Thang Khánh Á hiện tại đang thoải mái vì cuộc sống gia đình tạm ổn,
trời nắng lớn như vậy đợi ở trong phòng riêng của nhà hàng, uống chút
rượu, vui vẻ ăn bữa tiệc lớn, làm bạn với không khí của máy điều hòa.
Quả thực chính là hưởng thụ giống như đế vương. Thật lòng mà nói, Thang
Khánh Á không phải là một người có dã tâm lớn. Có thể ngồi đến vị trí
như bây giờ, đã là phúc phần của hắn. Hắn cũng không có quá nhiều khát
vọng về chính trị.
Thang Khánh Á biết cuộc sống hiện tại như thế, đã khiến rất nhiều người tha thiết ước mơ.
Trong tay có chút quyền, cuộc sống nhàn nhã, chính là lý tưởng của Thang Khánh Á.
Như bữa cơm ngày hôm nay, chính là mấy hiệu trưởng trung học trong
huyện mời khách. Đương nhiên chịu trách nhiệm mời chính không phải là ai khác, vừa vặn chính là hiệu trưởng Vương Tỳ của Hoa Hải Nhất Trung. Lại nói tiếp, sở dĩ Vương Tỳ muốn mời khách như vậy, cũng bởi vì vị trí
phía dưới mông đã ngồi hơi lâu, muốn chuyển lên trên. Không phải sắp tới phòng giáo dục huyện trống ra một vị trí Phó trưởng phòng sao? Cho nên
hắn động tâm.
Chỉ có điều quyền quyết định cho người ngồi vào vị trí Phó trưởng ban lại không nằm ở trong tay Thang Khánh Á. Nhưng tiến cử quyền cũng rất
quan trọng. Chỉ cần Thang Khánh Á nói được, dù thế nào cơ hội Vương Tỳ
có thể thượng vị cũng sẽ lớn hơn.
– Thang trưởng phòng, nào, tôi mời ngài một chén! Hi vọng ngài có thể một bước lên mây, vinh dự thăng cấp trở thành Phó huyện trưởng huyện
Hoa Hải chúng ta!
Vương Tỳ cười nói.
Phó huyện trưởng huyện Hoa Hải?
Trong lòng Thang Khánh Á không nói gì, cười. Gia hỏa kia vẫn trước
sau như một khéo đưa đẩy, lại có thể nghĩ ra được lời chúc mừng như vậy. Phải biết rằng hiện tại ở huyện Hoa Hải có rất nhiều người đều đang
nhòm ngó vào vị trí Phó huyện trưởng này. Từ sau khi Mã Quốc Sơn chủ
động từ chức đến bây giờ, cũng không biết có bao nhiêu người vì vị trí
này mà chạy vội. Hiện tại hay rồi. Vương Tỳ lại thoải mái nói ra như
vậy. Muốn để mình trở thành Phó huyện trưởng sao? Gia hỏa này rốt cuộc
nghĩ như thế nào vậy? Thật sự cho rằng mình có thể sao?
Phải biết rằng mình Hoàng Ngọc Hiên chỉ mới là một Phó huyện trưởng.
Cho dù mình muốn trở thành Phó huyện trưởng, cũng phải làm cho Hoàng
Ngọc Hiên trở thành phó huyện trưởng thường vụ. Nếu như thật sự được như vậy, mọi chuyện mới tương đối tốt đẹp.
– Lão Vương, anh còn thật sự dám nói ra. Có mấy lời có thể nói. Nhưng cũng có mấy lời lại không thể nói.
Thang Khánh Á cười nói.
– Đâu có. Thang trưởng phòng. Đây chính là hy vọng của chúng tôi.
Vương Tỳ nói.
– Đúng vậy. Thang trưởng phòng, anh phải trở thành Phó huyện trưởng. Đây chính là mục đích chung!
– Thang trưởng phòng, nào, mời ngài một chén.
– Đúng vậy, Thang trưởng phòng, chén rượu này ngài nhất định phải uống.
. . .
