Giờ phút này, vẻ đẹp của cô, xinh đẹp đến bức tử người khác, làm cho người ta hít thở không thông.
Kỷ Tử Ngang kinh ngạc mà nhìn chăm chú, ngay cả khi cô đến bên cạnh cũng không phát hiện.
"Lão Kỷ!" Tả Thần An vẩy một đám nước, giội đến trên mặt Kỷ Tử Ngang. Năm đó tâm sự của Kỷ Tử Ngang, anh cũng biết sơ sơ một hai điều, chỉ là, cái
này đã là chuyện cũ lâu lắm rồi, bây giờ dáng vẻ Kỷ Tử Ngang vẫn là say
mê như vậy? Đễ đễ
Sắc mặt Kỷ Tử Ngang nhanh chóng hồng lên, may
mắn phía sau anh bầu trời đang là một màu hồng phủ thêm tia sáng cuối
ngày, mới làm cho lúng túng của anh không mấy rõ ràng. . . . . . Du
Trong lòng anh hơi hốt hoảng, chẳng lẽ tâm sự của anh lại bị Tả Thần An nhìn thấu?
Nếu như vậy, anh phải chú ý hơn đến chừng mực của mình! Thần Hi là cô gái
đã kết hôn rồi, anh phải suy nghĩ cho cô, không thể mang đến phiền phức
không cần thiết cho cô. . . . . .
Ánh mắt của anh từ trên mặt cô
dời đi, cũng không chú ý liếc qua hai vai cô, phủ một tầng lóng lánh
nước biển, mảng lớn da thịt trắng như tuyết dính đầy nước, vẫn còn có vẻ trong suốt sạch sẽ như ngọc. Đồ tắm hoàn toàn thấm ướt, bó chặt da
thịt, khe rãnh giữa bộ ngực phập phồng phập phồng, cả người anh không
khỏi nóng ran, trong không khí giống như thiếu dưỡng khí. . . . . .
"Tôi qua bên kia bơi. . . . . ." Anh cũng không dám đến gần lần nữa, e sợ
quần bơi mỏng manh dưới nước sẽ tiết lộ bí mật của anh, trong nháy mắt
đã bơi xa mấy mét.
Anh là bác sĩ, trước giờ đều chú trọng điều dưỡng, nhiều năm qua chưa bao
giờ không đến phòng tập thể hình rèn luyện, cho nên, mặc dù khí chất dịu dàng, làn da vẫn cứ trắng như vậy, nhưng lại tuyệt đối không phải là
thư sinh yếu đuối, bắp thịt căng đầy, bả vai rộng rãi, dáng người là
thân hình tam giác tiêu chuẩn, rồi lại không làm cho người ta khi nhìn
mà cảm thấy sợ hãi bắp thịt săn chắc kia, to lớn nhưng không mất tao
nhã, ôn nhu nhưng vẫn lộ ra mười phần đàn ông, cứ đứng nghiêm trong nước như vậy, cũng đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của phụ nữ, nhưng, trong
những ánh mắt này lại không có Tả Thần Hi, giống như nhiều năm trước
đây, trong mắt của cô vẫn luôn không có anh. . . . . .
Điều này
làm cho anh có chút mất mác, nhưng là, cái này chẳng lẽ không phải nên
như vậy sao? Tại sao anh muốn cô chú ý tới mình chứ?
Xa xa ngắm
nhìn cô dưới sự dẫn dắt cẩn thận từng li từng tí của Thần An ở trong
nước đạp nước, không khỏi khẽ mỉm cười, ngay cả chính anh cũng không có
nhận ra nụ cười này lại pha một chút chua xót, chỉ biết, trong lòng
không khỏi, sinh ra hâm mộ đối với Thần An, hâm mộ anh là em trai của
cô, hâm mộ anh có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh cô, hâm mộ anh có thể nắm tay của cô, thậm chí, kéo hông của cô. . . . . .
Kỷ Tử Ngang! Mày lại đang nghĩ vớ vẩn gì vậy!
Anh giận chính mình lại ngập đầu vào trong nước lần nữa, để cho hơi lạnh
nước biển điều hòa lại nhiệt độ và hơi thở của mình. . . . . .
