Ban đêm, Tiểu Cửu một thân áo đen bỗng xoay mình nhảy vào từ ngoài cửa
sổ, nhẹ nhàng hạ đất. Quân Mẫn Tâm vội vàng nghênh đón, hỏi: “Như thế
nào?”
Tiểu Cửu nhỏ giọng nói: “Không ngoài dự đoán của Công chúa, quả nhiên Mục Lặc đến chỗ vũ cơ xinh đẹp, xem ra đêm nay sẽ nghỉ lại
đó.”
Mộc Cẩn ở một bên vỗ vỗ vạt áo, nghi ngờ nói: “Công chúa, rốt cuộc người muốn làm gì?”
Quân Mẫn Tâm cười trộm, rỉ tai Mộc Cẩn và Tiểu Cửu một phen, sau khi nghe
xong Tiểu Cửu và Mộc Cẩn cùng mở to mắt, bật cười nhìn Quân Mẫn Tâm.
Quân Mẫn Tâm vỗ vỗ tay, hăng hái nói: “Gọi A Cát Khả Khả và Nô Y tới
đây, chúng ta cùng đi! Thừa dịp hắn đang đốt lửa, lấy lệnh xuất cung!”
Dứt lời, sau khi sửa sang xong áo choàng, nàng vừa cười vừa sải bước bước ra khỏi tẩm điện.
Trường Phong Công chúa mang theo một nhóm thị nữ trùng trùng điệp điệp đi tới
nơi ở của Mục Lặc, bọn thị vệ đứng ở cửa đang muốn rút đao chặn lại,
Quân Mẫn Tâm liền cong môi cười, không giận tự uy, lưu loát trách mắng:
“Vô lễ! Bổn cung chính là Vương Hậu Tô Cát, có việc gấp muốn bẩm báo Mục Lặc Vương, các ngươi còn không mau tránh ra!”
“Chuyện này…”
diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Bọn thị vệ liếc mắt nhìn nhau có chút khó xử, ngăn ở cửa cứng rắn như cũ nói: “Đại Vương bề bộn nhiều chuyện, có lệnh bất
luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu, xin thứ lỗi!”
Bề bộn? Vội vàng cày cấy gieo giống cùng vũ cơ lẳng lơ sao, hô mưa gọi gió đi!
Quân Mẫn Tâm cười một tiếng, hai tay để sau lưng nhẹ nhàng làm một ám hiệu,
lập tức nghe thấy vài tiếng hít thở hổn hển, bọn thị vệ kêu thảm ngã ở
trước cửa không thể động đậy. Quân Mẫn Tâm đường hoàng tiến lên từng
bước, âm thầm đắc ý nghĩ: Lão Bát, Lão Ngũ, làm tốt lắm!
Vừa vào
trong nội thất nàng liền ngửi thấy một cỗ xạ hương thoang thoảng kì lạ.
Trong lòng Quân Mẫn Tâm nghĩ đây hẳn là tư vị của tình dục, trên mặt
liền nóng lên một chút.
Nhìn thấy một nhóm nữ quyến xông tới,
người tình xinh đẹp liền hét lên một tiếng, đẩy thân hình tinh tráng
đang áp trên người nàng ta ra, vội vàng dùng thảm che kín thân thể trần
truồng của mình. Nàng ta có chút e sợ nhìn Quân Mẫn Tâm, có lẽ tưởng
rằng trắc phi A Tháp chanh chua đến bắt gian.
Trái lại, Mục Lặc
lại không che giấu chút nào, bình tĩnh trở mình để lộ ra thân thể trần
trụi thon dài cường tráng, nhếch môi cười lạnh, âm thanh khàn khàn chầm
chậm nói:
“Trường Phong Công chúa có chuyện gì, chờ một lát rồi
hãy nói! Bổn vương làm chuyện gì cũng đều không thích bỏ dở nửa chừng,
cho nên nếu Công chúa không lập tức lui ra ngoài, vậy thì ta không ngại
biểu diễn xuân cung sống trước mặt mọi người … Dĩ nhiên, Công chúa cũng
có thể gia nhập với ta, Bổn vương sẽ thoả mãn mọi yêu cầu của Công
chúa.”
Nói xong hắn còn liếm liếm môi, không biết xấu hổ nói thêm một câu: “Ý ta là… Ở trên giường.”