Thang Khánh Á nghe những lời này, trong lòng quá hoàn mỹ. Vì những
lời này, dù thế nào cũng phải cạn chén rượu này. Những lời nịnh nọt như
vậy, Thang Khánh Á rất thích nghe. Nhất là bây giờ, huyện Hoa Hải đang
trong tình trạng như vậy, phải uống chén rượu này.
Reng reng reng!
Ngay lúc Thang Khánh Á vừa uống cạn chén rượu này, còn chưa đặt chén
rượu xuống, điện thoại di động cá nhân chợt vang lên. Không có bao nhiêu người biết số điện thoại di động này. Nhưng chỉ cần gọi tới, đều là
chuyện quan trọng. Nếu không, không có ai sẽ gọi vào cái này.
– Alô, tôi là Thang Khánh Á!
– Thang trưởng phòng, vừa nhận được thông báo từ Sở chủ nhiệm của
chính quyền huyện, bảo anh bây giờ lập tức đi tới Hoa Hải Nhất Trung. Tô huyện trưởng rất nhanh sẽ đi qua đó!
Khi tin tức kia vang lên, trong nháy mắt, Thang Khánh Á đang ngồi lập tức đứng lên, trên trán nhất thời đổ mồ hôi hột. Trực giác nói cho hắn
biết, ở thời điểm này, Tô Mộc đi vào Hoa Hải Nhất Trung tuyệt đối không
phải đi trao giải. Nhất định đã xảy ra chuyện. Chẳng lẽ Hoa Hải Nhất
Trung chọc ra cho mình rắc rối lớn gì sao?
– Tôi đã biết. Hiện tại tôi sẽ lập tức đi qua!
Thang Khánh Á nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài. Vừa bước một bước,
hắn đã xoay người lại, trực tiếp nhìn về phía Vương Tỳ kêu lên:
– Vương Tỳ, anh nói cho tôi biết, gần đây Hoa Hải Nhất Trung có xuất hiện chuyện gì lớn hay không?
Xảy ra chuyện lớn?
Vương Tỳ thật sự không biết rốt cuộc là thế nào? Sao vừa rồi còn đang êm đang đẹp ngồi uống rượu, Thang Khánh Á lại hỏi ra lời này. Nhưng Hoa Hải Nhất Trung gần đây thật sự không xuất hiện chuyện gì lớn. Có thể có chuyện lớn gì chứ?
– Thang trưởng phòng, không có.
Vương Tỳ vội vàng nói.
– Thật sự không có sao? Vương Tỳ, anh nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói.
Tô huyện trưởng hiện tại đang trên đường chạy về Hoa Hải Nhất Trung, bảo tất cả chúng tôi đi qua. Anh nói vào thời điểm này, Tô huyện trưởng qua đó có thể không có chuyện gì phát sinh sao? Nói ra anh có tin không?
Thang Khánh Á phẫn nộ quát.
Ầm!
Tô Mộc muốn đi Hoa Hải Nhất Trung!
Ngay lập tức, thần sắc Vương Tỳ giống như bị sét đánh. Phải biết rằng hiện tại Tô Mộc ở trong huyện Hoa Hải chính là nhân vật cường thế. Chỉ
cần là người bị Tô Mộc chú ý, đều sẽ cảm giác trong lòng căng thẳng.
Giống như Thang Khánh Á nói vậy, thời điểm này đi vào Hoa Hải Nhất
Trung, có thể có chuyện gì tốt? Chẳng lẽ Hoa Hải Nhất Trung thật sự có
chuyện gì phát sinh sao?
Nghĩ, nghĩ thật kỹ!
Vương Tỳ người này không có gì tốt, chỉ có trí nhớ xem như không tệ.
Chỉ cần chuyện đã qua tay hắn, hắn tuyệt đối sẽ không quên. Cho nên đầu
óc hắn nhanh chóng suy nghĩ. Sau khi mọi chuyện trong một tháng qua lần
lượt xuất hiện ở trong đầu, mắt hắn đột nhiên sáng ngời.
Thật sự mà nói, đúng là có một việc phát sinh.
