"Năm năm không gặp Thiển Mạch rồi. Trước đó vài ngày thân thể không được,
cũng không thể đi đón Thiển Mạch, Thiển Mạch sẽ không trách tam nương
chứ?" Nét mặt Tô Lạc Nhạn từ ái nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong ánh mắt còn
mang theo dịu dàng.
"Sao vậy? Tam nương bị bệnh gì nghiêm trọng
lắm sao? Từ nhỏ Thiển Mạch đã xem tam nương như mẹ ruột, ngàn vạn lần
tam nương không được giống như nương rời Thiển Mạch đi." Thẩm Thiển Mạch lộ ra dáng vẻ ngây thơ, cười nói.
"Ha ha." Tô Lạc Nhạn nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch, sắc mặt thay đổi liên tục, lại cười khan hai tiếng.
Thẩm Thiển Mạch tự nhiên biết, ý tứ trong lời nói của nàng không phải là
nguyền rủa Tô Lạc Nhạn chết sớm một chút sao, Tô Lạc Nhạn còn có thể
cười được, xem ra là đã kiềm chế đi không ít.
"Thiển Mạch này,
năm năm qua, lớn lên càng ngày càng xinh. Thiển Tâm nhà ta thật là không có cách nào so được bằng con." Tô Lạc Nhạn xấu hổ, lại tiếp tục dịu
dàng kéo tay Thẩm Thiển Mạch nói.
"Chỗ nào đâu. Con lại cảm thấy
Thiển Tâm tỷ tỷ so với tam nương là trò giỏi hơn thầy đấy." Vẻ bề ngoài
thì cười nhưng trong lòng Thẩm Thiển Mạch không cười mà đáp.
Câu
nói kia của Tô Lạc Nhạn nhìn như là đang khen nàng, thật ra thì chính là đang cười nhạo tướng mạo nàng bình thường kém xa Thẩm Thiển Tâm. Dù
sao, dung mạo bây giờ của nàng mà đem so với Thẩm Thiển Tâm thì xác thực là kém rất nhiều.
Mà nàng khôn ngoan không có tiếp tục đem mình
so sánh cùng Thẩm Thiển Tâm, và ngược lại khen ngợi dáng người Thẩm
Thiển Tâm xinh đẹp, so với Tô Lạc Nhạn là trò giỏi hơn thầy.
Làm
mẹ tự nhiên hi vọng con gái của mình dáng dấp so với mình xinh đẹp, vì
vậy khi nàng như vậy nói, Tô Lạc Nhạn ngay cả trong lòng không vui nhưng cũng không thể nói cái gì. Chỉ có thể ngậm bồ hòn.
"Những năm
gần đây, cái miệng nhỏ nhắn này của con ngược lại càng lanh lợi rồi." Tô Lạc Nhạn hồ nghi nhìn một chút Thẩm Thiển Mạch, chạm đến ánh mắt đơn
thuần vô hại của Thẩm Thiển Mạch lại thu hồi ánh mắt.
Thẩm Thiển
Mạch trả lời rõ ràng những câu trọng yếu, đối với châm chọc mình kẹp
thương đeo gậy đánh trả, nhưng khi nhìn thì nàng lại đơn thuần như vậy.
Thẩm Thiển Tâm đã từng nói qua với bà về Thẩm Thiển Mạch không đơn giản, vì
vậy bà mới cố ý dò xét trước, chỉ là Thẩm Thiển Mạch thoạt nhìn chính là mang bộ dạng đơn thuần hình như không có gì đặc biệt.
Huống chi
những năm này Thẩm Thiển Mạch đều lớn lên trong núi, đâu có cơ hội tiếp
xúc được thứ khác? Làm sao có thể giống như lời Thẩm Thiển Tâm nói tâm
địa bất lương, đối với triều cục như hổ rình mồi.