Lần đầu tiên thấy thân thể trần trụi của nam nhân, trên khuôn mặt Quân Mẫn
Tâm không khỏi có chút nóng ran. Nàng vốn định thừa dịp lúc hắn đang
lúng túng thì xông tới, đối mặt với dục vọng, Mục Lặc nên vội vã đồng ý
sau đó đuổi nàng đi mới đúng ai ngờ nam nhân này lại vô liêm sỉ như vậy! Nhưng Quân Mẫn Tâm không thể lùi bước, chỉ có thể cắn răng, khí định
thần nhàn nhìn chằm chằm vào Mục Lặc, lời kịch nghĩ ra cũng không quên
nhiều lắm.
Đang lúng túng thì nghe thấy âm thanh của Mộc Cẩn vững vàng truyền tới từ sau lưng: “Đại Vương, ☾Diễn✩Đàn✩Lê✩Quý✩Đôn☽ Công
chúa nhà nô tỳ có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Quân Mẫn Tâm
đột nhiên hồi hồn, ổn định tinh thần nói: “Đúng vậy, Bổn cung có chuyện
muốn nói, chỉ cần Đại Vương đồng ý, Bổn cung lập tức rời đi!”
Nhìn thấy Mộc Cẩn, trên khuôn mặt Mục Lặc hiện lên chút kinh ngạc, ngay sau
đó híp híp mắt cười nói: “Thì ra là ngươi – Nữ võ sĩ Trung Nguyên, dã
thú nhỏ xinh đẹp! Mấy ngày nay Bổn vương bộn bề nên quên mất ngươi.”
Mục Lặc khoan thai ngồi dậy, kéo quần áo ở một bên che khuất dục vọng cao
ngất dưới hạ thân, lười biếng nói: “Công chúa nói đi, là chuyện gì?”
“Trong cung quá buồn bực, ta muốn ra ngoài đi dạo. Thỉnh Đại Vương cho chúng
ta một cái lệnh bài để ta có thể tuỳ thời xuất cung giải sầu!”
Nghe vậy, Mục Lặc cười ha ha, đôi mắt xanh như mắt rắn chăm chú nhìn Mộc
Cẩn. Trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức tâm Quân Mẫn Tâm lạnh như tro tàn Mục Lặc mới quát to một tiếng:
“Người đâu, mang lệnh bài xuất cung tới đây!”
Hạ nhân mang lệnh bài tới, Mục Lặc cong khoé môi nở nụ cười nghiền ngẫm,
nói: “Trường Phong Công chúa, ngươi muốn xuất cung cũng được thôi, nhưng vì an toàn của ngươi, khi xuất cung nhất định phải có thân vệ của ta đi cùng.”
“Được.”
“Ngoài ra, ta muốn xin Công chúa một thứ, làm cái giá cho việc tự do xuất cung của ngươi.”
Quân Mẫn Tâm giật mình, hỏi: “Thứ gì?”
Ánh mắt Mục Lặc vừa như vô tình lại như cố ý quét trên người Mộc Cẩn, trong lòng Quân Mẫn Tâm lộp bộp một tiếng thầm nghĩ: Không phải Mục Lặc muốn
Mộc Cẩn đấy chứ?
Không, không được! Bên cạnh nàng chỉ còn lại vài người, Mộc Cẩn và nàng tình như tỷ muội, tuyệt không thể vì tự do của
mình mà hại nàng ấy!
Quân Mẫn Tâm đang định mở miệng cự tuyệt thì Mục Lặc giống như dự đoán được tâm tư của nàng, chầm chậm mở miệng:
“Ừm, tạm thời Bổn vương chưa nghĩ ra, đợi Bổn vương nghĩ ra rồi sẽ đòi
Công chúa sau.”
Lần này, ♡Di⊹ễn♡Đà⊹n♡Lê♡Q⊹uý♡Đô⊹n Quân Mẫn Tâm không có lý do để cự tuyệt nữa rồi!!!
Lấy được khối lệnh bài tượng trưng cho sự tự do và hi vọng kia, Quân Mẫn
Tâm thở dài nhẹ nhõm. Đến Tây Vực lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng
trở mình thắng trận.
Quẳng sạch cảm giác lo lắng mơ hồ trong nội
tâm, vừa mới sáng sớm nàng liền chạy tới chỗ Trần Tịch, mặt mày cong
cong la lên: “A Tịch! Ta làm được rồi, ta lấy được rồi! Ngày mai liền
xuất cung!”
