Một đường ra cửa cung, Thẩm Thiển Mạch cố ý đi rất nhanh, một đường đi tới ngoại ô.
Khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, mang theo chút nghịch ngợm cùng tinh quái
của một tiểu nữ nhi, Thẩm Thiển Mạch hướng về phía rừng cây sau lưng
cười nói.
"Mị Huyết lâu chủ đang bồi Thiển Mạch chơi trốn tìm sao?"
Mị Huyết nghe được lời nói Thẩm Thiển Mạch, hào phóng từ trong rừng cây đi ra, thật ra thời điểm trong cung hắn đã biết Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy
hắn, nếu Thẩm Thiển Mạch không vạch trần, hắn cũng vui vẻ bồi Thẩm Thiển Mạch từ từ vui đùa, khóe miệng mang theo nụ cười tà mị, Mị Huyết ngước
mắt nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, cười nói.
"Nếu Mạch Nhi thích, muốn chơi trốn tìm với nàng thì như thế nào đây?"
"Nhưng Thiển Mạch lúc nhỏ cũng không thích trò chơi ngây thơ như vậy."
Thẩm Thiển Mạch mở miệng, trong mắt lộ ra sương mù nhàn nhạt, tựa hồ nhớ lại chuyện tình không vui .
Chơi trốn tìm. Kiếp trước nàng đã rất yêu thích. Nhớ lúc nhỏ, mẫu thân cùng
phụ thân luôn cùng nàng chơi trốn tìm. Sau này mẫu thân ngã bệnh, cũng
không có người nào chơi với nàng.
Sau đó lại gả cho Thượng Quan
Triệt, Thượng Quan Triệt lại nguyện ý buông tha dáng vẻ hoàng tử theo
nàng chơi trốn tìm, khiến nàng rất cảm động, đối với Quan Triệt lại càng quyết một lòng.
Nhưng ở sau khi nàng mất, linh hồn của nàng cũng chính tai nghe Thượng Quan Triệt nói với Diêu Nhược Thấm:
“Thẩm Thiển Mạch ngu ngốc kia cư nhiên lại gọi ta theo nàng chơi trốn tìm,
trò chơi ngây thơ như vậy." Giọng nói ấy mang bao nhiêu khinh thường
cùng hèn mọn.
"Ngây thơ sao? Ta lại không thấy như vậy." Mị Huyết nhạy cảm nhận được cảm xúc Thẩm Thiển Mạch, tiến tới bên cạnh nàng,
khóe miệng mang theo nụ cười cưng chiều nói.
Thẩm Thiển Mạch
ngước mắt lên liền chìm vào tròng mắt mê ly như hắc diệu thạch của hắn,
tròng mắt là thâm thúy như thế, tình cảm trong đó lại chân thành như
thế, khiến lòng nàng bất tri bất giác cũng bị xúc động.
"Vậy Mị
Huyết lâu chủ có hứng thú bồi Thiển Mạch vui đùa một chút không?" Ánh
mắt giống hệt đứa bé ngây thơ, khóe miệng nâng lên nụ cười giảo hoạt mà
linh động.
Nàng cũng không phải không thích chơi trốn tìm, mà là sau khi trùng sinh nàng không cho phép mình có ý tưởng ngây thơ như vậy.
Nàng là Ma Cung Cung chủ, nàng muốn thay đổi cục diện chính trị, diệt phủ
Thừa Tướng, nàng không phải nữ hài tử ngây thơ không quan tâm sự đời,
tại sao có thể yêu thích sự ngây thơ kia.
"Vậy Mạch Nhi ở phụ cận nơi này trốn đi. Ta đã nhắm mắt lại trước rồi."
Khóe miệng Mị Huyết nâng lên nụ cười cưng chiều, từ từ nhắm hai mắt lại.
Thẩm Thiển Mạch nhìn hai mắt nhắm lại của Mị Huyết, trong lòng cảm động
không nói nên lời. Nhắm lại hai mắt, đứng không chút nào phòng bị như
vậy, cần bao nhiêu tin tưởng.
Tay áo Mị Huyết khẽ nâng, núi đá rừng cây sơn dã ngoại thành cũng hiện ra khí thái vương giả.
Thẩm Thiển Mạch núp sau một khối núi đá, lẳng lặng nhìn Mị Huyết, ngũ quan
gọt dũa như khắc, tinh xảo như như đồ sứ hoàn mỹ nhất, khóe miệng còn
mang theo nụ cười tà mị trước sau như một, mặc dù có vẻ bất cần, lại
mang phong thái bễ nghễ thiên hạ.
Đột nhiên phát hiện, không ngờ
Mị Huyết thật đẹp mắt, đẹp mắt đến mức chỉ cần nhìn hắn, tim của nàng sẽ không tự chủ được nhảy lên.
"Mạch Nhi, nếu không lên tiếng, ta liền tới tìm nàng thôi."
Khóe miệng Mị Huyết mang theo nụ cười tự tin, đôi con ngươi như hắc diệu
thạch chậm rãi mở ra, chỉ cảm thấy khi vừa mở mắt, nguyên bản thế giới
không có sắc thái lại nhiễm lên màu sắc diễm lệ, có vẻ linh hoạt mà mê
người như vậy.
Mị Huyết khóe mắt đuôi mày đều mang nụ cười.