"Tam nương lại
chọc Thiển Mạch rồi." Thẩm Thiển Mạch tự nhiên không có bỏ sót ánh mắt
dò xét cùng hoài nghi của Tô Lạc Nhạn, nàng cũng chỉ là cười híp mắt hồi đáp. Trong mắt vẫn là một mảnh trong suốt.
Nàng muốn chính là hư hư thật thật. Làm cho họ nhìn không thấu nàng.
"Vốn là thấy con trở về, ta rất vui mừng, nghĩ tới ba tỷ muội các con cũng
rất lâu không có tụ họp rồi. Thế nhưng Thiển Ngữ vô duyên vô cớ mất
tích." Tô Lạc Nhạn lộ ra một chút lo lắng, mang theo vài phần dò xét
nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch .
"Đúng vậy, Thiển Mạch cũng cảm
thấy buồn bực, đại tỷ ham chơi còn chưa tính, nhưng ngay cả nhị nương
cũng mất tích, Thiển Mạch cảm thấy có thể là có người ghen tỵ nhị nương
và đại tỷ nên cố ý hại các nàng đấy!" Trên mặt Thẩm Thiển Mạch vẫn như
cũ mang theo nụ cười ngây thơ và trong đôi mắt đen nhánh mang theo trong suốt.
Nhưng trong lòng thì cười lạnh. Tô Lạc Nhạn là đang hoài
nghi đến nàng đây. Nàng sao có thể để cho bà ta dụ nàng nói ra nhiều
lời. Những lời này không chỉ có phủi sạch quan hệ mình và chuyện này,
lại chỉ đích danh Doãn U Lan cũng mất tích, tất nhiên là có người cố ý
muốn hại họ, mà người cực kỳ có động cơ chính là tô Lạc Nhạn.
Dù
sao, nếu Doãn U Lan biến mất, Tô Lạc Nhạn mới có thể giành được vị trí
phu nhân này. Chỉ cần một ngày còn Doãn U Lan thì sẽ không tới phiên Tô
Lạc Nhạn.
"Lời này của Thiển Mạch là có ý gì? Chẳng lẽ còn có
người dám ở phủ thừa tướng lỗ mãng?" Tô Lạc Nhạn bị câu trả lời của Doãn Thiển Mạch làm cho trong lòng cả kinh, nàng chỉ nghĩ tới chuyện gài
tang vật đến trên người của Thẩm Thiển Mạch thế nhưng quên mất mình mới là người bị hiềm nghi lớn nhất.
"Cái này Thiển Mạch cũng không
biết." Thẩm Thiển Mạch ra vẻ không thể làm gì, nhẹ nhàng nhún vai, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt.
Nàng chính là muốn làm loạn lên vị trí của Tô Lạc Nhạn.
Doãn U Lan và Thẩm Thiển Ngữ vô duyên vô cớ biến mất chắc hẳn Trầm Lăng Vân
đã biết, vậy ắt là cũng đã bắt đầu hoài nghi Tô Lạc Nhạn rồi.
Dù
sao chuyện này do Tô Lạc Nhạn làm là rất hợp tình hợp lý. Giờ phút này
nàng làm rối loạn vị trí của Tô Lạc Nhạn , như vậy bà ta sẽ hốt hoảng
muốn phủi sạch quan hệ, mà bà ta càng làm như vậy thì Trầm Lăng Vân lại
càng sẽ không tin tưởng bà ta.
"Ta có chút không thoải mái, cũng
không ở chơi với Thiển Mạch nữa, ngày khác trở lại tìm Thiển Mạch nói
chuyện phiếm." Ánh mắt sắc bén của Tô Lạc Nhạn quả nhiên thoáng qua vẻ
bối rối, vội vã chào tạm biệt Thẩm Thiển Mạch.
"Dạ, tam nương nghĩ ngơi cho tốt." Lời nói của Thẩm Thiển Mạch chứa đầy hàm ý hơn nữa nhấn mạnh bốn chữ nghĩ ngơi cho tốt.
