Trở lại Kỳ Nguyệt, Thẩm Thiển Mạch thay nam trang. Giờ phút này, nàng chính là cung chủ Ma Cung, Mặc Trì.
"Tướng công, chàng ăn chút trái cây đi."
Trong đình viện của phủ đệ Thượng Quan Cẩn, Thẩm Thiển Tâm bưng một dĩa trái cây đã cắt sẵn đưa cho Thượng Quan Cẩn,
trong mắt hiển lộ nhu tình, rất hợp với bộ dáng nữ tử hiền thục.
Thượng Quan Cẩn đang suy tư, nhìn thấy Thẩm Thiển Tâm tới thì khóe miệng lộ ra nụ cười ôn nhu, nói, "Những chuyện như cắt hoa quả thế này, Thiển Tâm
cứ giao cho hạ nhân làm là được rồi, nàng cần gì phải tự mình động thủ."
Thẩm Thiển Tâm lộ ra nụ cười thẹn thùng, trong mắt hàm chứa tình cảm, dịu
dàng nói, "Thiển Tâm chỉ là một phụ nhân, không hiểu cục diện chính trị
cùng quân sự, không thể thay tướng công phân ưu, nên chỉ có thể làm chút việc nhỏ như vậy thôi."
"Ta hiểu tâm ý của Thiển Tâm. Có thể
cưới được Thiển Tâm làm thê tử, thật sự là phúc khí của ta." Thượng Quan Cẩn dịu dàng nắm tay của Thẩm Thiển Tâm.
Nhìn Thượng Quan Cẩn nắm tay mình, Thẩm Thiển Tâm có chút ngượng ngùng, mặt cũng trở nên đỏ ửng.
"Thế nào, chưa gì Thiển Tâm đã xấu hổ rồi sao?" Thượng Quan Cẩn ôm vòng eo
của Thẩm Thiển Tâm, lời nói cũng mang theo vài phần cợt nhã, nhưng sâu
trong đáy mắt thì không có nửa phần tình cảm.
"Tướng công, chàng
thật xấu." Thẩm Thiền Tâm dùng đôi bàn tay trắng như phấn của mình đấm
nhẹ vào ngực Thượng Quan Cẩn, xấu hổ nói, "Thiển Tâm không quấy rầy
tướng công nữa."
"Vậy Thiển Tâm đi nghỉ trước đi, buổi tối vi phu sẽ trở lại bồi nàng." Thượng Quan Cẩn cũng không giữ Thẩm Thiển Tâm
lại, trong mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn, nhưng bên môi vẫn mang theo
nụ cười dịu dàng.
Thẩm Thiển Tâm, đừng nghĩ thủ đoạn nhỏ này có
thể đả động được ta. Mặc kệ ngươi làm thế nào, ngày sau khi ta leo lên
được đế vị, phủ Thừa Tướng các ngươi sẽ bị tiêu diệt!
Đưa mắt
nhìn bóng lưng yểu điệu của Thẩm Thiển Tâm đang từ từ biến mất sau hành
lang, khóe miệng Thẩm Thiển Mạch gợi lên nụ cười châm chọc. Từ trên cây
nhảy xuống, nàng đi về phía Thượng Quan Cẩn, "Xem ra quan hệ của Bát
hoàng tử cùng nhị tiểu thư Tướng phủ cũng không tệ."
Thượng Quan
Cẩn nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, trong mắt thoáng qua
một tia cảnh giác, rồi lại nghi hoặc nhìn người đang đi tới. Có thể bất
động thanh sắc tiến vào phủ Bát hoàng tử, chắc hẳn người này có võ công
hơn người.
Người này quang minh chánh đại xuất hiện trước mặt
mình, có lẽ không phải là kẻ địch. Nhưng hắn cũng không nhớ rõ khi nào
lại quen biết một nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy.
