Đây là một thành phố huyện cấp thật nhỏ, thuộc cố
đô thị trực tiếp quản lý. Ở tại tây bắc, thành phố huyện cấp như vậy
nhiều tới mức không thể hình dung. Nhưng thành phố này cũng khác hơn
những nơi khác, bởi vì nơi này sản xuất than, cho nên trình độ phát
triển kinh tế chỉnh thể vẫn xếp hàng đầu.
Ở trong huyện thành,
bên trong một câu lạc bộ thật xa hoa, Lạc Lâm bị giam trong một căn
phòng, trước mắt nàng có một nam một nữ đang đứng.
Cô gái ăn mặc thật phong tao, nhìn qua làm cho người ta có cảm giác thật khiêu khích. Nửa bộ ngực trần hoàn toàn bại lộ bên ngoài. Cho dù nữ giới nhìn thấy
đều cảm giác ngượng ngùng, nhưng cô gái này chẳng những không xấu hổ,
ngược lại còn lấy làm vinh.
Cô gái này tên Phương Cô, là quản lý câu lạc bộ, xem như là một người thật có uy danh trong Bát Hạp thị.
Nhắc tới Phương Cô, tuy nói còn chưa tới nỗi danh chấn giang hồ, nhưng
sẽ không ai dám xem thường.
Bởi vì ai cũng biết hậu trường của
nàng là người đàn ông đang đứng kia, dáng người hắn hơi gầy, khuôn mặt
lộ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, dù hắn không nói lời nào nhưng ai cũng cảm
nhận được cỗ khí tức âm trầm khủng bố trên người hắn. Nếu trẻ con nhìn
thấy, nói không chuẩn sẽ bị dọa khóc.
Trên thực tế ở trong Bát Hạp thị hắn còn có tên là Tử Thần, mà tên thật chính là Diêm Ky Trữ.
Hiện tại Diêm Ky Trữ đang ôm chặt Phương Cô, quét mắt nhìn Lạc Lạc bị trói
chặt, trên mặt lộ vẻ khinh thường lẫn chán ghét, khóe miệng cao ngạo
nhếch lên.
Nói đi, cô thật sự không muốn đem đồ vật giao ra đây
sao? Nên nhớ các người đang ở địa bàn của tôi, cầm đồ đạc của tôi, nếu
không trả lại, tôi không biết sẽ làm gì hai người.
Diêm Ky Trữ lạnh lùng nói.
Tôi đã nói rồi, chúng tôi không có lấy đồ đạc gì của các người. Các người
tự dưng sinh sự, chúng tôi tới nơi này là tham gia hội nghị, hiện tại
hội nghị đã xong mới tới đây giải sầu. Đột nhiên bị các người bắt lại,
nếu tỷ muội của tôi không thông minh nhất định đã rơi xuống trên tay các người. Nếu các người thức thời thì nhanh chóng thả tôi ra, bằng không
đợi tỷ muội của tôi báo công an, các ngươi sẽ thật sự xong đời!
Lạc Lâm lớn tiếng nói.
Đúng là tiện nhân, thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Đáy mắt Diêm Ky Trữ hiện vẻ băng sương.
Sát ý như vậy bị la lỵ bắt giữ, thân thể mềm mại của nàng bắt đầu run rẩy
lên, cho nên người kia không nói gì nàng cũng đoán được trên tay người
đàn ông này tuyệt đối gặp qua máu, nhưng lại không chỉ một lần.
Sự tình vì sao biến thành như vậy, gặp phải chuyện xui xẻo như vậy đây!
Mấu chốt chính là nàng không biết là chuyện gì xảy ra, nếu lúc ấy Tô
Thấm không đi nhà vệ sinh sau đó chuồn mất, hiện tại cũng đã bị bắt vào
nơi đây!
Diêm ca, nếu nàng không biết điều như vậy, vậy giao cho em dạy dỗ đi, em cam đoan tuyệt đối bắt nàng nhổ ra tất cả!
Phương Cô yêu kiều cười nói.
Đừng giết chết!
