Cảnh Diễn, quả nhiên chỉ có chàng mới là người hiểu rõ ta nhất, biết rõ ta cần, là dạng tình yêu gì.
Lúc đêm khuya, ánh trăng sáng trong tà tà chiếu vào trong gian phòng của
một khách sạn, toàn thân Thẩm Thiển Mạch mặc một bộ xiêm áo trắng thuần, không dịch dung, vẫn là dung mạo phong hoa tuyệt đại như cũ. Cứ như vậy nghênh ngang đi từ khách sạn ra ngoài.
Xung quanh khách sạn
không ít người đang mai phục, không biết là người của Tam hoàng tử hay
là của Thất hoàng tử, muốn né tránh những kẻ mai phục này, cũng không
phải là chuyện khó khăn gì, chỉ là nàng lười phải trốn tới trốn lui,
thay đổi hình dạng của mình, nếu như thật sự gặp ở trên đường, cũng
không trở thành chuyện khó giải quyết gì.
Lửng thững đi trên
đường phố Lê quốc, Thẩm Thiển Mạch bước nhanh về phía trước, chỉ chốc
lát đã đến phủ Đại tướng quân. Sự nhạy cảm của người tập võ khiến Thẩm
Thiển Mạch cảm thấy xung quanh phủ Đại tướng quân cũng mai phục không ít cơ sở ngầm. Trong mắt thoáng qua một tia lạnh
lùng, Thẩm Thiển Mạch mấp máy môi, dùng tốc độ cực nhanh xoay người bay
vào phủ Đại tướng quân.
"Du Du, tới đây, mẫu thân ôm."
Bên trong nhà, Thượng Quan Phiên cùng Diêu Viễn Sam ở cùng nhau, đang đùa
dỡn cùng đứa con mới ra đời của bọn họ, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh
phúc.
Thẩm Thiển Mạch đứng ở góc tường lẳng lặng nhìn bọn họ.
Thượng Quan Phiên trang dung thanh nhã, vừa nhìn chính là bộ dạng của
một người phụ nữ thành thục, khóe mắt đuôi mày lúc này đều là dáng vẻ
nhu hòa điển nhã, không còn vẻ ngang ngược càn rỡ ngày đó nữa, hơn một
năm qua, chắc hẳn nàng ta cũng đã trải qua không ít chuyện.
Đứa
bé trong tay nàng xem ra mới vừa ra đời không lâu, thoạt nhìn nhỏ nhỏ,
mặc dù không thấy rõ tướng mạo, nhưng nhìn xa xa, cũng làm cho Thẩm
Thiển Mạch cảm thấy rất đáng yêu. Không biết đến lúc nào thì nàng cũng
có thể có một đứa nhỏ với bộ dạng đáng yêu như vậy đây.
Điều
chỉnh lại tâm tư, Thẩm Thiển Mạch lửng thững đi tới trước mặt của Thượng Quan Phiên cùng Diêu Viễn Sam, khóe môi khẽ cười, nói, "Phiên công
chúa, Diêu tướng quân, đã lâu không gặp."
"Tiểu thư Thiển Mạch?
!" Thượng Quan Phiên cùng Diêu Viễn Sam thấy cô gái trước mặt, không
khỏi kinh ngạc trợn to hai mắt, buổi chiều mới gặp một người có bóng
lưng rất giống Thẩm Thiển Mạch, thế nhưng buổi tối Thẩm Thiển Mạch liền
thật sự xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Thẩm Thiển Mạch nhìn và
hiểu sự cảm kích trong tròng mắt Thượng Quan Phiên cùng Diêu Viễn Sam,
không biết sao, cảm giác có chút áy náy, năm đó, nàng ra tay cứu giúp,
chỉ là tiện mà nhấc tay, hôm nay, lại muốn bọn họ vì sự tiện tay năm đó
của nàng mà trả ơn, rồi đi làm những việc sắp tới, thật có thể
sao.
"Buổi chiều chúng ta đã gặp mặt
rồi." Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng nói, cảm xúc trong đáy mắt bị tròng mắt
đen nhánh che giấu, chỉ còn lại bình tĩnh và cao thâm.
