Anh cười nhẹ một tiếng: “Mẹ, ngài thật sự thích hợp làm công tác điệp viên.”
“Con tạm thời bớt lời cho mẹ!” Tiêu Hàn trừng mắt liếc anh một cái,
“Chuyện thế này trước hết mẹ giúp con giấu ba con. Nếu để ba con biết,
con sẽ bị mắng đủ. Bất quá, chuyện thế này liệu có thể giúp con giấu
được bao lâu? Nhà họ Hứa với chúng ta qua lại không nhiều lắm, nhưng Hứa Tiểu Soái lại chính là con rể mà nhà họ Ninh đã nhận định, chuyện này
nếu để cho nhà họ Ninh biết, người ta ngoài miệng không nói nhưng trong
lòng nhất định có để bụng. Mẹ nói con, không đi chọc ai lại đi chọc vào
hồ nước đục của Hứa Tiểu Soái làm cái gì?”
“Suỵt ___ mẹ, chớ có đánh thức Y Thần!” Anh nhỏ giọng chuyển hướng đề tài nói chuyện.
“Con đừng có dùng chiêu đó nữa! Lại muốn giả vờ hồ đồ? Tiểu tử thúi, con đã đáp ứng ba con là không hồ đồ nữa mà, không ngờ vẫn gạt ba con vậy
nữa.”
“Mẹ, con không có. Con mệt rồi, đưa Y Thần lên ngủ thôi.” Anh biết đề
tài này nếu mở ra sẽ kéo dài không được yên thân cả đời, tẩu vi thượng
sách vẫn là duy nhất.
“Con đứng lại đó! Mẹ còn chưa nói xong con đã bỏ đi rồi. Càng ngày càng
tệ! Rốt cuộc con có coi mẹ là mẹ của con nữa không hả?” Đối với đứa con
này, bà đã quá cưng chiều rồi. Đến nỗi nó càng ngày càng không coi lời
nói của mẹ nó là quan trọng.
“Mẹ, còn có gì nữa, ngài cứ nói đi.” Anh đang bước lên cầu thang chợt đứng lại.
“Ngày mai chúng ta hẹn ba của Như Ý ăn cơm, con nhớ phải có mặt.”
“Con không muốn đi.” Vẻ mặt của anh trở nên lãnh đạm, “Con đã hứa với Y Thần ngày mai dẫn con bé đi chơi rồi.”
“Y Thần, Y Thần! Con tốt với Y Thần không sai nhưng rốt cuộc con cũng
chỉ là cậu.” Giọng nói của Tiêu Hàn đột nhiên cao vút lên, sau lại cảm
thấy không ổn, đổi thành mềm mỏng khuyên nhủ: “Thần An, con thích đứa
nhỏ này cũng tốt, mau kết hôn sớm một chút, sau đó cùng Như Ý sinh một
đứa con của mình, như vậy không phải là tốt rồi sao?”
“Mẹ, con sẽ kết hôn, sẽ có con của mình, ngày cứ yên tâm.” Lúc anh nói
lời này, sắc mặt nhu hòa, ánh mắt lóe sáng, trong đầu hiện lên một nét
mặt rất quật cường.
Tiêu Hàn nghe thấy, cẩm thấy khá dễ chịu, hỏi tới: “Vậy ngày mai đi gặp ba của Như Ý nhé?”
“Được, con đi” Anh ôm Y Thần nhanh chóng bước lên lầu.
Tiêu Hàn nhìn theo bóng lưng của anh, thở phào một cái, nụ cười trên mặt hơi giãn ra.
Lại là sáng sớm.
Hôm nay trong văn phòng khoa rất bận rộn, lại tăng thêm rất nhiều bệnh
nhân, giường bệnh tăng thêm cũng phải xếp đầy ngoài hành lang bệnh viện. Suốt cả một ngày, cô và nhóm y tá trực khoa tựa hồ chân không chạm đất
được.
Rốt cuộc cũng xong việc, cô vừa đi vừa ngáp chậm rãi ra ngoài.
Thời tiết đầu mùa hạ, ánh mặt trời đã bắt đầu bộc lộ tài năng, nóng rực
thiêu dốt cả địa cầu. Dưới ánh mặt trời, tất cả đều chói sáng, mà chói
sáng nhất lại lả một chiếc xe, giữa bãi đậu xe không ít xe nổi tiếng,
chiếc xe ấy vẫn chói sáng như hạc giữa bầy gà. Là xe của Hứa Tiểu Soái.
Có một số việc, nhất thiết phải nói rõ ràng…
Cô không lẩn tránh, trực tiếp bước lên, thoải mái ngồi vào xe Tiểu Soái.
Hứa Tiểu Soái thật sự hưng phấn, thậm chí có thể nói là kích động, kích động đến ánh mắt cũng tỏa sáng, “Hạ hạ, anh còn tưởng là em sẽ không
bao giờ để ý đến anh nữa.”
