Thật ra thì, cô thật sự cũng không hy vọng xa vời vị trí cô trong lòng anh
hơn người nhà anh, chỉ là, này cũng là một trong đó, là theo như chữ cái dòng họ mà xếp theo thứ tự sao? Tả, là vị trí cuối cùng.
“Thần
Hi, em còn nhớ bài hát ấy không? Hồng Trần Thiên Sơn ngàn dặm đường (cõi đời ngàn núi vạn dặm đường), anh có thể sớm sớm chiều chiều……”
Giọng hát anh trầm ấm, giống như sau buổi lễ tốt nghiệp nhiều năm trước, anh tự đàn tự hát.
Làm sao cô không nhớ? “Cho em tất cả của anh, em là ván cược duy nhất cả
đời này của anh…… Sợ em buồn phiền sợ em khóc, sợ em cô đơn sợ em ngốc
nghếch, cõi đời ngàn núi vạn dặm đường, anh có thể sớm sớm chiều
chiều……” Một đêm ấy, ở dưới khán đài cô cảm động đến rơi nước mắt, cô
khi ấy, tâm nguyện duy nhất của cuộc đời này, chính là cùng anh sớm sớm
chiều chiều (bên nhau mỗi ngày), chỉ là sau đó, mỗi lần nhớ tới bài hát
này, cũng biến thành thật giễu cợt, cô là tất cả của anh? Anh có sợ cô
đơn sợ cô khóc? Không, phải nói, sau mười năm, cô khóc, cũng không khóc
nổi nữa rồi……
Nghe tiếng hát của anh, như lạc vào cõi mộng, lần
này, anh nhất định cũng là rất sợ cô sẽ rời khỏi anh, mới có cảm tính
khác thường thế này……
“Thần Hi, anh muốn sống cả đời cùng em,
anh không bỏ em được, chẳng lẽ em bỏ anh được sao?” Thấy cô không nói
lời nào, anh cũng chỉ có thể nắm chặt tay cô không nhả, “Thần Hi, đừng
nói ly hôn nữa, được không?”
Không biết tự khi nào, Hạo Nhiên đã tỉnh lại, một đôi mắt sáng long lanh nhìn chăm chú vào hai người, bỗng
dưng chen vào, “Ba mẹ, hai người muốn ly hôn sao?””
Thần Hi bị giọng nói của con trai làm giật mình, ngoảnh lại nhìn thấy tròng mắt con trai có chút ướt át.
Tống Sở phản ứng nhanh hơn cô, lập tức dỗ dành con trai, “Không có, sao ba mẹ lại ly hôn chứ? Đừng có nói bậy!”
“Nhưng mà……” Nhưng mà mới vừa rồi rõ ràng chính tai bé nghe được, sẽ không có lầm……
“Không tin con hỏi mẹ đi!” Tống Sở nhéo tay Thần Hi, nói với con trai.
Toàn bộ hi vọng của Hạo Nhiên lại chuyển sang Thần Hi, “Mẹ, thật vậy sao?”
“Hạo Nhiên……” Trong lòng Thần Hi cảm thấy rất khó chịu, rất khó chịu……
Theo sự do dự của cô, ánh mắt của Hạo Nhiên cũng dần ảm đạm xuống. Thần Hi
biết biểu cảm ảm đạm này đại biểu cho cái gì, nhưng mà, Hạo Nhiên không
có lên tiếng, chỉ là lặng lẽ rũ mắt xuống, bộ dáng kia cô nhìn thấy
trong lòng càng thêm chua xót.
“Thần Hi……” Tống Sở có chút nóng
nảy rồi, đột nhiên dùng sức, ôm cô vào trong lòng, ở bên tai cô dùng
giọng nói chỉ cô mới nghe thấy, “Coi như là bỏ anh được, em cũng muốn để con trai đau lòng sao?”
Mũi cô đau xót, kéo bàn tay nhỏ bé của Hạo Nhiên lại, “Đứa ngốc, mẹ sẽ không ly hôn với ba…… Sẽ không……”
Ánh mắt Hạo Nhiên sáng lên, gần như là kích động, “Có thật không? Thật tốt quá!”
Thật ra thì trước đó thế nào mà cô lại ném cho Tống Sở một câu, muốn suy xét quan hệ giữa bọn họ cho thật tốt, nhưng quan hệ này phải suy tính như
thế nào, chính cô cũng không thể nhận định được, chỉ ở trước mặt con
trai, bỗng chợt thốt lên, cho mình một cái kết luận, nhìn ánh mắt sáng
rỡ như ông mặt trời của con trai, cô khẽ nhếch nhếch khóe miệng, xem như là đã quyết định đi, chỉ mong, cái quyết định này của cô không sai……
Tâm trạng biến hóa rõ ràng của Hạo Nhiên, vừa làm cô đau lòng, cũng làm cho cô không thể không cảm thán con mình trưởng thành quá sớm, cô xoa xoa
đầu Hạo Nhiên, nhẹ trách, “Thằng con ngốc! Nói bậy gì hả, con còn nhỏ
như cái hạt đậu, biết ly hôn là gì sao?”
