Với Tô Mộc những gì thuộc về mình hắn vĩnh viễn sẽ không buông bỏ. Không cần biết là ai, chỉ cần động nữ nhân của hắn thì cứ đợi bị trả thù là
được. Lúc này Tô Mộc không còn là quan chức, không phải chủ tịch huyện,
mà chỉ là nam nhân của Lạc Lâm.
Nữ nhân của mình bị người bắt
giữ, ban đầu hắn định lặng lẽ rời đi, nhưng hiện tại xem ra nếu không đi được, không đòi lại công đạo hắn thật sự không cam tâm.
Đứng yên đừng động!
Tô Mộc nói.
Anh muốn làm gì?
Lạc Lâm gấp giọng hỏi.
Yên tâm, chỉ chút việc này với anh thật không đủ xem, anh phải đòi công đạo cho em!
Tô Mộc nói xong đẩy Lạc Lâm đứng dựa vào góc tường, nhìn nhóm người đang xông tới, trên mặt lộ nụ cười trào phúng.
Theo chức quan càng ngày càng lớn, Tô Mộc hiểu biết xã hội này càng nhiều,
cái gì gọi là thuần khiết hay chính nghĩa đều tồn tại trong hư ảo, trên
thế giới này làm gì có nhiều chuyện tốt như vậy.
Giống như tình
huống trước mắt, gặp được người xâm nhập còn dám hung hăng càn quấy như
thế, có thể biết ở lúc bình thường bọn hắn đối đãi nhân dân sẽ thô bạo
như thế nào.
Đối diện với cặn bã bại hoại, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Bằng tử, đừng khách khí, tất cả đều phế bỏ!
Tô Mộc nói.
Hiểu được!
Đoạn Bằng biết trong lòng Tô Mộc suy nghĩ gì, vừa xông tới nhắm thẳng đám người tự xưng là bảo an kia.
Ca sát!
A!
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, Đoạn Bằng bọn họ động thủ vô cùng lưu loát, mỗi chiêu đều không chút lưu tình, tay chân đều bị bẻ gãy tại
chỗ.
Cũng trong lúc này, chiến hữu của Đoạn Bằng mới kiến thức được sự cường thế của Tô Mộc.
t r u y e n c u a t u
i n❊e t Phanh!
Hình Ý quyền thi triển, mỗi lần bùng nổ đều dùng lực lượng toàn thân, mỗi
chiêu mỗi thức lực đạo mười phần. Chỉ cần bị hắn đánh trúng đều té sấp
ngay tại chỗ không thể nhúc nhích. Nếu nhóm người Đoạn Bằng chỉ bẻ gãy
tay chân, với Tô Mộc chính là giẫm vỡ xương sườn.
Ai nha, ông chủ thật lợi hại, còn cần chúng ta bảo hộ sao?
Bằng tử, anh nói ông chủ có thể đánh thắng anh, tôi tin tưởng trăm phần trăm!
Xem tư thế, cho dù nằm trên giường một tháng chưa hẳn có thể dưỡng tốt!
Tô Mộc động thủ như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, trong chớp mắt
đã làm chiến hữu của Đoạn Bằng phải chịu phục. Chẳng những chịu phục, họ còn đang suy nghĩ quay trở về có cơ hội phải để Tô Mộc truyền thụ vài
chiêu. Động tác lẫn tư thế kia anh tuấn bao nhiêu a!
Phong Cẩu ngây người!
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới vừa rồi bên mình còn nắm thượng phong, vì
sao nháy mắt biến thành như vậy. Lúc này căn phòng đã chứa đầy người.
Mỗi người đều đang thống khổ rên rỉ, lúc này dù hắn đi qua cũng không
cách nào thi triển quyền cước.
Nhóm người này rốt cục lại là ai?
Chẳng lẽ lần này Diêm ca trêu chọc tới một đám người cứng rắn, hơn nữa còn có hậu trường chắc chắn, trước tới nơi này là vì thu thập Diêm ca sao?
Nghĩ tới đây Phong Cẩu bỏ chạy, đừng nhìn hắn gọi là Phong Cẩu, nhưng biết
lúc nào cần điên, lúc nào cần thanh tỉnh. Hiện tại nên mau chóng tìm
Diêm Ky Trữ, để cho hắn giải quyết tốt hơn.
Còn muốn chạy?
Tô Mộc nhìn thấy Phong Cầu xoay người chuồn mất, cổ tay vung lên, một cây
gậy bóng chày bay ra chuẩn xác đập trúng sau lưng Phong Cẩu, lập tức đem hắn nện lên vách tường. Cây gậy mang theo tức giận ra tay, lực đạo vô
cùng mạnh mẽ.
Phốc!
Thân thể Phong Cẩu cuộn tròn nằm ở góc tường, Đường đao cũng rơi xuống, hắn cảm giác máu trong người sôi trào, hai mắt đỏ tươi.
Lạc Lâm, đi, hiện tại chúng ta đi tìm Tử Thần!
Tô Mộc kéo tay Lạc Lâm đi ra ngoài, đứng trước mặt Phong Cẩu, lạnh lùng nói:
Nói, Diêm Ky Trữ ở nơi nào?
Trong phòng trên tầng cao nhất!
Phong Cẩu nói, khóe môi còn chảy máu tươi. Vào lúc này hắn chỉ trả lời theo
bản năng, bởi vì hắn biết mình không nói sẽ bị phế bỏ.
Đi chết đi!
Tô Mộc nói xong đá ra một cước, trực tiếp trúng đầu Phong Cẩu đem hắn đá
ngất, sau đó đi thẳng lên lầu. Nhóm người Đoạn Bằng phân ra hai con
đường, đi thẳng tới phòng giám thị câu lạc bộ. Nơi này đã xảy ra chuyện
như vậy, không thể lưu trữ băng ghi hình, sẽ ảnh hưởng tới thanh danh
của Tô Mộc.