Thượng
Quan Phiên nghe lời nói của Thẩm Thiển Mạch, nhất thời lộ ra nét mặt
bừng tỉnh hiểu ra, "Buổi chiều vị công tử áo lam đó thật sự là ngươi?"
Thẩm Thiển Mạch nghe xong trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, bọn họ thế nhưng cũng nhận ra nàng ? Nàng tự nhận cách ăn mặc lúc đó so với nàng
lúc này một chút cũng không giống. Bất quá cũng có thể, nàng không cố ý
che giấu khí chất của mình, bọn họ có thể đoán được, cũng không phải là
không thể nào.
"Không tệ." Thẩm Thiển Mạch thoải mái thừa nhận,
ngay sau đó thản nhiên nói, "Mục đích ta tới Lê quốc, là vì muốn khống
chế Lê quốc. Ta cần sự hổ trợ của các người, chỉ là, các người có thể
lựa chọn không giúp một tay."
Thẩm Thiển Mạch nói xong, cũng không gấp mà yêu cầu bọn họ có câu trả lời chắc chắn, chỉ là lẳng lặng nhìn bọn họ.
Trên mặt Diêu Viễn Sam lộ ra một tia khó sử. Dù sao Lê vương đối với hắn có
ơn tri ngộ, muốn hắn ruồng bỏ Lê quốc, hắn không làm được. Nhưng Thẩm Thiển Mạch đối với hắn có ân cứu
mạng, hôm nay Thẩm Thiển Mạch có chuyện muốn nhờ, hắn làm sao có thể
không giúp một tay đây.
Ánh nến nhàn nhạt, chiếu xuống trên mặt
ba người, không thấy rõ cảm xúc của ba người. Không biết đã trầm mặc bao lâu, Thẩm Thiển Mạch xoay người rời đi, lưu lại Diêu Viễn Sam cùng
Thượng Quan Phiên ở trong đình viện.
Bóng đêm trong ánh trăng mờ, Thẩm Thiển Mạch phiêu du đi trên đường phố. Giữa hai lông mày tràn ngập cảm xúc, trong đôi mắt đen nhánh bị ánh sáng mông lung cố tình ngăn
cách làm cho không ai thấy rõ nàng đến tột cùng là đang có cảm xúc gì.
Một đạo bóng dáng màu đỏ ngay lập tức xẹt qua trước mắt, Thẩm Thiển Mạch
đột nhiên ngước mắt, đập vào mắt, là khuôn mặt tà mị đồng dạng, cũng là
ánh mắt tươi cười đào hoa hẹp dài giống nhau. Nhưng là, không phải hắn,
không phải Tư Đồ Cảnh Diễn.
"Công tử xin dừng bước." Giọng điệu
tà mị mà bất cần đời vang lên ở bên tai, trong mắt Thẩm Thiển Mạch lướt
qua một tia sáng, nhếch môi hiện lên nụ cười như có như không.
"Công tử gọi ta?" Dáng vẻ làm bộ như không nghe thấy, thu liễm lại khí độ
lành lạnh xuất trần trên thân mình, lộ ra một dáng vẻ ôn hòa đạm nhã.
Nạp Lan Dung nhíu mày nhìn vị công tử trước mắt này, đã sớm đoán được thân
phận của hắn không phải chỉ là một nhà buôn binh khí đơn giản như vậy,
nhưng lại không ngờ được, hẳn là Cung chủ Ma Cung. Hình như còn có quan
hệ gì đó với Đại tướng quân Lê quốc.
"Ta thấy vị công tử này nhìn rất quen mắt." Trưng ra nụ cười bất cần đời, Nạp Lan Dung tràn đầy hăng hái nhìn vị công tử trước mắt, đôi mắt hoa đào liên tiếp gợn sóng.
Ta thấy vị công tử này nhìn rất quen mắt. Những lời này, Tư Đồ Cảnh Diễn
cũng đã từng nói với nàng. Đó là lúc trên đường phố Kỳ Nguyệt quốc, lần
đầu tiên hắn xuất hiện trước mặt nàng. Cũng
giọng điệu tà mị như vậy, cũng dung mạo phong hoa tuyệt đại như vậy.
