Bởi vì là chủ nhật, mà Thần An đáp ứng dẫn Y Thần đến khu vui chơi cho nên Y Thần đã rời giường từ rất sớm, lúc này đang ngồi rất quy củ ngồi ở bàn
ăn, chờ mọi người tới để cùng nhau dùng bữa sáng. Ngồi trong phòng ăn
còn có anh trai sinh đôi Hạo Nhiên của Y Thần, mẹ Tả Thần Hi cùng với
ba Tống Sở mới sáng sớm đã mở bảng ghi chép công việc đặt trên bàn cơm
chờ đợi bữa sáng.
Ở trước mặt ba mẹ, Y Thần cực kỳ ngoan,
không dám ho he nửa tiếng, ngay cả tư thế ngồi cũng giống như ở vườn
trẻ, sống lưng ưỡn thẳng tắp.
Ngược lại Hạo Nhiên có vẻ tùy ý hơn, liên tục nhìn ngó lên lầu, “Sao cậu vẫn chưa xuống nhỉ? Y Thần,
không phải em nói cậu sẽ dẫn chúng ta tới khu vui chơi sao?”
“Tới rồi tới rồi!” Theo giọng nói truyền đến, Tả Thần An và cha mẹ cùng nhau xuống lầu.
“Ông nội bà nội buổi sáng tốt lành, cậu nhỏ buổi sáng tốt lành!” Hạo Nhiên
cùng Y Thần đồng thanh nói, rất có dáng vẻ của người được giáo dục, hai
đứa trẻ từ nhỏ đã gọi Tả Tư Tuyền và Tiêu Hàn là ông nội bà nội, cũng
không gọi là ông ngoại bà ngoại nữa.
“Ba mẹ, buổi sáng tốt lành.” Tả Thần Hi và Tống Sở lần lượt chào hỏi, Tống Sở cũng đem máy tính xách tay đóng lại.
Tiêu Hàn đau lòng con rể, hỏi: “Hôm nay không phải là thứ bảy rồi sao, con vẫn liều mạng như vậy?”
“Vâng ạ, có một khách hàng hôm nay mới có thời gian, hẹn con đến nói chuyện.” Tống Sở đem máy tính cất xong.
Tả Tư Tuyền mặc dù không phải là người cha cố chấp, nhưng mà đối với con
cái của mình vẫn có chút bất mãn. Nói thế nào thì ông cũng hi vọng con
trai của mình chấp nhận trở thành người thừa kế sự nghiệp của gia tộc,
cũng may con lớn Tả Thần Viễn đã thành gia lập nghiệp, kinh doanh nhà
hàng khách sạn cũng rất tốt, con trai út Tả Thần An lại không có nghề
nghiệp chính đáng. Theo ý ông, công việc này của Thần An không phải nghề nghiệp đàng hoàng.
Cho nên, thấy con rể cố gắng như vậy, ánh mắt trách cứ của ông lại không nhịn được quét qua con mình.
Tả Thần An đã sớm quen với loại tình huống này, vẫn thờ ơ ngồi bên cạnh Y
Thần, sờ lên đầu Hạo Nhiên và Y Thần nói: “Ăn nhanh một chút, ăn xong
chúng ta sẽ đi nhé!”
Ánh mắt lóe sáng vì vui mừng của Y Thần rõ ràng đã hiện lên, nhưng sau đó lại chịu đựng không biểu hiện ra
ngoài nữa, chỉ có Hạo Nhiên là bắt đầu nói “Hoan hô! Hoan hô!”
“Mọi người định đi chơi thật sao? Vậy hôm nay không về gặp cha mẹ nữa hả?”
Tả Thần Hi mặc dù nói chuyện với con gái nhưng ánh mắt lại nhìn về ông
xã của mình. Ngày thường, vợ chồng bọn họ vẫn ở nhà họ Tả, cứ đến chủ
nhật sẽ phải về thăm cha mẹ của Tống Sở.