Khuôn mặt
như ánh ban mai, đôi mắt sáng như sao, toàn thân khí phách cao quý vô
song. Chẳng biết tại sao khi nhìn vào đôi mắt này, phong thái này, lại
làm cho hắn nhớ tới người đã đi lấy chồng ở Thiên Mạc, tam tiểu thư
Tướng phủ, Thẩm Thiển Mạch.
Nhưng làm sao có thể, tam tiểu thư
Tướng phủ không có dung mạo tuyệt đại như vậy, huống chi người trước mắt này là nam tử, mà tam tiểu thư lại là nữ tử.
"Thế nào, ngay cả
Mặc Trì mà Bát hoàng tử cũng không nhận ra sao?" Thẩm Thiển Mạch nhìn
ánh mắt quan sát của Thượng Quan Cẩn, cười sang sảng nói, lời nói cử chỉ không có chút nào giống với nữ nhi, tất cả đều là vẻ hào sảng của nam
tử.
"Thì ra là cung chủ Ma Cung. Thượng Quan Cẩn chưa từng thấy
qua hình dáng của cung chủ nên nhất thời kinh ngạc, để cho cung chủ chê
cười rồi." Thượng Quan Cẩn nghe lời nói của Thẩm Thiển Mạch, thì phục
hồi tinh thần lại, lộ ra nụ cười nho nhã lễ độ, nói.
Thẩm Thiển
Mạch lơ đễnh cười một tiếng, hơi nhíu mày, con ngươi nhìn về phía góc
khuất sau hành lang mang theo vài phần châm chọc, cười nói, "Xem ra nhị
tiểu thư của Tướng phủ rất là quan tâm Bát hoàng tử."
Thượng Quan Cẩn nghe lời Thẩm Thiển Mạch nói thì khẽ nhíu mày, theo ánh mắt của
Thẩm Thiển Mạch nhìn về phía góc khuất sau hành lang, nhếch miệng nâng
lên nụ cười tàn nhẫn, "Nàng ta cũng chỉ là nghe theo phân phó của lão hồ ly Thẩm Lăng Vân đến giám thị hành động của ta mà thôi."
"Lấy
mưu lược của Bát hoàng tử, chắc hẳn Thẩm Lăng Vân cũng không chiếm được
chỗ tốt gì." Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười trào phúng. Đây chính là
phu thê tình thâm sao? Mới vừa rồi còn ngọt ngọt ngào ngào tựa vào nhau
như người tình, bây giờ lại tính toán lẫn nhau. Chắc đây là đồng sàng dị mộng đi.
"Tất nhiên ta sẽ không để cho lão hồ ly Thẩm Lăng Vân
chiếm được chỗ tốt. Huống chi ta cùng Cung chủ không phải còn có hiệp
định là phải tiêu diệt phủ Thừa Tướng sao?" Giờ phút này, vẻ ngoan độc
trong con ngươi của Thượng Quan Cẩn lộ ra càng đậm, giống như một thanh
lợi kiếm, làm cho người khác phải khiếp sợ, ý cười ở khóe miệng cũng trở nên khát máu tàn nhẫn.
"Tất nhiên. Hôm nay Mặc Trì tới đây là
muốn hỏi một chút xem Bát hoàng tử có cần trợ giúp gì không." Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch gợi lên nụ cười tính toán, trong mắt không mang theo
nửa phần tình cảm.
Thẩm Lăng Vân, ngươi tính toán tường tận, nhưng chắc ngươi chưa từng nghĩ cả mình cũng bị tính vào ván cờ này chứ…
Chân mày Thượng Quan Cẩn khẽ chau lại, nói, "Phụ hoàng vừa mới chết, trong
triều vì vị trí thái tử mà tranh luận không ngừng, tất cả mọi người đều
lấy lý do Thượng Quan Triệt là con trai trưởng, nên muốn lập hắn làm
thái tử."