Cảnh Diễn, Cảnh Diễn, ta thật sự vô cùng nhớ chàng.
Thu lại tâm
tư, Thẩm Thiển Mạch hiện lên nụ cười đùa giỡn, nhàn nhạt mà nói, " Thất
hoàng tử Lê quốc. Tại hạ sao lại không biết."
Trên mặt là nụ cười đùa giỡn, nhưng trong lòng thì thoáng qua một tia cảnh giác. Nạp Lan
Dung tâm tư rất sâu, mánh khoé rất lợi hại. Thiết nghĩ hắn chắc cũng đã
đoán được thân phận của nàng, cho nên mới cố ý ở chỗ này chạm mặt nàng
thôi.
"Cung chủ Ma Cung cần gì phải khách khí. Buổi chiều không
phải chúng ta cũng đã gặp qua?" Màu xanh dương nhạt trong đôi mắt Nạp
Lan Dung tràn đầy ánh sáng, ý cười bất cần đời trên khóe môi cũng dần
dần thu lại.
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn hắn, là muốn ngả bài
sao? Vậy không bằng nàng cũng theo chơi với hắn vậy. Xem rốt cuộc là hắn muốn làm gì.
"Thất hoàng tử quả nhiên thông minh hơn người."
Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười nhẹ ý vị sâu xa. Là nàng đánh giá thấp
tài trí của Nạp Lan Dung. Thôi, thân phận bại
lộ, cũng không có cái gì không tốt. Có lẽ nàng có thể thay đổi kế hoạch
một chút.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt cũng lướt qua một tia giảo hoạt như hồ ly.
Hai người tránh khỏi tai mắt trên đường, vào một sương phòng tĩnh lặng ở
Sáu phương trai. Bố trí trong sương phòng hết sức lịch sự tao nhã, nhưng trong cái lịch sự tao nhã đó cũng tiết lộ ra khí phách mơ hồ.
"Thất hoàng tử muốn nói điều gì?" Thẩm Thiển Mạch hào phóng ngồi xuống, tiện
tay lấy nước trà để ở trên bàn, rót cho mình một ly, ngửi một chút mùi
vị, không uống, chỉ bưng nước trà tự nhiên mà nhìn Nạp Lan Dung ngồi
trước mặt.
Nạp Lan Dung nhíu mày, nhìn vẻ mặt khí định thần nhàn của Thẩm Thiển Mạch, chẳng lẽ nàng không biết
bốn phía Sáu phương trai mai phục bao nhiêu người, mà lại vẫn có thể
trấn định như thế? Nhếch môi hiện lên nụ cười thưởng thức, Nạp Lan Dung
cười nói, "Quan hệ của Cung chủ Ma Cung cùng Hoàng đế Thiên Mạc, ta cũng biết một hai điều, đối với mục đích lần này Cung chủ Ma Cung đến Lê
quốc, ta cũng vậy đoán được mấy phần."
Sau khi Nạp Lan Dung nói
xong, cũng không nói tiếp ý nghĩ của hắn, mà là cầm ly trà lên, từ từ
hớp một ngụm, không nói tiếp, chỉ là bí ẩn nhìn Thẩm Thiển Mạch, hình
như là đang đợi phản ứng của nàng.
Thẩm Thiển Mạch lẳng lặng nhìn Nạp Lan Dung, đôi mắt đen nhánh không thấy rõ tâm tư. Nạp Lan Dung này
quả nhiên không đơn giản, thậm chí ngay cả quan hệ của nàng và Tư Đồ
Cảnh Diễn cũng có thể tra được, xem ra, muốn dựa vào Lâm Vị cùng Tam
hoàng tử đối phó Nạp Lan Dung, hình như là không có khả năng.
