt, nắm được vị trí kia, là có thể một bước lên trời,
trực tiếp tiến vào ủy ban kỷ luật tỉnh.
Tần Phong không có tâm
tư lớn cho lắm. Cả đời này chỉ muốn làm việc ở trên chiến tuyến ủy ban
kỷ luật. Muốn giành được chức vụ kia, nhất định phải do Mai Cố Sơn mở
miệng ra hỗ trợ. Cho nên cho dù lúc này trong lòng Tần Phong khó chịu,
cũng phải nhịn Trần Mai Sử. Ai bảo ở trong lòng Mai Cố Sơn, con rể Trần
Mai Sử này có trọng lượng, tuyệt đối cao hơn một bí thư ủy ban kỷ luật
thành phố hắn.
Thân sơ khác biệt, bất cứ lúc nào cũng như vậy!
Chân tướng của chuyện này rốt cuộc thế nào, anh nói rõ ràng cho tôi.
Tần Phong không nghe Trần Mai Sử ở chỗ này nói loạn, đi thẳng vào vấn đề.
Tần Phong không ngại giúp đỡ Trần Mai Sử, nhưng nếu như trong tình cảnh còn không rõ chân tướng của sự tình, tùy tiện ra tay, vậy tuyệt đối không
phải là tính cách của Tần Phong. Mưu tính xong mới hành động, vẫn là
nguyên tắc làm việc của Tần Phong.
Chân tướng chính là như tôi
vừa nói vậy. Thật sự là một vài chuyện không lớn lắm. Chính là ở công
trường tòa nhà kiến trúc, Lý Tuyển làm bí thư huyện ủy muốn trút giận
khiến Trấn Đại Lôi mất hết mặt mũi chuyện, mới có thể để Tô Mộc làm như
vậy.
Đây tuyệt đối là hành vi có kế hoạch từ trước. Nói cách
khác, Lý Tuyển và Tô Mộc liên kết với nhau. Tần bí thư, anh cho rằng bọn họ có thể liên thủ, trùng hợp như vậy đồng thời xuất hiện ở nơi đó sao?
Trần Mai Sử lớn tiếng nói.
Lời nói này ngược lại có chút ý tứ!
Tần Phong tất nhiên cũng biết quan hệ giữa Lý Tuyển và Tô Mộc cũng không
phải hài hòa như vậy. Hai người có thể đồng thời xuất hiện, vốn là
chuyện rất kỳ quái. Càng chưa nói Tô Mộc lại đưa lễ giúp đỡ Lý Tuyển làm việc. Điều này càng tiết lộ ra sự kỳ quái. Nhắc tới bên trong không có
mờ ám, Tần Phong cũng sẽ không tin tưởng.
Hơn nữa, không quan
tâm chân tướng rốt cuộc thế nào, tối thiểu từ việc bao che cho con cháu, Tần Phong nhất định phải chiếu cố Trần Mai Sử, đứng ở phía Trần Mai Sử. Ai cũng biết quan hệ giữa Trần Mai Sử và của mình. Nếu như ngay cả
chuyện của Trần Mai Sử, mình cũng không để ý, sẽ làm cho đám người phía
dưới thất vọng.
Lại nói, chuyện huyện Hoa Hải vượt quyền quản lý chuyện của huyện khác là sự thực chắc như thép. Ai cũng không có cách
nào lảng tránh. Hướng về phía điểm, Tần Phong có thể thi triển hoạt động một phen.
Chuyện này tôi đã biết. Anh đi về trước đi.
Tần Phong thản nhiên nói.
Tần bí thư, anh nhất định phải làm chủ cho huyện Tà chúng tôi. Mọi người
đều là con cháu trong thành phố Tây Phẩm, ai cũng không phải do mẹ kế
sinh.
Trần Mai Sử oán giận.
Biết rồi!
Tần Phong gật đầu.
Khi Trần Mai Sử đi ra khỏi khu nhà ở của thị ủy, Tần Phong suy nghĩ một lát, cầm điện thoại di động gọi đi.