Diêm Ky Trữ nhíu mày nói.
Anh yên tâm, em có chừng mực!
Phương Cô cười khanh khách nói.
Diêm Ky Trữ nhìn lướt qua Lạc Lâm, cuối cùng lắc đầu:
Em cùng anh ra ngoài đi, chuyện này không cần làm lớn, đợi sau khi bắt
được con nhỏ còn lại, anh cũng không tin bọn họ không nói ra!
Dạ, Diêm ca!
Phương Cô vội đáp.
Diêm Ky Trữ là ông chủ câu lạc bộ này, nếu hắn không muốn động Lạc Lâm, cấp
Phương Cô gan lớn hơn trời nàng cũng không dám động.
Vẻ mặt Lạc Lâm vô cùng bất đắc dĩ:
Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nơi này không còn vương pháp sao? Tô
Thấm, cô nhất định phải báo công an, bắt hết tất cả bọn họ!
Chẳng qua nghĩ tới vẻ mặt vừa rồi của Diêm Ky Trữ, Lạc Lâm bắt đầu chần chờ,
chẳng lẽ đúng như lời hắn đã nói, báo công an cũng vô dụng sao? Nếu là
vậy, Tô Thấm báo công an ngược lại sẽ làm liên lụy tới nàng.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Tô Mộc, hiện tại anh ở nơi nào?
Hiện tại Tô Mộc đang ở trên máy bay, một đường đi thẳng không hề có chút thở gấp. Hiện giờ thời gian chính là sinh mạng, hắn nhất định phải giành
giật từng phút từng giây. Trước đó khi chờ tại sân bay, hắn đã gọi điện
cho Lý Nhạc Thiên, hỏi nếu xảy ra sự cố bên Cố Đô thị, phải tìm ai giải
quyết vấn đề.
Lý Nhạc Thiên cũng không biết Tô Mộc đi qua bên
kia, nhưng hắn cũng nói không có người nào có thể giúp được. Thế lực Lý
gia không kéo dài tới tận tây bắc, càng khỏi nói là Cố Đô thị. Nhưng Lý
Nhạc Thiên nhắc nhở Tô Mộc, nếu có việc có thể đi tìm Quan gia Quan Vân
Độ.
Quan Vân Độ!
Vì sao mình lại quên mất người này?
Nghĩ tới Quan Vân Độ, Tô Mộc nhớ Lý Nhạc Thiên nhắc tới ai. Quan Vân Độ
là cha của Quan Ngư, là chồng của Phạm Khương Dụ. Lúc trước gia đình họ
hòa thuận đều nhờ có Tô Mộc hỗ trợ, chủ yếu chính là Quan Vân Độ là phó
chủ tịch thường vụ tỉnh. Dù bỏ qua thân phận này, quyền nói chuyện của
Quan gia tại tây bắc vẫn rất có trọng lượng.
Chỉ cần có Quan Vân Độ ra mặt hỗ trợ, Tô Mộc tin tưởng có thể giải quyết được vấn đề! Hơn
nữa lúc trước hắn thượng vị là nhờ có Tô Mộc nói chuyện giúp hắn, vì
tình vì lý Quan Vân Độ nhất định sẽ hồi báo Tô Mộc.
Nhưng Tô Mộc chỉ nghĩ nếu tự mình giải quyết được chuyện này, cũng không cần tìm Quan Vân Độ làm gì.
Bởi vì bây giờ Tô Mộc còn chưa biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Cố Đô thị.
Khi Tô Mộc xuất hiện ở nơi này trời đã tối đen, đã hơn mười giờ đêm. Hắn
vừa ra khỏi sân bay lập tức chạy như điên tới Bát Hạp thị. Lý Nhạc Thiên đã giúp hắn chuẩn bị sẵn xe chờ bên ngoài. Mặc dù thế lực Lý gia không
kéo dài tới đây, nhưng Lý thị giải trí có bố trí phân bộ ở nơi này.
Chiếc xe tính năng không sai, lái được tốc độ rất nhanh.