Phòng trên tầng cao nhất.
Diêm Ky Trữ đi qua đi lại, hắn đã mặc áo ngủ, trong tay cầm súng lục, vẻ mặt lo lắng. Hắn
thật sự không biết lai lịch của đối phương, nhưng tới bây giờ Phong Cẩu
còn chưa bắt con tin đi lên, làm cho hắn luôn có dự cảm không tốt.
Đều là một đám giá áo túi cơm, làm chút chuyện cũng không được, nhìn xem đã qua bao lâu còn chưa đem người lên đây! Không được, phải đi xuống nhìn
xem một chút, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Em ở lại chỗ này chờ lệnh của tôi! Không, hiện tại lập tức gọi cho phó cục trưởng Vương Cách bên cục
công an thành phố Bát Hạp, để cho hắn phái người qua đây, anh có cảm
giác đêm nay xảy ra chuyện lớn!
Diêm Ky Trữ đột nhiên ngừng lại nhìn Phương Cô hô.
Được, em lập tức gọi ngay!
Phương Cô vừa gọi điện đem sự tình nói ra, còn chưa kịp cúp điện thoại thì cửa phòng bị đá văng, trong tiếng thét chói tai của Phương Cô, đột nhiên
theo bản năng nàng liền cúp điện thoại.
Ngoài cửa có vài người
đang đứng, Tô Mộc chậm rãi đi tới, hờ hững quét mắt nhìn đôi nam nữ
trong phòng, trên mặt lộ vẻ lãnh khốc.
Là hắn sao?
Tô Mộc hỏi.
Dạ, chính là hắn!
Lạc Lâm gật đầu nói, ánh mắt nhìn Diêm Ky Trữ với vẻ phẫn nộ.
Huynh đệ, không biết anh thuộc đường nào?
Vẻ mặt Diêm Ky Trữ ngược lại đã không còn lo lắng, nhìn thấy Tô Mộc có thể đi tới phòng này, thật hiển nhiên không phải kẻ hiền lành. Từng làm lão đại nhiều năm, lúc này hắn rất nhanh liền trấn định lại.
Mãi
cho tới bây giờ Diêm Ky Trữ cũng không nghĩ Tô Mộc là nhân viên công vụ, chỉ là xã hội đen quen biết với Lạc Lâm mà thôi. Như vậy xem ra cô gái
này có chút năng lượng, nhưng không biết nàng là ai? Nhưng đây cũng
không còn quan trọng, không cần biết nàng là ai, phải biết rằng nơi này
là Bát Hạp thị, là địa bàn của hắn.
Chỉ cần chờ tới khi Vương Cách mang người đi tới, bắt hết đám người này, hắn sẽ cho bọn họ biết cái gì là muốn sống không được!
Người trong giang hồ?
Tô Mộc nhếch môi:
Anh nói trong giang hồ thì trong giang hồ, anh tên Diêm Ky Trữ phải không?
Tôi thật muốn biết anh nghĩ thế nào lại đi truy sát nữ nhân của tôi? Vì
sao phải bắt giữ nàng?
Nữ nhân của hắn?
Khi Diêm Ky Trữ
nghe lời này, tâm tình càng thêm trấn định, lúc này hắn dám khẳng định
Tô Mộc không phải là người gì lợi hại. Chẳng qua chỉ là một người xúc
động làm việc vì hai cô gái, như vậy có năng lực thành tựu chuyện gì.
Chủ yếu chính là Diêm Ky Trữ không nghe nói qua kề bên thành phố này còn có thế lực lớn nào, Tô Mộc có thể tới đây trong thời gian ngắn như vậy
khẳng định là người ngoài tới. Mãnh long quá giang còn chưa áp được địa
đầu xà đâu, càng khỏi nói chỉ là một tiểu bạch kiểm mà thôi.
Lạc Lâm đứng bên cạnh nghe Tô Mộc thừa nhận mình là nữ nhân của hắn, trong
lòng vô cùng vui sướng. Bởi vì trong lòng đang kích động nên nàng không
nghe được câu nói đầu tiên của Tô Mộc là chỉ trích Diêm Ky Trữ đuổi giết nữ nhân của mình, không phải nói chính là nàng mà là Tô Thấm.
Huynh đệ, chuyện này không đơn giản như anh nghĩ đâu, nữ nhân của anh cầm đồ
đạc của tôi, tôi đương nhiên muốn lấy trở về. Nhưng anh đã tới, tôi cũng không thể không cho anh mặt mũi, chúng ta xem như đánh nhau xong mới
thành bạn bè. Chỉ cần nữ nhân của anh đem đồ vật trả lại cho tôi, chẳng
những tôi sẽ bỏ qua, còn dâng lên một số tiền xem như an ủi, một trăm
ngàn thế nào?
Diêm Ky Trữ lớn tiếng nói.
Theo Diêm Ky
Trữ suy nghĩ, hắn làm như vậy là đã hết lòng, các người cầm đồ vật của
tôi, đánh người của tôi, hiện tại tôi chỉ muốn lấy về vật của mình,
chẳng những không truy cứu người của mình bị đánh, còn cho các người số
tiền an ủi, các người sẽ không tiếp tục tìm việc nữa đi? Chẳng qua đừng
tưởng rằng phí an ủi của hắn là dễ lấy, các người lấy thế nào phải nhổ
ra hết cho tôi!
Nụ cười trên mặt Tô Mộc càng thêm lạnh lẽo, nhìn nụ cười này làm Diêm Ky Trữ cũng có chút phát run.