Tư
Đồ Cảnh Diễn đối với nội chính Lê quốc vẫn không hề tham gia, chắc hẳn
cũng là nhìn thấy bản lãnh hơn người của Nạp Lan Dung, hoàn toàn không
cần thiết tham gia, không bằng cứ để mặt cho Nạp Lan Dung cùng Lâm Vị
đấu đá cho bớt phiền. Một khi đã như vậy, nàng liền thoáng trợ giúp một
chút đi.
Nhớ tới nhưng lời mới vừa nói
với Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan Phiên ở phủ Đại tướng quân. Thẩm
Thiển Mạch gợi lên nụ cười nhẹ. Có lẽ như vậy cũng không có cái gì không tốt.
"Nếu như Thất hoàng tử đã không có gì để nói, Mặc Trì xin
cáo từ." Lạnh lùng đặt ly trà xuống, Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn Nạp
Lan Dung. Tất nhiên nàng biết bốn phía ở đây mai phục không ít người,
nhưng nàng cũng không sợ, bởi vì nàng chắc chắn Nạp Lan Dung không dám
động thủ.
Hôm nay Nạp Lan Dung nếu đã nói với nàng như vậy, vậy
thì chứng minh Nạp Lan Dung cũng chưa tuyệt đối nắm chặt chuyện đoạt
được Chánh quyền ở Lê Quốc, nếu không cũng không cần phải làm điều thừa
là tìm đến nàng không phải sao? Huống chi,
thân phận của nàng Nạp Lan Dung cũng không phải là không biết, nếu nàng
có việc gì không hay xảy ra, Tư Đồ Cảnh Diễn tuyệt đối sẽ không bỏ qua
cho Nạp Lan Dung.
Coi như có chuyện xảy ra, chỉ bằng bản lãnh của Thẩm Thiển Mạch nàng, chẳng lẽ còn sẽ sợ mấy chục người mai phục này
hay sao? ! Chuyện cười.
Nạp Lan Dung nhìn vẻ mặt trong trẻo lạnh
lùng của Thẩm Thiển Mạch, không khỏi nhếch khóe môi, cười nói, "Cung chủ cần gì tức giận. Ta tìm ngươi, tất nhiên là có chuyện cần thương lượng
."
"Nếu là Thất hoàng tử muốn mượn thế lực Ma Cung cùng binh khí
Thất Tuyệt Sơn Trang, vậy thì không cần lên tiếng nữa." Thẩm Thiển Mạch
liếc Nạp Lan Dung một cái, hắn ngược lại vẫn duy trì bình thản, vậy thì
để nàng xem rốt cuộc hắn sẽ duy trì bình thản được trong bao lâu, nâng
lên nự cười châm biếm, Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt nói.
Cho tới bây giờ đều là Thẩm Thiển Mạch nàng đứng ở vị trí chủ đạo mà thao túng, khi nào thì để cho người khác có thể nắm mũi dẫn đi như vậy chứ? ! Nàng
cũng không tin Nạp Lan Dung không gấp gáp chút nào. Lê quốc đúng là đã
có một thế cuộc nhất định, nhưng nàng có rất nhiều phương pháp có thể
chọn, nhưng Nạp Lan Dung thì không giống như vậy, trừ hợp tác với nàng,
hắn không có con đường nào khác có thể lựa chọn.
Quả nhiên, câu này vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt của Nạp Lan Dung khẽ đổi
một chút. Cau mày nhìn Thẩm Thiển Mạch, chẳng lẽ nàng thật sự quyết định giúp đỡ cái người đại ca ngu ngốc kia của mình sao? ! Không tệ, nếu
nàng trợ giúp đại ca, đích xác là biện pháp tốt nhất phá hư nội chính Lê Quốc, nhưng còn có tình cảm và thể diện của Thượng Quan Phiên cùng Diêu Viễn Sam, chẳng lẽ nàng cũng không bận tâm sao? !
Nhướng mày
nhìn Thẩm Thiển Mạch, Nạp Lan Dung thu lại tâm tư, cười nói, "Cung chủ
có yêu cầu gì cứ việc nói. Trợ giúp đại ca có thể đạt được, thì trợ giúp ta, cũng có thể đạt tới."