“Sao có thể như vậy?” Cô mỉm cười, chỉ là trong nụ cười ấy có nhiều hơn một chút xa cách so với trước kia.
Loại xa cách này, Hứa Tiểu Soái cũng cảm nhận được, càng thêm uể oải: “ Hạ hạ, tới qua em không tới hát, tại sao…”
Kỳ thật, lời này biết rõ còn cố hỏi, sở dĩ không tới hát, nhất định là có quan hệ với việc náo loạn của Ninh Vũ Khiêm.
Cô cúi thấp đầu, tàn nhẫn nói: “Tiểu Soái, sau này tôi sẽ không đi hát nữa…”
“Tại sao?” Vẻ mặt của Hứa Tiểu Soái như đứa bé bị thương, “ Là bởi vì
Ninh Vũ Khiêm ư? Hạ hạ, anh với cô ấy thực sự không có gì, anh sẽ không
cưới cô ấy, đây hoàn toàn là do ý của người nhà anh. Hạ hạ, mấy năm này, chẳng lẽ em thật sự không hiểu lòng anh sao?”
Trong lòng cô thở dài, chính là hiểu, cho nên mới muốn tránh xa với anh
như thế, mà với Thần An cũng như vậy. Cô thật sự không muốn mình trở
thành chướng ngại vật trong hạnh phúc của bất cứ kẻ nào.
“Tiểu Soái! Tôi chỉ có thể nói xin lỗi.” Là ai đã nói giữa nam và nữ có tình bạn thật sự? Lúc trước, cô cũng cho là vậy.
Nhưng mà, hiện thực nói cho cô biết, loại tình bạn này tất nhiên sẽ có
chướng ngại khi một bên đàm hôn luận gả, cô và Hứa Tiểu Soái không thể
trở lại như lúc trước nữa rồi.
“Em nói bậy bạ gì đấy? Là anh thực sự xin lỗi em! Tả Thần An nói đúng,
anh đã không bảo vệ được em. Nhưng mà, Hạ hạ, trái tim của anh vĩnh viễn cũng không thay đổi, em không muốn tới Ám Hương hát nữa cũng không sao, anh cũng đã nói từ trước, em lúc nào cũng có thể không đi, chỉ cần em
nhớ những lời mà em đã hứa, nếu em thực sự muốn yêu, người đầu tiên mà
em nghĩ đến chính là anh đấy. Hạ hạ, em có muốn gả cho anh không?” Giống như làm ảo thuật, anh lấy ra một hộp trang sức, mở ra, dưới ánh mặt
trời, chiếc nhẫn kim cương ở bên trong rực rỡ đến chói mắt.
Anh đang dùng chiếc nhẫn này để biểu đạt quyết tâm của anh, anh sẽ không cưới Ninh Vũ Khiêm, cho tới bây giờ, người anh thực lòng muốn kết hôn
nhất cũng chỉ là cô.
Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc nhẫn kia, khẽ lắc đầu: “Tiểu Soái, anh
biết tại sao tôi lại nói như vậy không? Đó là vì, tôi biết rõ mình tuyệt đối sẽ không yêu bất cứ người nào, cũng tuyệt đối không gả cho ai.”
“Là vì Tả Thần An ư? Hai người đã quen biết nhau từ trước phải
không?” Anh vẫn luôn cảm giác được cô nhất định đã trải qua những chuyện không bình thường, nếu không, một cô gái như hoa như ngọc thế kia, tại
sao lại không có lấy một người đàn ông ở bên cạnh? Tại sao chưa hề nói
tới chuyện yêu đương? Mãi đến lúc liên tiếp gặp được Tả Thần An, anh mới mơ hồ cảm thấy, cô và Tả Thần An cũng không đơn giản chỉ là gặp gỡ lần
đầu như vậy.
Cô không biết phải nói thế nào, từ chối tình cảm của người khác tất
nhiên cũng có quan hệ với Tả Thần An. Có câu nói, nếu bỏ non Vu đâu có
mây, đã yêu Tả Thần An rồi, dường như, không còn có ai có thể bước vào
trái tim cô nữa. Nhưng mà, cũng không phải chỉ là anh, cánh cửa trái tim của cô đã đóng lại với tất cả mọi người, bao gồm Tả Thần An.
Trong giọng nói của cô che đậy một sự ưu thương: “Tiểu Soái, cảm ơn
anh mấy năm này đã chăm sóc tôi. Tôi thật sự không biết phải làm thế nào mới báo đáp được lòng tốt của anh, kiếp sau…”
“Đừng nói kiếp sau với anh! Cũng đừng nói cảm ơn anh! Em cho rằng
mình đang chơi trò đọc thuộc lời kịch sao? Đời sau ai biết em là heo hay là dê? Anh cũng không muốn làm người chăn heo, đời này đi! Hạ Hạ, sau
này đừng nói những câu đại loại như vậy nữa, anh nghe thấy lại giống như là di thư. Không nhận lấy chiếc nhẫn này cũng được, an sẽ giữ lại, đợi
đến ngày em chịu nhận nó. Bây giờ, chúng ta đi ăn thôi.” Có lúc Hứa Tiểu Soái cũng sẽ chơi xỏ lá, cũng sẽ bá đạo.
