Đến bây giờ vẫn chỉ là một mảnh giấy trống không, trên đó đến một chữ cũng không có.
Sau khi nhập viện đã làm những cuộc kiểm tra thông thường, tất cả đều đính
kèm trong đó, cô lật đi lật lại để kiểm tra, tất cả vẫn rất bình thường. Nhưng mà, báo cáo siêu âm dạ dày đâu? Căn bản là không có! Không phải
Kỷ Tử Ngang nói anh đã làm qua siêu âm dạ dày rồi ư?
Cô nhớ
lại mọi chuyện từ lúc anh bắt đầu nhập viện tới nay, càng lúc càng cảm
thấy rất khả nghi. Cứ nhất định là giường 18! Nhắc lại nhiều câu đối
thoại quen thuộc! Thậm chí rất nhiều cảnh tượng đều giống với những tình huống của năm năm trước.
Cô nhớ tới nét mặt vô lại của anh lúc nhìn cô, bảo cô giúp anh xuỵt xuỵt.
Chẳng lẽ đây chỉ là sự trùng hợp?
Cô cười khổ, cô đâu phải kẻ ngu.
Thật ra thì cô cũng từng nghĩ tới, chẳng qua là không dám có hy vọng xa vời, chẳng phải sao? Không dám hy vọng xa vời anh sẽ nhớ mãi một y tá nhỏ
thích ầm ĩ của năm năm trước, không dám hy vọng xa vời anh vẫn nhớ rõ
một đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt cách đó nhiều năm, càng không dám
hy vọng xa vời anh sẽ vì một đoạn nhạc đệm tình yêu như thế mà khổ tâm
đi diễn một vở kịch.
Cho nên, cô lựa chọn giả ngu.
Nhưng mà, trong lòng anh còn có cô thì sẽ thế nào? Ngày thứ nhất nhập viện
say đến lý trí hồ đồ nhưng rốt cuộc vẫn gọi tên tuổi của vị hôn thê.
Say? Mi tâm của cô khẽ nhảy, bệnh cũng là giả, ai biết anh say thật hay chỉ giả say?
Trong lòng cô hỗn loạn, bên tai lúc này đều là giọng nói của anh từ năm năm
trước: Tiểu Lộ Heo Nhi, em phải nhớ, anh vĩnh viễn sẽ không từ bỏ em, em cũng không thể bỏ anh, bất luận anh là người mù hay là khỏe mạnh, bất
luận anh vẫn có tiền bạc đầy xe hay chỉ còn lại hai bàn tay trắng, em
đều không được từ bỏ anh.
Nhưng mà, cô rốt cuộc vẫn từ bỏ anh…
Nước mắt cô tự nhiên ầm ầm rơi xuống, rơi thẳng vào mấy tờ xét nghiệm vừa mới bị lật tung.
“Hạ Hạ?” Chẳng biết từ lúc nào, Kỷ Tử Ngang đã tiến vào, nhìn thấy bẹnh án trên tay cô cũng đột nhiên ngẩn ra, “Cái này…”
Cô vội lau nước mắt, ngẩng đầu cười một tiếng với Kỷ Tử Ngang. Kỷ Tử Ngang cũng không hề dễ dàng, vì để cho một người am hiểu y thuật như cô không thể hoài nghi, lúc kê đơn thuốc cũng phải cố gắng để không bị cô tóm
được manh mối đấy.
Đúng là hai người chuẩn bị thật công phu.
Chỉ là, Thần An, vậy thì thế nào, thời gian cũng không thể quay lại được trước kia!
“Viện trưởng Kỷ, tôi muốn từ chức.” Cô cũng không muốn vạch trần, chỉ đem bệnh án nắm ở trên tay đặt xuống.
Thật ra thì, cô cũng không bỏ được công việc này. Y tá chính là nghề mà cô
yêu thích. Hơn ba năm, cùng đồng nghiệp ở chung bệnh viện qua lại không
tệ, lại được bệnh nhân yêu thích. Nhưng mà, cô hiện tại chính là Hạ Hạ,
không còn là Hạ Vãn Lộ của trước đây, cô cũng không thể nào quay lại
trước đây tiếp tục làm Hạ Vãn Lộ.
Kỷ Tử Ngang cũng hiểu đã
xảy ra chuyện gì, vẻ mặt hơi lúng túng. Lại nói, Hạ Hạ ở lại chỗ này đã
ba năm, anh thực sự không biết cô cùng Thần An có quan hệ. Thần An người này, che giấu tâm sự cũng quá sâu.
“Hay là vậy đi, Hạ Hạ,
tôi cũng biết giai đoạn này cô rất vất vả, cố gắng làm tốt công việc của mình, còn thường xuyên giúp người khác trực ca cho nên muốn nghri ngơi
một thời gian là chuyện bình thường, tôi sẽ phê chuẩn cho cô nghỉ phép,
lúc nào nghỉ ngơi đủ rồi lại quay lại làm, được không?” Nếu Hạ Hạ vì lý
do đó mà từ chức, về công, anh cũng không muốn bỏ qua một y tá có chuyên môn giỏi, mà về tư, dù là Thần An hay Hứa Tiểu Soái cũng sẽ đánh anh bể đầu mất.