"Con trai trưởng?" Chân mày Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng
nhíu lại, mang theo nụ cười tràn đầy tự tin nhìn về phía Thượng Quan
Cẩn, chậm rãi nói, "Bọn họ nói như vậy, đơn giản là vì muốn Thượng Quan
Triệt có thể danh chính ngôn thuận lên kế vị, nhưng nếu hoàng thượng hạ
thánh chỉ lập ngươi làm thái tử thì sao?"
"Thánh chỉ? Cung chủ có biện pháp gì?" Khi Thượng Quan Cẩn nghe lời nói của Thiển Mạch thì
trong mắt thoáng qua một tia sáng, vội vàng hỏi. Nếu có thánh chỉ, so
sánh với Thượng Quan Triệt, hắn càng thêm danh chính ngôn thuận. Như
vậy, những phe trung lập đang muốn ủng hộ Thượng Quan Triệt, ngược lại
sẽ phải ủng hộ hắn.
Thẩm Thiển Mạch cười như không cười, con
ngươi đen nhánh như đầm sâu, tựa hồ là sâu không thấy đáy, nhìn Thượng
Quan Cẩn nói, "Tất nhiên là có biện pháp! Huống chi, thánh chỉ của
Thượng Quan Hạo vốn là lập ngươi làm thái tử, nếu không ngươi cho rằng,
vì sao hắn lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử như vậy?"
"Ngươi nói
là, ả tiện nhân Diêu Tuyết Không đó giết chết phụ hoàng của ta?" Thượng
Quan Cẩn nghe đến đó, tất nhiên cũng đã minh bạch đầu đuôi sự tình, nên
tức giận nói.
Dù sao Thượng Quan Cẩn cũng có tình phụ tử với
Thượng Quan Hạo, huống chi thánh chỉ của Thượng Quan Hạo là lập hắn làm
thái tử, nên trong lòng hắn cũng tăng thêm vài phần cảm kích. Còn đối
với Diêu Tuyết Không, hắn vốn dĩ là hận thấu xương, nếu không phải Diêu
Tuyết Không bức bách, dồn ép không tha, thì sao mẫu phi hắn phải treo cổ tự vẫn.
"Đoán không sai."
"Vậy thì, ta còn có một việc muốn nhờ Cung chủ." Thượng Quan Cẩn lộ ra nụ cười khát máu, trong mắt là hận ý cực sâu.
Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn về phía Thượng Quan Cẩn, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh lùng, "Giết hoàng hậu sao?"
"Cung chủ quả nhiên thông tuệ vô song." Thượng Quan Cẩn tán dương. Cung chủ
Ma Cung còn trẻ tuổi như vậy, dáng vẻ cũng chỉ chừng mười lăm mười sáu
tuổi, nhưng có thể nắm trong tay cả Ma Cung, lại còn thông tuệ như thế,
thật đúng là không đơn giản.
"Bát hoàng tử quá khen." Trên mặt
Thẩm Thiển Mạch không có nửa phần kiêu ngạo, nhưng con ngươi lại mang
theo vài phần ngoan độc nhìn về phía góc khuất sau hành lang, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh lẽo, "Nếu nhị tiểu thư Tướng phủ trung thành với
Thừa Tướng như vậy, vì để tránh những phiền toái không cần thiết, Bát
hoàng tử nên để cho nàng cáo ốm, không cần xuất phủ nữa."
"Thượng Quan Cẩn hiểu." Trong mắt Thượng Quan Cẩn không hề có một tia không đành lòng, hắn đối với Thẩm Thiển Tâm cũng chỉ là lợi dụng mà thôi.
Nàng đã sớm muốn lấy tánh mạng của Diêu Tuyết Không, nhưng còn thánh chỉ,
Thượng Quan Hạo giấu ở đâu chứ? Chắc hẳn là vì Diêu Tuyết Không không có cách nào tìm được thánh chỉ, nên mới bất đắc dĩ giết Thượng Quan Hạo .
Như vậy, đến tột cùng thánh chỉ đang ở địa phương nào?