Tống Sở hiển nhiên
không có thời gian, bữa sáng cũng ăn rất nhanh, nuốt vào một miếng lớn
sau đó trả lời vợ: “Thôi, tuần nay đừng đi nữa, anh cũng không chắc chắn sẽ có thời gian, buổi tối anh không về ăn cơm.”
“Vậy cũng
được.” Tả Thần Hi âm thầm thở ra một hơi, thần kinh căng thẳng từ sáng
sớm cũng buông lỏng xuống, trong lòng tự nhiên không nhịn được mừng
thầm, đây mới chân chính gọi là chủ nhật. Nói thật, cô không thích đến
nhà họ Tống, thật lòng không thích.
“Anh ăn chậm thôi!” Thấy chồng mình ăn rất vội, cô lại căn dặn một câu.
Đây là người đàn ông mà cô yêu, yêu không hối tiếc, giống như con thiêu thân vào đầu vào lửa.
“Ừ! Anh đi!” Tống Sở vội vàng ăn hai miếng, cầm máy tính xách tay lên rồi bước ra cửa.
“Vội như vậy à?” Tiêu Hàn cũng hỏi.
“Vâng ạ, đã hẹn thời gian, cũng sắp tới giờ rồi.” Tống Sở nói xong liền ra ngoài.
Giống như mọi ngày, Tả Thần Hi cùng ra ngoài để tiễn anh, đến cổng khu nhà
cao cấp của họ, sửa sang lại cà vạt giúp anh, nhỏ giọng dặn dò: “Buổi
tối đi xã giao đừng uống quá nhiều.”
“Ừ! Biết!” Anh cúi đầu hôn cô một cái, lên xe.
Đưa mắt nhìn anh rời đi, trong ánh mắt u buồn của cô hiện lên một tia ấm
áp, trên môi còn đọng lại hơi ấm của anh, mặc kệ thế nào, chỉ cần anh
thật sự yêu cô, tất cả đều không quan trọng, chẳng phải
sao?
Cô xoay người bước vào nhà.
Tống Sở đi rồi, Y Thần dường như hoạt bát lên không ít, nói chuyện cũng
nhiều hơn, không ngừng nói chuyện với Hạo Nhiên và Tả Thần An, tất cả
đều là đề tài hôm nay đến khu vui chơi sẽ chơi thế nào.
“Y Thần, lúc ăn cơm nói chuyện ít thôi.” Tả Thần Hi không quên nhắc nhở cô bé.
“Vâng, mẹ! Mẹ muốn đi chơi cùng chúng con không ạ?” Giọng điều của Y Thần rất ngoan ngoãn.
“Không, các con đi với cậu đi!” Đã lâu không có được một ngày cuối tuần như
vậy, không cần phải để ý đến bọn trẻ, không cần lấy lòng mẹ chồng, không cần xoay quanh chuyện của Tống Sở, cũng không phải làm thêm giờ vì việc của công ty, cô rất muốn làm một cô gái trẻ, trở lại lúc chưa lấy
chồng, cùng bạn thân đi xem phim, dạo phố, mặc dù chỉ có một ngày.
“Vâng ạ!” Y Thần vẫn như cũ cực kỳ ngoan ngoãn trả lời. Không phải đến nhà bà nội là tốt rồi, mỗi lần mẹ đến đó đều không vui vẻ.
Dĩ
nhiên, những chuyện này chỉ có người thông minh như cô bé mới có thể
phát hiện, Hạo Nhiên cũng chẳng biết gì, hừ…Y Thần nghĩ tới, lập tức cúi đầu mãnh liệt ăn hết bữa sáng.
Tả Tư Tuyền theo thói quen
đem báo buổi sáng mở ra xem, vừa mở ra đã thấy hình ảnh con trai của
mình thù lù trên mặt báo, lại lên tít ở đầu trang…
Một tiếng “bốp” thật lớn, Tả Tư Tuyền đem báo đập mạnh xuống bàn ăn, bát đĩa bị chấn động cũng vang lẻng xẻng.