Cho đến khi ở trong nước không thở được nữa, mới ngẩng đầu lên, lại thấy cô ở nơi xa, bởi vì sặc nước mà liên tiếp ho khan, vừa đánh bả vai Thần
An, trách cậu ta không tự chăm sóc mình cho tốt, mà Thần An, lại chỉ lo
vỗ nhẹ lưng của cô, dung túng cô mặc cho cô đánh, ngoài miệng lại mắng
cô ngốc. . . . . .
Nhìn đến đây, anh lại không kìm lòng được mà bật cười. . . . . .
Không kìm lòng được. . . . . .
Anh hỏi mình: Kỷ Tử Ngang! Đi nước ngoài sáu năm, mày từng có không kìm lòng được?
Không có, chưa từng có. . . . . .
Anh cũng đã từng quen qua rất nhiều dạng con gái, hoặc xinh đẹp rực rỡ,
hoặc nhẹ nhàng đầm thấm, nhưng đều không tiếng động mà trôi qua, chưa
từng lưu lại nửa điểm dấu vết trong lòng anh, chỉ có cô. . . . . .
Chỉ có cô, sau sáu năm vẫn không luôn ở trong đáy lòng anh, nhẹ nhàng, làm cho nước chảy đá mòn. . . . . .
Xa xa, nhìn đến xuất thần, chỉ nghe giọng nói cao thấp của truyền đến, như châu như ngọc, rơi xuống trong lòng anh, kích thích một vòng lại một
vòng sóng gợn lên, nhộn nhạo mở ra . . . . . .
Bỗng nhiên, nghe
được tiếng hét lớn của cô, tim của anh, cũng chợt căng thẳng, đang suy
nghĩ đã xảy ra chuyện gì, lại nghe thấy Thần An lớn tiếng kêu anh, "Lão
Kỷ! Mau tới đây!" Rồi sau đó, lại nhìn thấy Thần An ôm cô đi về phía bờ
biển.
Anh không còn kịp suy nghĩ nữa, cũng ra sức bơi về phía bờ biển, rất nhanh đã chạy tới bên cạnh bọn họ.
Mà lúc này Tả Thần An đã đặt cô ở trên khăn tắm, dùng khăn tắm che khuất
những chỗ quan trọng của cô, sau đó để cho cô tựa vào trong lòng mình.
Sắc mặt cô trắng bệch, ngũ quan vặn vẹo, bộ dạng cắn môi chịu đựng làm cho
người ta không khỏi đau lòng, nhìn tình hình này, bị chuột rút rồi sao?
Quả nhiên, cô hút khí nói, "Đau chân. . . . . ."
"Cậu xem cho chị ấy một chút!" Tả Thần An thúc giục, Lão Kỷ này, sao chậm vậy chứ? !
Không sai, anh là bị làm cho ngốc rồi. . . . . .
Đầu tiên anh đã chú ý tới chân của cô.
Cũng không phải là chưa từng thấy qua chân phụ nữ, nhưng là, chưa từng có
dụng tâm đi thưởng thức, hoặc là nói, chưa từng có chân của người nào
làm cho anh có cảm giác kinh diễm như vậy, chỉ liếc mắt một cái, đã làm
cho cả người anh rung động không ngừng, trái tim liền cảm thấy rung động sâu sắc, nặng nề va chạm vào ngực anh, dư âm thật lâu không tiêu tan. . . . . .
Đường cong bắp chân duyên dáng, mượt mà trơn bóng như
dương chi bạch ngọc, nhẵn nhụi mềm mại, mà ngay cả một lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, trên mặt dính nước từng giọt từng giọt lăn xuống, càng giống ngó sen dính nước, xuống chút nữa, chính là bàn chân tinh xảo,
không có bởi vì ánh mặt trời chiếu vào mà lưu lại dấu vết, trắng đến
dường như trong suốt, ngay cả những mạch máu li ti cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, móng chân cũng không có sơn cùng với được cắt sửa thật
chỉnh tề, màu hồng nhàn nhạt, từng móng một khỏe mạnh mượt mà. . . . . .