Nhìn bóng dáng Tô Lạc Nhạn từ từ biến mất ở trong tầm mắt, Thẩm Thiển Mạch
lộ ra một nụ cười không sao tả, trong mắt lộ ra vẻ lười biếng và giảo
hoạt.
"Thiên Thiên, tướng phủ này rất nhanh lại có kịch hay để xem rồi." Thẩm Thiển Mạch nhếch miệng lên cười.
"Kịch hay? Tướng phủ mời đoàn kịch hát hay gánh hát nhỏ tới diễn trò sao?"
Thiên Thiên cũng không có nghe rõ ý tứ trong lời nói của Thẩm Thiển Mạch mang theo vài phần ngây thơ hỏi lại.
"Không cần mời đoàn kịch
hát nhỏ. Người của tướng phủ tự biên tự diễn, có thể so với đoàn kịch
đặc sắc nhiều lắm." Thẩm Thiển Mạch cưng chìu nhìn Thiên Thiên, tiểu nha đầu này thật ngây thơ, không để cho nàng yên tâm.
"Tiểu thư là
đang nói, Tam phu nhân?" Lúc này Thiên Thiên mới hậu tri hậu giác phản
ứng kịp, đỏ mặt có chút ngượng ngùng, lại nhìn tiểu thư nhà mình vẫn
nhìn phương hướng tam phu nhân rời khỏi, không khỏi hỏi.
"Nếu như Thiên Thiên có thể có một phần mười thông minh như tiểu thư thì
Thiên Thiên liền thỏa mãn." Thiên Thiên có chút ngượng ngùng gãi gãi
đầu, nói.
"Có lúc quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt.
Lập tức phơi bày diễn xuất thì gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh
hại." Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch cong lên như đang suy nghĩ gì đó, trong mắt mang theo vài phần bày mưu kế, cười nói.
"Thông minh quá sẽ bị thông minh hại?" Thiên Thiên còn chưa hiểu rõ, vẻ mặt tò mò nhìn Thẩm Thiển Mạch, hỏi.
"Rất nhanh em sẽ biết. Mấy ngày nay, chúng ta an phận sống ở trong phủ thừa
tướng, không cần có hành động gì." Thẩm Thiển Mạch phân phó nói.
Dựa vào tâm tư hiểm ác của Tô Lạc Nhạn, nghe mới vừa rồi mình một phen nhắc nhở, khẳng định vội vã phủi sạch quan hệ mình và việc mất tích của Doãn U Lan, mà biện pháp tốt nhất chính là để cho mình cũng nhận được tổn
thương, như vậy, thứ nhất có thể nói rõ mình và Doãn U Lan mất tích
không có quan hệ, thứ hai có thể đem mũi nhõn chỉa về phía Thẩm Thiển
Mạch .
Chỉ là, những động tác nhỏ này của nàng chỉ sợ cũng không
thể gạt được con mắt của Trầm Lăng Vân. Dựa vào việc Thẩm Thiển Mạch đối với Trầm Lăng Vân rất hiểu rõ, hắn giờ phút này tất nhiên phái rất
nhiều người bí mật giám thị mình và Tô Lạc Nhạn còn có hành tung của
Thẩm Thiển Tâm.
Lúc này đây Tô Lạc Nhạn chỉ sợ là thông minh quá sẽ bị thông minh hại rồi. Và sẽ phải làm cho nàng vì hành động của mình mà trả giá thật lớn. Khiến việc ban đầu nàng hao tổn tâm cơ quyến rũ
nam nhân, đưa nàng đoạn đường cuối.
Thẩm Thiển Mạch không hoài
nghi chút nào, nếu như Trầm Lăng Vân nhận định chuyện này do Tô Lạc Nhạn làm thì tuyệt đối sẽ không niệm tình cũ đối với Tô Lạc Nhạn. Ở trong
lòng của Trầm Lăng Vân căn bản cũng không có cái gọi là tình cảm.