Hạo Nhiên và Y Thần bị dọa đến giật mình, trừng to mắt nhìn xem ông ngoại, bữa sáng cũng quên ăn.
Tiêu Hàn thấy thế bất mãn cau mày: “Chuyện gì vậy? Dọa cho đứa bẻ cũng hoảng sợ!” Nói xong lại an ủi hai cháu ngoại của mình: “Hạo Nhiên, Y Thần,
đừng sợ, ăn nhanh nào!”
“Nhìn một chút con trai của bà lại làm chuyện tốt! Đều do bà quản đấy!” Ông chỉ vào tờ báo, tức giận bất bình.
Tiêu Hàn và Tả Thần An đồng thời nhìn về phía tờ báo, lần này, trên mặt báo
chính là hình ảnh của anh, Hạ Vãn Lộ cùng Y Thần ăn cơm ở nhà hàng
hellokitty tối qua. Hình ảnh chắc là chụp trộm từ ngoài phòng ăn, góc độ không tệ, ngay cả mặt anh cũng chụp được rất rõ ràng, mà Hạ Vãn Lộ chỉ
chụp được mặt bên, tóc xõa che mất gò má, không thể nhận ra là ai được.
Còn có Y Thần bị Hạ Vãn Lộ che mất hơn nửa người nên chỉ có thể thấy
được chỗ này có con nít, tuyệt đối không thấy được hình dáng rõ ràng.
Tờ báo tiện thể còn thổi phồng lên, tài năng âm nhạc Tế Hạ mang theo bạn
gái thần bí và một cô bé cùng nhau hưởng thụ bữa tối ngọt ngào tại nhà
hàng của gia tộc, vẻ mặt của Tế Hạ rất hạnh phúc, khiến cho người ta
tưởng tượng, cô gái thần bí này là ai? Là vị hôn thê của Tế Hạ hay là
một người khác? Cô bé này lại là ai?
Mặc
dù tờ báo không hề viết rõ, nhưng từ ngữ lại khiến người ta buộc lòng
phải nghĩ đến một phương diện khác, đó là sau khi đọc xong ai cũng nghĩ
rằng cô gái này chính là vợ chưa cưới của Tế Hạ, hơn nữa cô bé này còn
có thể là con gái của anh.
Tả Thần An nhìn bào báo này, hiển nhiên không bị kích động giống như Tả Tư Tuyền, ánh mắt chỉ tập trung
lên gương mặt của mình, sau đó dời đến dòng chữ “Cùng nhau hưởng thụ bữa tối ngọt ngào” trong bài báo, vẻ mặt của anh quả thật cực kỳ thích thú.
“Xem ra thật sự có chuyện như vậy…” Trong mắt của anh tất cả đều có vẻ như chẳng thèm để ý, bình tĩnh đánh giá bức hình.
Tả Tư Tuyền bị anh chọc giận: “Khốn kiếp! Thằng nhãi này! Mày rốt cuộc
muốn chơi đến khi nào? Nhà họ Tả không sinh nổi một đứa giống như mày!
Bản thân không có tiến bộ còn chưa nói, muốn ở ngoài ăn chơi đàng điếm
làm xằng làm bậy gì cũng được, ta chỉ coi như không có đứa con này.
Nhưng mà, không thể kéo cả Y Thần vào, cũng không được kéo anh mày vào
đó! Mày không được kéo những đứa con gái dơ bẩn ở bên ngoài vào địa bàn
của nhà họ Tả chúng ta.”
Bị cha giáo huấn, anh đã nghe
nhiều, hai ngày mắng một trận nhỏ, ba ngày mắng trận lớn. Anh nhướng
nhướng mày, cũng không phản đối, tiếp tục không thèm để ý ăn cơm. Thái
độ như vậy càng chọc giận Tả Tư Tuyền hơn, ông tiện tay cầm được cái đĩa ném qua bên phải Tả Thần An, Tiêu Hàn nhanh mắt gắt gao nắm lại cánh
tay ông, khổ sở cầu xin: “Không được đánh đâu Tư Tuyền! Không thể đánh!