– Nói, có phải là có chuyện gì hay không?
Thang Khánh Á giọng điệu sốt ruột nói.
– Thang trưởng phòng, có thể nói chuyện riêng không?
Vương Tỳ nhỏ giọng nói.
– Hiện tại anh lập tức đi theo tôi. Tất cả mọi người trở về đi.
Nói xong Thang Khánh Á liền nhanh chóng đi ra ngoài. Vương Tỳ nhắm
mắt theo đuôi đi theo. Đợi đến khi hai người ngồi vào bên trong xe, bắt
đầu đi về phía Hoa Hải Nhất Trung, Vương Tỳ mới nhỏ giọng mở miệng nói.
– Thang trưởng phòng, gần đây Nhất Trung chỉ xảy ra một việc. Chính là lão sư Tôn Nhung Lệ bị sa thải.
Vương Tỳ vừa nói ra lời này, thần sắc Thang Khánh Á liền biến đổi.
Đúng, chính là chuyện này!
Nếu như chỉ là một Tôn Nhung Lệ, Thang Khánh Á sẽ không nghĩ nhiều
như vậy. Nhưng Thang Khánh Á bây giờ nghĩ đến người bảo hắn làm việc này chính là Chu Bát Cân. Đứng sau lưng Chu Bát Cân chính là cục trưởng cục lao động thành phố Chu Kính Dư. Lại nghĩ tới trước đây, ở trong khu vực nội thành phát sinh vụ án các thiếu nữ mất tích, Thang Khánh Á càng
nghĩ lại càng sợ. Hắn xâu chuỗi những việc này lại, bây giờ càng lúc
càng sợ hãi.
Chung quy sẽ không thật sự bởi vì chuyện này chứ?
Nếu như thật sự bởi vì chuyện này, mình sẽ chịu cảnh cá chậu chim lồng, gặp vạ lây!
Thang Khánh Á trầm mặc không nói gì, suy nghĩ, sắc mặt tương đương khó coi.
Vương Tỳ càng không dám nói gì thêm. Trong lúc này điện thoại di động vang lên. Sau khi hắn nghe xong, tâm tình càng thấp thỏm hơn.
…
Hoa Hải Nhất Trung.
Tô Mộc dẫn theo Tôn Nhung Lệ xuất hiện ở nơi này. Về phần Tiêu Tiêu
nói, đã bị hắn để lại trong xe. Trường hợp như vậy, thật sự không thích
hợp để Tiêu Tiêu xuất hiện. Tiêu Tiêu mặc dù rất khát vọng, nhưng cũng
biết, thời điểm nên hiểu chuyện sẽ hiểu chuyện.
Sở Tranh đã sớm xuất hiện ở bên cạnh cửa lớn của Nhất Trung. Sau khi nhìn thấy Tô Mộc qua, vội vàng tiến lên.
– Huyện trưởng!
– Thế nào?
Tô Mộc thản nhiên nói.
– Đã thông báo cho Hoa Hải Nhất Trung bên này. Nhưng hiệu trưởng Vương Tỳ vẫn chưa tới.
Sở Tranh nói.
Tô Mộc nhíu mày.
– Hiện tại chắc đã đến giờ làm việc rồi chứ?
– Đúng vậy, hiện tại đã là hai giờ rưỡi!
Sở Tranh nói.
– Hiệu trưởng này thật đúng là đủ bận rộn!
Tô Mộc lạnh lùng nói ra một câu như vậy, rồi trực tiếp đi về phía
trước. Bởi vì ý định muốn làm cho người của Hoa Hải Nhất Trung biết vì
sao mình đi qua, cho nên Tô Mộc căn bản sẽ sẽ không có ý định lái xe
tiến vào trường học. Dẫn theo Tôn Nhung Lệ như vậy, có Sở Tranh theo
cùng, từng bước đi về phía cửa trường Nhất Trung.