Về phần nhóm người Đoạn Bằng, có lẽ gần sáng mới chạy tới, bây giờ đã là đêm
khuya, cho nên Tô Mộc cũng không gởi hi vọng ở bọn họ. Khi Tô Mộc chạy
tới Bát Hạp thị thì trời đã rất khuya, đã là hai giờ sáng.
Khi
Tô Mộc dựa theo địa chỉ Tô Thấm đã nói đi qua, không nghĩ tới lại là một xóm nghèo. Đưa mắt nhìn qua nơi nơi đều là những ngôi nhà rách mướp,
dựa theo thân phận cùng tính cách của Tô Thấm, nếu để nàng trốn ở nơi
này thật sự là khó xử cho nàng.
Địa chỉ là nơi này, nhưng làm
sao tìm được đây? Lúc đó Tô Thấm cũng không nói rõ địa chỉ cụ thể, mà
một mảnh xóm nghèo thế này nếu muốn tìm được người trong thời gian ngắn, khó khăn rất lớn.
Không có biện pháp, chậm rãi tìm thôi!
Tránh ra, các người tránh ra!
A, các người muốn làm gì?
Buông móng vuốt của anh ra!
Hiện tại Tô Thấm cảm thấy vô cùng bất lực lẫn sợ hãi, sớm biết xảy ra chuyện như vậy, đánh chết nàng cũng không tới đây. Hiện tại biến thành như bây giờ phải làm sao? Lạc Lâm sống chết chưa biết, làm sao trả lời với Tô
Mộc? Nàng ẩn núp ở nơi dơ dáy tối tăm như vậy, vốn nghĩ đã tạm thời an
toàn, nhưng hiện giờ xuất hiện bốn kẻ lang thang, nhìn ánh mắt tham lam
của bọn hắn đánh giá mình, nhìn nụ cười dâm đãng của bọn hắn, Tô Thấm
muốn nổi điên!
Tô Thấm thật sự cảm thấy hối hận!
Nếu bị
ba người này ô nhục, nàng tình nguyện chết ở nơi này. Nàng hoàn toàn
không nghĩ tới Tô Mộc có thể đúng lúc xuất hiện ở đây, nơi này là Cố Đô
thị, mà Tô Mộc đang ở huyện Hoa Hải, khoảng cách vô cùng xa xôi.
Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, cô kêu đi, cho dù kêu vỡ họng cũng không ai quản cô!
Nơi này là hang ổ của chúng ta, cô tới chỗ này còn muốn hô to, sớm chết tâm đi thôi!
Thật không nghĩ tới trên trời rơi xuống cô gái xinh đẹp như vậy a, đã lâu tao không được nếm thịt rồi!
Không ai được giành, lần lượt xếp hàng, mỗi người có phần, nếu ai dám xằng bậy có tin tao băm rụng tay hắn hay không!
Bốn kẻ lang thang khuôn mặt dữ tợn cười gian đi tới gần Tô Thấm, ánh mắt âm trầm khủng bố, chủ yếu nhất là nụ cười tham lam thật sự làm Tô Thấm
muốn cắn lưỡi tự sát. Nàng sợ hãi cuộn tròn ở góc tường, hai tay ôm chặt túi xách, ánh mắt tuyệt vọng đảo qua bốn người đàn ông bị tinh trùng
lên não kia.
Ngay lúc bàn tay lão đại sắp chạm vào làn da Tô
Thấm, ngay trong tiếng thét chói tai của nàng, bốn người còn chưa kịp
phản ứng là chuyện gì xảy ra liền nghe phanh phanh bốn tiếng vang trầm
đục, bốn kẻ lang thang bị đá văng sang một bên, ngay lập tức một thân
ảnh như thần binh trời giáng xuất hiện ngay trước mắt Tô Thấm.
Thật xin lỗi, anh đã tới chậm!
Khi Tô Thấm chứng kiến khuôn mặt quen thuộc của Tô Mộc, nàng giống như từ
địa ngục lên tới thiên đường, giãy dụa đứng dậy lao về phía hắn.