“Biết! Dĩ nhiên con
biết!” Tiểu đại nhân (trẻ con làm ra vẻ như người lớn) Hạo Nhiên giống
như gật đầu, “Ba mẹ Tôn Tôn chính là ly hôn, thường thường tan học bạn
ấy sẽ không có ai đến đón, tới bây giờ ngày quốc tế thiếu nhi cũng không có ai dắt bạn ấy đi chơi! Rất là đáng thương……”
Thần Hi nhìn
bé, rất muốn nói, nếu như ba mẹ ly hôn, mẹ tuyệt không để cho con không
có ai đón, cũng sẽ không để con trôi qua ngày một tháng sáu không có ai
chơi cùng……
Nhưng lời nói này chỉ có thể nói trong lòng, lập tức cũng nuốt xuống……
“Ba, con và ba là đàn ông thực thụ! Chúng ta phải bảo vệ mẹ, không để cho
người ta khi dễ mẹ!” Hạo Nhiên hùng dũng oai vệ mà nói với Tống Sở.
Con trai đã lập công lớn, sao Tống Sở không vui cho được? Lập tức nghe lời
con mà gật đầu đồng ý, “Hạo Nhiên nói không sai! Hạo Nhiên biết quan tâm mẹ, là bé ngoan!”
“Ba không có……” Hạo Nhiên liếc ba một cái, “Ba không có bảo vệ mẹ tốt, cô út khi dễ mẹ, ba không có giúp mẹ!”
“Nói bậy!” Tống Sở bị con trai nói ra trước mặt Thần Hi như vậy, mặt mũi có
chút sượng sùng, lại e sợ lại chọc giận Thần Hi mới vừa dịu bớt chút,
nếu mà lại giận dỗi nữa thì phải làm sao? Vội vàng nháy nháy mắt với con trai.
Thần Hi nghe con trai nói vậy, bất giác liếc mắt nhìn Tống Sở một cái, người này, còn chưa có thân thiết với con trai đâu! Lại thấy vẻ mặt khẩn
trương của Tống Sở, trong lòng cả trăm tư vị.
Tay Tống Sở nắm tay cánh cô lại càng chặt hơn, giống như là đang thầm hứa hẹn với cô, “Sau này sẽ không thế nữa, thật!”
Anh dám cam đoan như vậy, là vì anh cho rằng cảm tình Tống Ngọc đối với anh là chuyện mấu chốt. Ngày trước cũng có chút cảm giác, Tống Ngọc không
quá thích Thần Hi làm chị dâu, nhưng vẫn không có suy nghĩ sâu xa nhiều, cho là cũng chỉ là một đứa trẻ tùy hứng không hiểu chuyện thôi, bây giờ rốt cuộc cũng hiểu rõ nguyên nhân trong này, làm anh trai, coi như
không suy nghĩ cho Thần Hi, anh cũng phải suy nghĩ cho Tống Ngọc ruột
rà, cũng không thể để cho Tống Ngọc cứ thế mà vẫn tiếp tục sai lầm, cho
nên, sẽ không giống như những ngày trước mà nuông chiều Tống Ngọc, để
cho em ấy muốn làm gì thì làm……
Sóng gió lần này, hữu kinh vô
hiểm (có kinh hoảng, sợ hãi nhưng không nguy hiểm) cứ như vậy trôi qua.
Đêm đó, Tống Sở liền dẫn cô và hai đứa con trở về nhà họ Tả.
Tả
Thần Hi nhìn lại mình, không khỏi nhớ đến lúc mình đang học năm ấy, Tống Sở xuất sắc làm hấp dẫn rất nhiều ánh mắt các cô gái, mà cô, lại có dục vọng độc chiếm rất mãnh liệt, dù là nữ sinh khác nhìn anh lâu hơn chút, cô đều là giãy nảy dựng râu trợn mắt tức nổi đom đóm, biết rõ là không
phải lỗi của Tống Sở, nhưng vẫn cứ làm ầm ĩ. Mà bây giờ? Thời gian mang
đi đâu chỉ là trước kia, ngay cả người tính tình ngang bướng đều đã bị
mài dũa hết rồi, cô cũng thật không ngờ mình có thể dễ dàng bỏ qua cho
chuyện Tống Ngọc yêu anh trai này, cô như thế, ngay cả chính cô cũng cảm thấy thật ngỡ ngàng……
Chỉ là lần này Tống Sở thế mà lại không
có giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, tìm thời cơ, để cô và một nhà họ Tống đến một nơi ăn cơm.