Cô không nói gì nữa, cúi đầu yên lặng ra khỏi phòng làm việc của Kỷ Tử Ngang.
Cô cũng không trở lại phòng bệnh để gặp người kia, càng không vội vã về
nhà. Khó có được thời gian nhàn rỗi, cô vào trạm xe điện ngầm, nhìn thấy tuyến nào liền đáp tuyến đó, nghĩ bây giờ cứ tùy tiện, sau đó xuống
trạm nào đó cũng được.
Vô tri vô giác, cuối cùng lại không biết mình tới chỗ nào.
Theo dòng người bước ra khỏi trạm xe điện ngầm cô mới phát hiện, cô thế nhưng đến gần khu đại viện của ông nội Thần An.
Năm ấy, khi mắt của anh không nhìn thấy, hai người vẫn sống chung với ông nội ở chỗ này, cô nhớ rõ ông nội cũng thật thích cô.
Cô giống như bị ma nhập bước đến gần đại viện. Xa xa, giữa bầu trời lơ
lửng những bông hoa hòe bay phất phơ, vẫn như năm đó, thời điểm hoa hòe
như tuyết là khoảng thời gian vui vẻ của cô và anh.
Những tháng ngày ấy đã sớm trôi xa, giống như những bông hoa hòe này cũng không phải là của năm đó.
Cô đứng gần đại viện rất lâu, nhìn thấy có vài chiếc xe ra ra vào vào đại
viện. Cô kìm lòng không được cũng suy đoán, có phải trong số đó
cũng có một chiếc là của nhà họ Tả? Cũng không biết thân thể của ông cụ
Tả có khỏe hay không? Đã năm năm rồi không được gặp.
Cuối
cùng, lại cảm thấy mình quá nực cười. Trong những chiếc xe đang qua lại
kia đều là nhân vật ở mãi trên cao mà cô không thể với tới, nhà họ Tả
lại ở cao nhất trong đám người, người của Tả gia cũng đến lượt cô phải
quan tâm rồi ư?
Cô có chút tự giễu rời bước đi, tiếp tục dọc theo con đường này, con đường này, cô cùng Thần An đã từng dạo bước qua rất nhiều lần. Mỗi buổi tối, cô sẽ dắt tay anh, tản bộ trên những con
đường quanh đại viện, cô lúc nào cũng nói: “Nắm chặt tay em, ngàn vạn
lần không được buông ra!”
Lúc ấy, cô không chỉ là đôi mắt
của anh mà còn là chỗ dựa của anh, niềm tin của anh, cũng là tất cả của
anh. Lúc anh nghe được câu nói của cô sẽ luôn siết chặt mười ngón tay
cô, e ngại cô sẽ bị lạc trong đám người.
Ngón tay cô nắm chặt thành quyền, lòng bàn tay trống không, không có cảm giác gì khác, thật không được.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, trong không khí bay tới một mùi khoai lang nướng. Cô đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn về phương hướng quen thuộc, quả nhiên
nhìn thấy góc rẽ vẫn ở chỗ cũ, bà nội bán khoai lang nướng chính là ở
chỗ này.
Cô tự nhiên kích động đến nỗi hốc mắt cũng nóng lên, nhấc chân chạy về phía bà nội đang ở.
“Bà nội! Mua một củ khoai lang nướng!” Giọng nói của cô vang dội, tha thiết.
Bà lão ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên một nét vui mừng, “Ơ, cô bé! Lâu rồi không thấy cháu đến đây.”
“Đúng vậy! Bà nội, ngài còn nhớ rõ cháu sao?” Cô quá kinh ngạc, năm năm rồi
đấy! Trí nhớ của bà nội vẫn tốt như vậy? Trong lòng cô cảm thấy ấm áp,
đúng là có thứ sẽ không thay đổi đấy thôi.
“Dĩ nhiên là nhớ! Bảo bối của cháu không đến cùng sao?” Bà nội cười hì hì hỏi, chọn một
củ ngon nhất mềm nhất cho cô, nóng hầm hập.
Cô hơi xấu hổ, bảo bối, cách xưng hô này thật…
Rất lâu rồi không gọi tới.
Lại nói, năm đó Thần An cũng thực buồn nôn. Vốn là nha, thời điểm ngọt ngào đến cách gọi buồn nôn như bảo bối cũng nghĩ ra được, ấy thế mà anh lại
thích được cô gọi anh là bảo bối. Chẳng phải trong tình yêu nam nữ, bé
trai đều gọi bé gái là bảo bối sao? Sao đến lượt cô lại đảo ngược hết
vậy!
Bất quá, bảo bối thì bảo bối! Cô ấy à, chính là đau
lòng anh, yêu anh, coi anh giống như báu vật trong trái tim mình mà quý
trọng. Ai, là ai khiến cô trở nên mạnh mẽ như vậy đây.