Tư Tuyền, ông bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút!”
Với
tình trạng của Thần An thì không thể chịu đựng va chạm kịch liệt, bà lo
lắng cái đĩa này của chồng mình nếu đập tới sẽ làm Thần An bị hỏng mất.
“Thần An, mau nói xin lỗi với ba con! Nhanh đi!” Tiêu Hàn nôn nóng, đúng là
nghiệp chướng mà, bà có ngày nào không phải run sợ ở trong lòng? Lo sợ
con trai của mình không có việc gì chọc giận Tả Tư Tuyền, mà tính khí
của Tả Tư Tuyền lại ghét ác như cừu, nhất định không nhịn được mà động
thủ. Có mấy lần cũng đánh nhau, may mắn là không đánh được tới đầu,
nhưng cũng khiến bà bị dọa sợ.
Tả Thần An chỉ thản nhiên, dường như không có ý định xin lỗi, đối với lời nói của mẹ mình cũng mắt điếc tai ngơ.
“Thần An!” Tiêu Hàn cũng muốn khóc lên.
Trong trận hỗn loạn, giọng nói của Tả Thần Hi chợt xen vào: “A, người phụ nữ
này…Đúng rồi Thần An, em đoán xem lần trước chị thấy ai? Chị nhìn thấy…”
Tả Thần An vừa nghe, trên mặt rốt cuộc xẹt qua một tia kinh hoảng, lập tức cắt giữa lời nói của Thần Hi, nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, ba, mẹ, con
sai rồi!”
Sau đó nhìn về phía Tả Thần Hi nháy mắt, ý bảo chị đừng nói lung tung.
Tả Thần Hi thức thời ngậm miệng.
Tiêu Hàn biết, con trai chịu cúi đầu thật không dễ dàng gì, cười với Tả Tư
Tuyền nói: “Tư Tuyền, con cũng biết sai rồi, coi như hết đi, lần sau sẽ
không phạm sai lầm như vậy nữa.”
Tả Tư Tuyền hừ lạnh một
tiếng: “Lần sau sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa? Chó cũng có thể nhịn
được ăn c*t?”d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn
Câu này quả thật rất khó nghe, Tiêu Hàn chỉ sợ con trai mình không tiếp thu nổi, vội vã giảng
hòa: “Thần An, ba con cũng chỉ muốn tốt cho con, kỳ vọng ở con quá cao
thôi.”
Nhưng mà, Tả Thần An lại không tức giận, càng không
có vẻ chống đối, ngược lại là dáng vẻ thành tâm sửa đổi: “Ba, mẹ, mọi
người cứ yên tâm, con đây tuyệt đối sẽ không làm loạn nữa. Con sẽ học
tập để giống ba và anh hai, làm một người đàn ông có trách nhiệm.”
Nghe được anh nói vậy, sắc mặt Tả Tư Tuyền mới hào hoãn lại, đem tờ báo ném ra trước mặt: “Chuyện này giải thích thế nào?”
“Chuyện này chính là bạn bè bình thường cùng ăn một bữa cơm, đúng lúc mang theo Y Thần, Y Thần thích hellokitty đấy thôi, không thể làm gì khác hơn là
phải đi, không có chuyện gì khác.” Anh giải thích.
“Ra vậy! Tôi đã bảo là con có chừng mực mà!” Tiêu Hàn ra sức ở một bên dập lửa.
Nếu như vậy, Tả Tư Tuyền cũng không có lý do gì để nói nữa, chỉ dặn dò: “Ba hi vọng đây sẽ là lần cuối cùng nhìn thấy chuyện như vậy, con đi xử lý
một chút, giải thích thế nào cho tốt thì hãy giải thích, dù sao cũng
liên quan đến Y Thần, trẻ con không nhất thiết bị kéo vào thị phi.”