Khi thấy lệnh bài xuất cung, Trần Tịch thoáng ngạc
nhiên. Sau khi biết rõ chân tướng, hắn nói: “Cư nhiên thừa dịp hắn… Xông vào đúng lúc đó??! Mục Lặc là người ngoan độc, Mẫn Nhi làm vậy cũng quá mạo hiểm rồi!”
“Ừ, lúc đầu ta cũng sợ hết hồn. Chỉ có điều khi
Mục Lặc nhìn thấy Mộc Cẩn, thái độ của hắn hơi dừng lại, sau đó đồng ý
yêu cầu của ta…” Nghĩ đến đây, Quân Mẫn Tâm có chút lo lắng: “Ta sợ rằng hắn muốn xuống tay với Mộc Cẩn.”
Trần Tịch an ủi: “Võ công của
Tiểu Tứ tuyệt không thua kém ta, an tâm, nàng ấy biết tự vệ. Chỉ là, Mẫn Nhi muốn xuất cung làm gì?”
Lúc này Quân Mẫn Tâm mới thoáng an
tâm. Nàng ngồi xuống, xếp bằng trên mặt đất, tựa vào đầu vai Trần Tịch
nói ra tính toán của mình.
“Nếu ta xuất cung thì thân vệ của Mục
Lặc cũng theo giám thị vì vậy không thể trắng trợn hỏi thăm tin tức hoặc nhìn ngó địa hình, ta phải nghĩ biện pháp… Tô Cát quốc trừ sùng bái vũ
lực thì phồn thịnh nhất hẳn là việc buôn bán. Bất đồng với tập tục trọng nông ức thương* ở Trung Nguyên, thương nhân có tài sản ở Tây Vực rất có địa vị. Hơn nữa, thương nhân thường có đường dây rộng, đường tin tức
cũng nhanh hơn vì vậy ta muốn…” (Trọng nông ức thương: Coi trọng tầng
lớp nông dân hơn thương nhân)
Đôi mày kiếm của Trần Tịch vô cùng xinh đẹp, giống như được cắt gọt khiến
cho động tác nhíu mày của hắn trở nên vô cùng gợi cảm. Quân Mẫn Tâm
không nhịn được liền đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve xung quanh đôi mày của
hắn, sau đó dừng lại nơi khoé mắt, điềm đạm cười nói: “Đúng vậy! Nếu ta
có tiền thì không cần phải thời thời khắc khắc nhìn sắc mặt của Mục Lặc
để sống nữa. Còn có thể thu thập được tin tức, cũng có thể lưu lại đường lui cho bản thân.”
Trần Tịch nhìn nàng cũng có chút xúc động.
Mấy ngày nay Trần Tịch được lệnh đi trông nom xem xét nhóm hạ nhân mới
tới, ngày đêm trông chừng, có thể gặp nàng đã ít lại càng ít. Hắn không
kìm chế được cầm tay Quân Mẫn Tâm, áp khuôn mặt anh tuấn của mình vào
lòng bàn tay nàng, nhẹ giọng rù rì nói: “Định làm gì? Ta giúp nàng.”
Quân Mẫn Tâm nói: “Lưu một số lão công tượng đã làm châu báu, trang sức và y phục nửa đời lại, kỹ thuật của họ tinh xảo hơn hẳn người Tây Vực. Ta
nghĩ đây chưa chắc đã không phải là cách hay.”
“Ừ, Tây Vực dư thừa châu báu, nhưng kỹ thuật không tốt, đây là một cách buôn bán tốt.” Trần Tịch gật đầu phụ hoạ.
“Còn nữa, hàng năm Tây Vực đều khô hanh, ta thấy rất nhiều thiếu nữ ở Tây
Vực vì bị gió thổi nắng chiếu nên da có chút khô nứt.” Quân Mẫn Tâm cười nói: “Lý Dược Sư có một phương thuốc, dùng mỡ động vật cùng với hương
liệu của Tây Vực điều thế thành thuốc bột làm dịu, có thể khiến cho da
khô nứt trở nên bóng loáng như trẻ con mới sinh. Đây đúng là một cách
kiếm tiền tốt!”