Kể từ khi nhìn thấy Tống Ngọc thổ lộ với Tống
Sở, đây là lần đầu tiên Thần Hi cùng người nhà họ Tống gặp mặt, trong
lòng vẫn có chút không thoải mái, nhưng là nếu đã lựa chọn tha thứ, nhất định cần phải cố gắng. Có lẽ như Tống Sở đã nói, bọn họ có mười năm
tình cảm, cô không thể dễ dàng buông bỏ gia đình mình; có lẽ cũng là bởi vì Hạo Nhiên, cô nghĩ, làm một người mẹ, cần phải vì hạnh phúc của đứa
con mà cố gắng thêm lần cuối, một lần cuối, bất kể kết quả ra sao, đã cố gắng rồi, không hối hận……
Nhà hàng là Tống Sở chọn, Tống Sở
mang cô đi đến thì người nhà họ Tống đã tới trước rồi, mẹ chồng và ba
chồng nhìn thấy cô, lập tức nở nụ cười nói, “Ơ, Thần Hi lại đây, lại
đây, ngồi bên này.”
Nếu như cô không có nhớ nhầm, đây là kể từ
khi biết Tống Sở đến nay, đây thứ hai ba chồng mẹ chồng nhìn thấy cô mà
chủ động đứng dậy, lần đầu tiên, là lần cô làm bạn gái của Tống Sở lần
đầu tiên đến thăm nhà, bất giác cũng đã bảy năm rồi……
Mà Tống Ngọc, đang ngồi giữa ba chồng và mẹ chồng, lại cúi đầu.
Cô nghĩ, trước bữa ăn cơm này, Tống Sở nhất định đã cùng người nhà đã làm
công tác khai thông tư tưởng trước rồi, nếu không sẽ không ở một bên như vậy đâu, phải biết, lúc trước cùng người nhà ăn cơm, Tống Ngọc luôn là
cướp ngồi vào chỗ bên cạnh anh trai mình.
Không khí ăn cơm có chút ngượng ngùng.
Thần Hi quyết sẽ không cố ý vì xu nịnh mà tạo chút không khí, Tống Sở nói,
muốn cùng cô sống cả đời, như vậy, cô muốn nhìn một chút, anh tính toán
như thế nào để cho cô một khởi đầu mới.
Lần đầu tiên lúc mọi người ăn cơm, một đại thiếu gia như Tống Sở không hề
muốn cử động ngón tay, lại chủ động múc canh cho ba mẹ và bà xã mình,
còn khui ra một chai rượu đỏ, rót đầy cho tất cả mọi người.
“Ba
mẹ, Thần Hi, Tống Ngọc, chúng ta cạn một ly, để chúng ta có thể vĩnh
viễn trở thành người một nhà!” Tống Sở dẫn đầu nâng ly.
Tống Sở lên tiếng, không ai không nể mặt, ngay cả Thần Hi cũng cười cười, nâng ly cùng mọi người khẽ chạm nhau.
Sau đó, Tống Sở lại rót cho mọi người đầy lên, trịnh trọng nói, “Hôm nay ở
đây đều là những người quan trọng nhất trong đời con. Ba mẹ, không có ba mẹ, cũng sẽ không có Tống Sở con, công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ, cho tới bây giờ con cũng chưa bao giờ quên, mà Thần Hi, đối với con là người
trong tim phổi con, là người mà con muốn nắm tay đến suốt cuộc đời, về
phần Tống Ngọc, mãi mãi sẽ là em gái mà con yêu thương nhất, nói tóm
lại, mọi người đều là người mà cả đời này Tống Sở sẽ không phụ lòng, con thề, lúc con còn sống, nhất định đều sẽ đối tốt với tất cả mọi người!
Nào, chúng ta cùng cạn thêm một ly!”
Thần Hi lặng lẽ nâng chén,
nhìn qua Tống Sở, trong mắt hiếm khi nào mà kích động, giờ phút này,
chắc là anh nghiêm túc, trong lòng dường như có chút thương hại, từng
người đang ngồi đây, giống như vừa là anh ký thác tình cảm, cũng là gánh nặng tình cảm của anh…… Cả đời này cũng sẽ không phụ lòng…… Mấy tiếng
này, nghe thật nặng nề đi…… Khóe mắt nhàn nhạt nhỏ dài của anh lại một
lần nữa đập vào mắt cô, cô than thầm, người đàn ông này, là người cô
từng yêu, có lẽ vẫn còn yêu, có lẽ, vẫn tiếp tục là người cô yêu……
Đối diện với cô, sắc mặt của Tống Ngọc đã trắng bệch lại càng trắng hơn,
mấy ngày không thấy, giống như một đòn đả kích nặng nề, Tống Sở, cũng
dám cam đoan cắt đứt hoàn toàn niệm tưởng của em ấy sao?
Bất kể nói thế nào, bữa cơm này đạt được kết quả mà Tống Sở mong muốn – ngoài
mặt rốt cuộc cũng sóng yên gió lặng, mặc dù Thần Hi nói không nhiều lắm, Tống Ngọc thậm chí một câu cũng không nói, nhưng anh rốt cuộc cũng đem
cánh tay của tất cả người nhà lần nữa nắm lại một chỗ, đây là điều anh
muốn, bọn họ, đối với anh quả thật đều là người quan trọng nhất, ai, anh cũng không muốn mất đi……