“Tiểu Soái! Chiếc nhẫn của anh vẫn là…”
“Đừng nói nhảm nữa! Chớ có chọc giận gia, gia sẽ ném em từ trong xe
ra ngoài ngay lập tức! Chiếc nhẫn này có khắc tên của em, em bảo anh đưa lại cho người khác, không phải là em hại anh sao? Dù em có muốn nhận nó không thì nó cũng thuộc về em rồi.
Đi, đi ăn thôi!” Dưới cơn nóng giận, anh đột ngột khởi động xe, theo quán tính làm trán cô thiếu chút nữa đụng vào cửa kính.
Cô không lay chuyển được anh, đành cùng anh đi ăn vậy.
Nhìn ra được anh rất không vui. Lúc ăn cơm thì ăn như hổ đói, như có thù oán với mấy loại đồ ăn kia, ra sức nhét hết bọn chúng vào trong
bụng. Nếu không phải là cô ngăn lại, đoán chừng anh cũng sẽ xem rượu như nước, rót hết vào bụng.
Cho dù như vậy anh vẫn say.
Cuối cùng mắt lờ đờ say, anh nhìn vào cô, ánh mắt mê ly: “Hạ Hạ, rốt cuộc anh có chỗ nào không tốt? Em nói cho anh biết, anh thay đổi không
được sao?”
Dáng vẻ khổ sở của anh làm cô thiếu chút nữa khóc lên: “Tiểu Soái,
anh rất tốt, rất tốt, thật đấy, là tôi chưa đủ tốt.” Nếu nói Thần An là
người đàn ông cô yêu thương nhất ở trên đời này thì Hứa Tiểu Soái chính
là người mà cô muốn quý trọng nhất. Chỉ là, bọn họ đều không thuộc về
cô.
“Em gạt người! Gạt người!” Anh say xỉn ghé vào vai cô nỉ non: “Nếu
anh thật sự tốt như vậy, tại sao em lại không muốn gả cho anh.”
Hứa Tiểu Soái không đợi câu trả lời của cô liền ngã gục trên vai cô. Cô không biết phải đưa anh về đâu, không thể làm gì khác hơn là gọi
điện thoại đến Ám Hương kêu người đến đón anh đưa về tiệm. Rốt cuộc, đợi đến lúc có người tới đón anh đi, màn đêm đã hoàn toàn bao phủ. Một ngày mệt mỏi càng thêm mệt mỏi, lúc đón xe trở về, cô thiếu chút nữa ngủ gục trên đường.
Kỳ quái là, khi cô về đến dưới lầu lại phát hiện nhà mình sáng đèn.
Gần đây Hiểu Thần vội vàng tập luyện chuẩn bị cho cuộc thi tuyển chắc sẽ không về nhà, vậy chỉ có thể là…
Cô nhớ tới dáng vẻ diễu võ dương oai trước mặt cô nói mình có cái chìa khóa của người kia, lập tức bước nhanh lên lầu.
Cửa mở ra, quả nhiên anh đang ngồi trong phòng khách, TV cũng được
bật lên, trên bàn trà trước mặt anh cũng bày thêm một cái laptop, bên
laptop còn có một đĩa trái cây, hai chân của anh bắt chéo, lười biếng mà tự tại, cứ như bản thân chính là nam chủ nhân của chỗ này.
Nghe tiếng động ở cửa, anh quay đầu lại mỉm cười với cô: “Về rồi! Mau tới ngồi ăn trái cây, anh vừa cắt xong đấy!”
Cô nhíu mày bước vào, chỉ thấy giày của anh đặt trên tủ giày, mà
trước sô pha còn có một đôi dép mới ___ là dép nam. Lại nói, cho tới nay nhà của cô lại chưa hề có dép nam.
“Đây là chuyện gì?” Cô chỉ vào đôi dép hỏi.
Anh cắn một ngụm trái cây, thản nhiên đáp: “Anh mua đấy! Dép của em quá nhỏ, anh không đi được.”
Nói nhảm! Cô cũng biết là anh mua!
“Ở nhà của tôi anh mua dép làm cái gì?” Cô có một loại dự cảm, người đàn ông này sẽ từ từ ăn mòn cuộc sống của cô.
Anh liếc xéo cô: “Em không mua cho anh thì anh phải tự mình mua thôi, nếu không em muốn anh sau này phải đi cái gì?”
Đối thoại nhỏ:
Hana: Thần An, anh quá bá bạo, không sợ con gái người ta chạy mất dép sao???
Thần An: Mất thì tôi mua cho đôi khác, dù sao tôi cũng có kinh nghiệm mua dép lê rồi.