Lúc này Phó hiệu trưởng và chủ nhiệm khoa giáo vụ và các nhân viên
hành chính Hoa Hải Nhất Trung đã sớm nhận được tin tức, sớm đứng ở cửa
chờ. Trên mặt mỗi người đều lộ vẻ tươi cười. Nếu như nói không phải bởi
vì thời gian quá vội vàng, bọn họ thật sự muốn bày lẵng hoa, để mấy học
sinh đi ra tặng vòng hoa.
– Tô huyện trưởng, tôi là Phó hiệu trưởng Nhất Trung – Trương Thành Công.
Ngay thời điểm Tô Mộc đi tới, một nam tử trung niên đứng phía trước không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ra nói.
Trương Thành Công?
Tô Mộc đảo mắt nhìn qua. Bởi vì hưans không biết Trương Thành Công
này thế nào, cho nên cũng không nói gì thêm. Chỉ có điều vẫn chủ động
vươn tay ra, trên mặt mang theo vẻ tươi cười công thức hóa.
– Chào anh!
– Chào Tô huyện trưởng!
Trương Thành Công vội vàng nói.
– Trời nắng to như vậy, các đồng chí không nhất thiết phải đứng ở chỗ này. Đi thôi, cùng tới phòng họp của trường.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
– Được, để tôi tới dẫn đường.
Trương Thành Công vội vàng đi ở phía trước.
Những người của Nhất Trung còn lại phía sau cũng theo sát!
Nói thật, hiện tại trong lòng những người này thật sự cảm khái. Phải
biết rằng người tuổi như Tô Mộc, đứng ở trước mặt bọn họ, đáng ra phải
lắng nghe bọn họ giáo huấn. Hiện tại thì sao? Người ta là một huyện
trưởng, xuất hiện ở Nhất Trung, bọn họ phải xếp thành hàng đón chào. Hơn nữa trên mặt còn phải duy trì vẻ tươi cười.
Đây là hiện thực của Thiên Triều!
Đây là miêu tả chân thật nhất về bản chất quan lại trong xã hội!
Chỉ có điều, ban đầu bọn họ không biết tại sao Tô Mộc lại muốn đến
Nhất Trung. Nhưng khi nhìn thấy Tôn Nhung Lệ đi theo bên cạnh Tô Mộc,
tất cả đều bừng tỉnh hiểu ra. Hóa ra lần này Tô Mộc qua là làm chỗ dựa
cho Tôn Nhung Lệ. Không ngờ Tôn Nhung Lệ là người của Tô Mộc. Bọn họ
biết chuyện của Tôn Nhung Lệ, thật sự muốn mặc niệm cho hiệu trưởng
Vương Tỳ. Vương Tỳ ông thật là giỏi. Trước đây khai trừ Tôn Nhung Lệ,
thần sắc thế nào. Bây giờ xem ông làm thế nào giải quyết được chuyện như vậy?
Cho dù Trương Thành Công lúc này cũng nghĩ như vậy!
Trương Thành Công vốn không quen nhìn tác phong của Vương Tỳ. Vương
Tỳ căn bản không phải là người bên trong hệ thống giáo dục. Hắn có thể
đảm nhiệm vị trí hiệu trưởng này hoàn toàn là dựa vào nịnh nọt đi lên.
Cho tới nay Trương Thành Công đều nghĩ, nếu như Hoa Hải Nhất Trung tiếp
tục nằm trong tay loại người như vậy, sớm muộn sẽ bị hủy diệt. Hiện tại
xem ra, cơ hội sắp tới.
Chuyện của Tôn Nhung Lệ, Trương Thành Công biết rất rõ ràng. Bên
trong rốt cuộc có chuyện gì mờ ám, người sáng suốt một chút đều có thể
nhìn ra. Bây giờ nhìn thấy Tôn Nhung Lệ đi theo sau lưng Tô Mộc như vậy, trong mắt Trương Thành Công chợt lóe lên một tia kiên định.
Không thể do dự. Lần này cần đánh cược một chút!
Ngay thời điểm đám người Tô Mộc vừa đi vào phòng họp, chiếc xe của Thang Khánh Á cuối cùng đã dừng ở cửa trường học.