Trò chơi trốn tìm như vậy, đối với hắn mà nói đúng là trò chơi ngây thơ,
lúc nhỏ hắn cũng không mê những thứ này, nhưng vì Thẩm Thiển Mạch, hắn
lại nguyện ý chơi cùng nàng.
Hơn nữa, cùng nàng chơi trốn tìm,
trong lòng hắn cảm giác rất vui vẻ. Cảm giác phải trốn trốn tránh tránh, đến cảm giác tìm kiếm rất thú vị.
Giống như nguyên bản nàng
chính là nữ tử hắn luôn tâm tâm niệm niệm tìm kiếm, hôm nay, nàng đang
đứng bên cạnh hắn, cho nên hắn nhất định phải bắt được nàng, sau khi tìm được, sẽ không bao giờ buông tay.
Theo cảm giác trong lòng từng
bước từng bước đi về phía trước, lá rơi dưới chân phát ra tiếng vang xào xạc, Mị Huyết cảm thấy giống như có một lực lượng thần bí dẫn dắt hắn
tiến lên phía trước.
Thẩm Thiển Mạch núp ở sau núi đá, nhìn Mị
Huyết bước từng bước từng bước đến gần, lại cảm thấy nhịp tim gia tốc
không giải thích được.
"Mạch Nhi, phía sau sơn thạch, cũng không phải chỗ ẩn thân tốt đâu."
Mị Huyết tiến gần bên tai Thẩm Thiển Mạch, hơi thở dịu dàng phun ở viền tai nàng.
Thẩm Thiển Mạch chỉ cảm thấy có cổ họng tê dại, có chút hờn dỗi nói.
“Nhất định là ngươi nhìn lén, nếu không làm sao có thể tìm cũng không cần tìm, liền biết ta trốn ở chỗ này!"
"Mới vừa rồi không phải Mạch Nhi vẫn nhìn ta sao, ta không có nhìn lén, Mạch Nhi rất rõ ràng."
Mị Huyết nâng lên nụ cười tà mị, mang theo vài phần mị hoặc nói.
"Ngươi. Sao ngươi biết ta nhìn ngươi?"
Thẩm Thiển Mạch bị Mị Huyết nói vậy, có chút ngượng ngùng đáp trả, nhưng
trong lòng thì rất nghi ngờ, thật sự nàng vẫn nhìn Mị Huyết, cũng xác
nhận Mị Huyết không mở mắt, nhưng Mị Huyết làm thế nào biết nàng nhìn
hắn?
"Bởi vì nơi này có thể cảm giác được."
Mị Huyết nhẹ nhàng kéo tay Thẩm Thiển Mạch, đặt ở trước ngực hắn, trong mắt nồng đậm thâm tình.
Thẩm Thiển Mạch bị Mị Huyết nắm tay, theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng Mị Huyết siết tay nàng thật chặt không chịu buông, Thẩm Thiển Mạch vừa
giận vừa xấu hổ dùng tay khác đánh vào ngực Mị Huyết.
"Mạch Nhi đây là đang làm nũng sao?"
Mị Huyết bắt được một cái tay khác của Thẩm Thiển Mạch, khóe miệng mang theo nụ cười mị hoặc, chậm rãi tới gần Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch khẽ nghiêng mặt sang một bên, khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng
có cảm giác nai con đập loạn, chính nàng đang động lòng sao.
"Mạch Nhi, sẽ có một ngày ta muốn nàng quang minh chánh đại đứng ở bên cạnh ta, để khắp thiên hạ đều nhìn thấy."
Mị Huyết buông tay Thẩm Thiển Mạch ra, nắm lấy bả vai Thẩm Thiển Mạch, lời thề son sắt nói.
Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn Mị Huyết. Hắn cũng không nói quá nhiều mấy
lời nhu tình mật ý, thậm chí đang thời điểm hứa hẹn như vậy, trong mắt
đều không phải là dịu dàng như nước, mà mang theo bá đạo, mang theo kiên định.
Có lẽ hắn không dịu dàng, có lẽ có phần bá đạo, nhưng
chính sự bá đạo ấy lại có sự dịu dàng khác biệt, từng chữ từng câu đều
có được vang vang hữu lực, từng chút từng chút tiến vào nội tâm của
nàng.
"Vậy cũng phải xem ta có nguyện ý hay không." Thẩm Thiển Mạch nâng lên một nụ cười, nhìn Mị Huyết cười yếu ớt.
"Ta nhất định sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện." nụ cười Mị Huyết càng lớn, trong mắt cũng càng thêm kiên định.
Thẩm Thiển Mạch không phủ định. Có lẽ trong tiềm thức, nàng đã không biết mở miệng đi cự tuyệt như thế nào. Nam tử này đã lấy phương thức cường thế
mà không mất dịu dàng từ từ đi vào lòng nàng, khiến nàng không biết loại hắn ra khỏi thế giới riêng của mình như thế nào.
Có lẽ bắt đầu
từ lúc nàng đồng ý hợp tác với hắn, bọn họ đã nhất quyết dây dưa, nhất
định khó có thể rời đi thế giới của nhau. Chỉ là, thân phận Mị Huyết,
cùng với thần bí của hắn, thủy chung không khiến nàng có thể an tâm.