Kiều Á lấy lòng đem quần lót, áo sơ mi, quần dài mới mua cho anh lấy ra tất
cả như thể khoe khoang, sau đó đem cháo bồ câu múc một ít ra ngoài.
Khụ khụ! Hạ Vãn Lộ không thể bình tĩnh được nữa.
Cô lập tức bước qua giữa Kiều Á và Tả Thần An, một tay đoạt lấy cháo bồ
câu, gương mặt nhỏ nhắn bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp, “Dạ dày của anh ấy bị xuất huyết, tạm thời không thể ăn thứ gì.”
“Này, tại sao cô! Cô trả cho tôi.” Kiều Á cho rằng cô muốn cướp đi, vươn tay đoạt lại.
Hạ Vãn Lộ mới không quản gì cháo chim bồ câu của cô ta, mặc kệ vẫn cướp
đi. Không biết là xuất phát từ suy nghĩ gì, dù sao cũng nhìn Kiều Á
không vừa mắt, khẽ hừ lạnh một tiếng. “Cô Kiều, bàn về việc ca hát, cô
có thể chuyên nghiệp hơn tôi nhưng nói về việc chăm sóc bệnh nhân thì
tôi mới là người chuyên nghiệp. Cho nên, tạm thời không cần đưa thức ăn
vào cho anh ấy. Còn có…”
Cô nhìn sang quần áo Kiều Á đã mua, cau mày nói: “Cô Kiều, quần lót vừa mua xong không thể mặc ngay được,
quá trình sản xuất quần lót không biết trải qua bao nhiêu công đoạn,
cũng không biết có bao nhiêu đôi tay đã chạm vào, có lẽ bị dính không ít vi khuẩn đâu. Cô tưởng tượng một chút, việc này tương tự với ngàn vạn
đôi tay không được rửa sạch mang theo vi khuẩn lại sờ cô…A, cô có thể
tưởng tượng được tình cảnh này thế nào không? Sẽ mang lại hậu quả thế
nào?”
Cô vừa nói vừa liếc mắt về phía Tả Thần An, chỉ thấy chân mày của anh ngày càng nhíu chặt lại.
“Cô Kiều, như vậy dễ bị viêm **” Cô nghiêm chỉnh, rõ ràng là vẻ mặt nghiêm túc của người chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân.
Kiều Á bị cô nói đến nỗi cả người không được tự nhiên, giống như thật sự có
vô số bàn tay dính đầy vi khuẩn đang sờ mình, hét ầm lên: “Cô mới…bị
viêm! Cả nhà cô đều bị viêm!”
Người được xưng là thục nữ giống như Kiều Á cũng không thốt ra được tên gọi của bộ phận nào đó.
Hạ Vãn Lộ cười thầm, ra vẻ không hiểu, “A! Thật xin lỗi thật xin lỗi đã
nói nhầm. Là anh Tả dễ bị viêm tiết niệu hoặc là…A, viêm cái gì khác
nữa…”
Cô vừa nói xong, Tả Thần An ngược lại không có phản
ứng, Sa Lâm nhịn không được bật cười ra tiếng, bị Kiều Á hung hăng trừng mắt một cái đành vội thu lại, liếc trộm sắc mặt đại Boss nhà mình.
Nhưng mà, đại Boss lại chỉ cau mày, cũng không có bất cứ phản ứng nào
giống như đứng ngoài xem người khác đùa giỡn.
Kiều Á vốn dĩ
tới là để lấy lòng nhưng mọi chuyện dường như bị đổ bể, lập tức thấy
không cam lòng, làm nũng với Tả Thần An tố cáo: “Tả thiếu! Anh xem một
chút miệng cô ấy nói ra toàn lời thô tục. Khó nghe muốn chết!”
Hạ Vãn Lộ khẽ mỉm cười, “Những chuyện tôi nói đều là sự thật, chỉ đứng
trên góc độ của một y tá để nhắc nhở cô chú ý một chút về việc vệ sinh
hằng ngày. Nếu mọi người đã không thích nghe thì cứ coi như là tôi chưa
nói.”
Cô vừa nói vừa nhìn chăm chú vào mấy quần lót màu xanh lam và màu tím đậm Kiều Á mới mua. Cô thật sự muốn nói với Kiều Á: Cô
Kiều, xem ra thật sự là cô vẫn chưa bò được lên giường của Tả thiếu phải không? Nếu không sao lại không biết, Tả thiếu rất thích sạch sẽ của cô
chỉ mặc quần lót màu trắng?
Dĩ nhiên, những lời này cô chỉ
có thể giữ lại trong bụng, có đánh chết cô cũng không dám nói ra khỏi
miệng. Đồng thời, cô cũng tiến lên dùng sức đem cả laptop Sa Lâm vừa mới mở ra gập lại như cũ, sắc mặt nghiêm nghị không để ai phản bác, “Dạ dày của anh Tả mới bị xuất huyết! Hiện tại đã muốn làm việc? Các anh thật
muốn lấy mạng của người ta rồi?”