Nghe vậy, Trần Tịch nhẹ nhàng nâng cằm Quân Mẫn
Tâm sau đó cẩn thận quan sát nàng một lúc, bỗng nói: “Chẳng trách Mẫn
Nhi tới Tây Vực đã nửa năm mà làn da không bị hao tổn chút nào, vẫn thuỷ nộn* như trước, thì ra ít nhiều là do phương thuốc của Lý Dược Sư!”
(Thuỷ nộn: Bóng loáng, mượt mà, trơn mịn như nước)
Quân Mẫn Tâm
bật cười, trêu ghẹo nói: “Nếu A Tịch thích, ta đưa chàng mấy hộp, chăm
sóc tốt tuấn nhan mà Công chúa Kim Na nhớ mãi chẳng quên!”
Trần
Tịch nhẹ nhàng ôm thân hình mảnh khảnh của nàng vào lòng, chống cằm trên đỉnh đầu của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve cưng chiều nói: “Ta là một nam
nhân thô lỗ, đâu giống nữ nhân các nàng cần dùng tới những thứ son phấn
kia, cũng đừng làm hại mấy thứ tốt đó.”
Quân Mẫn Tâm ngẩng mặt
nhìn hắn chăm chú, Trần Tịch cũng nhìn lại nàng. Quân Mẫn Tâm khẽ cười,
nhẹ nhàng khép mắt tựa như một đoá hoa chờ đợi được ngắt lấy, Trần Tịch
chậm rãi cúi đầu, đôi môi chạm vào môi nàng.
Quân Mẫn Tâm cười
nhẹ một tiếng, đang định làm cho nụ hôn khó có được này trở nên sâu sắc
hơn thì bỗng nghe thấy “choang” một tiếng truyền tới từ sau lưng.
Nàng sợ tới mức đứng phắt dậy từ trong ngực Trần Tịch, nhìn về phía sau thì
thấy Hoàng tử u buồn – A Bố đã lâu không gặp đang đứng ở cách đó không
xa, hoảng hốt nhặt chiếc chén tráng men thô bị rơi vỡ trên mặt đất lên.
Thấy Quân Mẫn Tâm nhìn thẳng mình, A Bố mở to mắt sau đó dời tầm mắt đi, không dám nhìn thẳng nàng.
Hiển nhiên một màn thân thiết vừa rồi của nàng và Trần Tịch đã bị tên nam nhân hèn yếu gió chiều nào xoay
theo chiều đó này nhìn thấy rồi!
“A, dường như bị hắn thấy rồi.” Ngữ khí Quân Mẫn Tâm nhàn nhạt giống như đang trần thuật lại.
Trần Tịch nhíu mày, ánh mắt thâm trầm nói: “Đừng sợ, ta chống đỡ cho nàng, không có việc gì.”
“Trần Tịch muốn giết người diệt khẩu?” Quân Mẫn Tâm nhìn thấu suy nghĩ của
hắn, cười nhẹ nói: “Bỏ qua cho hắn đi, người này rất sợ chết. Lúc Tô Cát Vương chết, hắn vốn thân thiết với Tô Cát Vương liền trở mặt đi theo
Mục Lặc, có như thế mới nhặt lại được cái mạng.”
Trần Tịch nói: “Giết hắn rồi sẽ có phiền toái, ta vốn chỉ định hù doạ hắn một chút.”
“Coi như vì hắn đã từng cầu tình cho ta, để lại cho hắn một con đường. Huống chi bây giờ ta là người tự do, Mục Lặc hứa hôn nhân của ta sẽ do ta tự
chủ, sợ cái gì!” Dứt lời, nàng thẳng thắn vô tư vẫy tay với A Bố, nhiệt
tình cười nói: “Chào buổi sáng, A Bố Điện hạ! Ngài đi đâu vậy?”
“Chào buổi sáng!”
Hắn không ngờ Quân Mẫn Tâm có thể thản nhiên đối mặt với mình, giống như
một màn vừa rồi chưa từng xảy ra. Thiếu niên gầy yếu u buồn có chút luốn cuống tay chân đứng ở đằng kia, cúi đầu nắm chặt mảnh sứ vỡ trong tay
vì vậy không thấy rõ được vẻ mặt của hắn. Hắn ngập ngừng nói: “Xin lỗi,
ta không thấy gì hết… Ta… Ta đi, hẹn gặp lại!”
Dứt lời, hắn gần như chạy trốn rời đi, giống như có hồng hoang dã thú đuổi theo phía sau.