Khi
đó, hai người bọn họ thường xuyên tản bộ tới đây sẽ dừng lại ăn vài củ
khoai lang nướng, giọng nói của cô luôn tràn đầy sức sống và nhiệt liệt, “Bà nội, chọn cho bảo bối nhà cháu một củ ngon nhất!”
Sau đó, hai người ngồi xuống ngay tại ven đường, mỗi người một miếng ăn hết củ khoai lang.
Cô nhẹ nhàng bóc ra từng miếng từng miếng vỏ khoai lang, mùi thơm xen lẫn
vào trong hơi nóng hừng hực được phả ra, khiến tầm mắt của cô mờ đi.
“Cô bé, cháu trở về lúc nào? Lâu rồi không gặp, đúng là hơi nhớ!” Bà nội
vừa gặp lại cô nên thật cao hứng, cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt cũng nở hoa rồi.
Trở về? Là ý gì?
Cô trả lời vụng về: “A…Mới về thôi ạ…Bà nội, bà biết cháu rời đi sao?”
“Sao lại không biết? Còn không phải bảo bối nhà cháu nói ư.”
Thần An?
“Anh ấy nói thế nào ạ?” Mọi người đều như vậy, thích cùng người khác nói
chuyện người yêu của mình, giống như một loại tâm lý đem chuyện này trở
thành sự an ủi. Lúc nói chuyện về tình yêu cuồng nhiệt, con người tự
nhiên sẽ cảm thấy kiêu ngạo và hạnh phúc; không thuộc về mình cũng thích nói, đó chính là một loại thỏa mãn.
Bà nội cười ha ha, “Cậu ấy nói cháu ra nước ngoài học, chờ cháu trở lại sẽ dẫn cháu tới đây để mua khoai lang nướng.”
“Ngài thường xuyên gặp anh ấy lắm ạ?” Cô cắn một ngụm khoai lang, vừa mềm vừa ngọt, giống như mùi vị trong trí nhớ của cô.
“Đúng vậy!” Bà nội lại đưa cho cô một mảnh giấy ăn, “Mấy năm cháu ở nước
ngoài, cậu ấy vẫn thường đi dạo một mình, mỗi lần đến chỗ ta đều mua một củ khoai lang, tuần trước cũng tới. Đứa nhỏ này, bà nhìn ra được, chắc
là nghĩ tới cháu rồi.”
“Bà nội…” Cô bị nghẹn, không biết có phải là bởi vì bị một ít khoai lang nướng mắc trong cổ họng không?
“Ai, trở lại thì tốt rồi! Tuổi trẻ nha, phân phân hợp hợp, nói cái gì là tự
do yêu đương, việc này không đáng lo. Ta còn nghĩ rằng hai đứa các cháu
cũng chia tay rồi, nhưng bảo bối nhà cháu lại nói cháu sẽ trở lại, nhất
định sẽ trở về. Nhìn thấy bộ dáng kia còn đau lòng hơn so với lúc trước
mắt không nhìn thấy.” Bà nội thở dài.
Cô cũng không nhịn
được mà hốc mắt hồng hồng, nước mắt chực rơi xuống. Sao anh có thể như
vậy? Không phải anh rất xa hoa trụy lạc sao? Không phải anh hoa đào đóa
đóa sao? Không phải anh sống trong một đám trụy lạc sao? Tại sao phải để cô biết được một mặt khác của anh chứ? Cô tình nguyện để anh vô tình
một chút! Cô tình nguyện để anh đem toàn bộ quá khứ bỏ quên đi.
Tay bà nội có mùi vị của than.
Đây là mùi vị mà cô thích nhất.
Khi còn bé mùa đông đặc biệt lạnh, mùa đông ở phương nam và phương bắc cũng có nhiều khác biệt, rét lạnh, ẩm ướt, còn không có hệ thống sưởi ấm.
Cho nên, khi trời lạnh sẽ phải đốt than, mỗi khi than cháy, mùi thơm sẽ
thuận theo tiếng nổ lốp bốp để thoát ra, đó chính là hơi thở ấm áp nhất
giữa trời đông giá rét.
Đó cũng là lý do tại sao trước kia
cô lại thích mua khoai lang nướng ở chỗ bà nội, ở chỗ người khác cũng
dùng than đá thậm chí lò nướng hiện đại để nướng khoai lang, chỉ có bà
nội vẫn dùng than. Bà nói, chỉ có dùng than để nướng khoai lang mới giữ
lại hương vị đích thực, mà cô lại thích vây ở bên cạnh bếp than, người
ta vẫn nói, bạn bè bạn bè, có lửa mới có bạn bè, vây quanh lửa, giống
như vây ở bên cạnh người thân.
Cho nên, khi ngón tay bà nội
chạm xuống gò má cô thì hương vị của lửa than cũng theo đó mà len vào
hơi thở, nước mắt lại trào ra.