Thẩm Thiển Mạch nghe lời nói của Nạp
Lan Dung, liền nâng lên một nụ cười ý vị sâu xa. Cuối cùng cũng nói ra
khỏi miệng a, hừ, muốn nàng giúp một tay, thì phải lấy ra chút dáng vẻ
cầu xin nàng giúp một tay chứ. Nàng chưa bao giờ chấp nhận uy hiếp, cho
dù là sử dụng nhân tình đến áp chế nàng, nàng cũng không chấp nhận.
Nạp Lan Dung cố ý nói tới Thượng Quan Phiên cùng Diêu Viễn Sam, không phải
là vì nàng có thể nhìn mấy phần nhân tình sao? ! Nàng cố tình không nhìn đó, hơn nữa, nàng còn phải dùng cái phần nhân tình này tới để chế ước
Nạp Lan Dung.
"Nói như thế, cũng không phải là không có cái đáng
để suy nghĩ." Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng hớp một ngụm trà, trong đôi mắt
đen nhánh đầy giảo hoạt, nụ cười nới khóe môi cũng không giảm, "Như vậy
ta cũng thay mặt Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan Phiên cám ơn ơn tri ngộ
của Thất hoàng tử."
Đúng vậy. Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan
Phiên có thể có ngày hôm nay, toàn dựa vào Nạp Lan Dung tiến cử.
Người thừa kế chân chính mà Lê Vương đang
hướng tới, không phải thái tử, không phải Tam hoàng tử, mà là người con
nhỏ nhất này. Cho nên hắn vẫn làm bộ như không thích đứa con trai này,
nhưng thật ra là vì muốn bảo vệ hắn một cách tốt nhất.
Về phần
Diêu Viễn Sam một người lai lịch không rõ, nhưng từng bước từng bước làm được chức Đại tướng quân, trừ chiến công hiển hách của hắn ra, Nạp Lan
Dung cũng có tác dụng không nhỏ. Nạp Lan Dung mới chính là ân nhân chân
chính của Diêu Viễn Sam.
Mới vừa rồi ở trong sân, thời điểm Diêu
Viễn Sam nói ra điều này, nàng rất kinh ngạc. Không nghĩ tới Nạp Lan
Dung âm thầm xây dựng nhiều thế lực như vậy. Như thế xem ra, Lê quốc có
thể đi tới được ngày hôm nay, cũng không phải là tình cờ.
Nếu đã
như vậy, nàng cũng không cần thiết hao hết tâm lực đấu đến cùng với Nạp
Lan Dung, dù sao chỉ cần diệt trừ Nạp Lan Tín, mà có thể phá hư quan hệ
của Lê quốc cùng Lâm Vị, như vậy, Thiên Mạc cùng Lâm Vị nếu nói hòa
thân, cũng không còn cần thiết nữa. Cùng Nạp Lan Dung hợp tác, cũng
không làm mất một chuyện tốt. Dù sao cùng người thông minh hợp tác, muốn dễ dàng hơn nhiều.
Nạp Lan Dung nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch, cũng hơi nhíu mày. Thẩm Thiển Mạch đây là đang uy hiếp hắn! Thẩm
Thiển Mạch là ân nhân cứu mạng của Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan Phiên, Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan Phiên mặc dù là người của hắn, nhưng khó bảo toàn sẽ không vì nhớ ân cứu mạng năm đó mà phản bội hắn, đến lúc đó mất đi binh quyền, lực lượng của hắn sẽ suy yếu rất lớn, đến lúc đó
tình thế sẽ không còn nằm trong tay hắn nữa rồi.
Trong mắt thoáng qua một tia tàn khốc, Nạp Lan Dung trên mặt vẫn như cũ treo
nụ cười, "Như vậy, rốt cuộc ý muốn của Cung chủ là gì?"
"Rất đơn
giản. Ngọc tỷ giao cho ta, Lê quốc thần phục Thiên Mạc." Trong mắt Thẩm
Thiển Mạch hàm chứa một tia khí phách tự nhiên, khóe miệng hiện lên nụ
cười cuồng ngạo, thản nhiên nói.