Hình ảnh như vậy làm cho trái tim trong lòng ngực anh không ngừng nhảy loạn, cho đến khi Tả Thần An rống anh, anh mới bừng tỉnh bước tới, vội vàng
ngồi xổm xuống, bưng lấy chân của cô, cũng trong nháy mắt chạm vào làn
da của cô, rõ ràng cảm thấy có một dòng điện chạy qua đầu ngón tay gây
tê dại, sắc mặt của anh âm thầm phiếm hồng. . . . . .
Anh cưỡng bách mình không được suy nghĩ lung tung, nhẹ nhàng thử dò xét,
thủ pháp xoa bóp êm ái, từ từ, cuối cùng cũng thấy căng thẳng trên mặt
Thần Hi hòa hoãn xuống, cuối cùng, phát ra một tiếng than nhẹ thoải mái.
"Tốt lắm?" Anh hỏi.
"Ừ! Tốt lắm, cám ơn anh!" Từ đầu đến cuối cô cũng không nghĩ tới mới vừa
rồi Kỷ Tử Ngang đã đấu trang tâm lý trôi qua chuyện này như thế nào, đối mặt Kỷ Tử Ngang, tâm tư của cô đơn thuần như lúc còn học cấp ba vậy.
"Ừ! Cái này không nên bơi tiếp, chúng ta nên trở về thôi!" Anh vẫn đang cầm bắp chân của cô, sau đó liền thuận tiện bế cô lên, đi đến phòng thay
quần áo, động tác tự nhiên hoàn toàn giống như bác sĩ đối đãi với bệnh
nhân.
Vốn là Thần Hi đang dựa vào ngực Thần An, động tác này của
anh không khác nào từ trong tay Thần An trực tiếp đoạt người đi, sau khi anh bước đi hai bước, Tả Thần An vẫn còn duy trì tư thế để Thần Hi dựa
vào như vậy, nhất thời không phản ứng kịp, này, coi là cái gì?
Tả Thần Hi vẫn như cũ không có cảm thấy khác thường, giương môi cười một
tiếng, ngược lại mở lời đùa giỡn, "Kỷ Tử Ngang, nếu như sau này anh thất nghiệp, mở tiệm xoa bóp nhất định rất đắc khách!" Thủ pháp xoa bóp của
anh thật sự không tệ, vô cùng chuyên nghiệp!
Kỷ Tử Ngang sau khi giật mình liền cười nói, "Vậy em nhớ tới tiệm anh ủng hộ buôn bán!"
"Được! Em cho anh làm thợ đấm bóp chuyện dụng của em!" Cô cười.
Thợ đấm bóp chuyên dụng. . . . . . Anh nhướng mày, tại sao nghe mấy chữ này trong cơ thể anh lạo có dòng nước ngầm không an phận đang quấy rối? Hơn nữa, bọn họ vẫn còn mặc đồ tắm, cô vẻn vẹn bọc một cái khăn tắm màu
trắng, tay của anh, ngực của anh, cũng có thể rõ ràng cảm thấy thân thể
mềm mại của cô. . . . . .
Cánh tay của anh nắm thật chặt, môi,
cũng mân càng chặt hơn, cũng may sắp đến phòng thay quần rồi, anh không
nói một lời, bí mật trong lòng để cho sắc mặt của anh nhìn có chút nặng
nề, đột nhiên, anh nghĩ tới mới vừa rồi tại sao mình phải đột nhiên kích động mà giành cô từ trong ngực Thần An ôm đi? Anh điên rồi sao? Như vậy có thể làm lộ ra tâm sự của anh rồi hay không? Vì vậy, sắc mặt càng đen hơn. . . . . .
Tả Thần Hi không biết đang êm đẹp tại sao anh lại thay đổi sắc mặt, là cô nói bậy chọc giận anh sao? Có lẽ...! . . . . . . Cuối cùng anh vẫn là bác sĩ từ nước ngoài trở về, làm thợ đấm bóp
chuyên dụng của cô, trò đùa này có vẻ quá mức rồi, là vũ nhục nghề
nghiệp chuyên nghiệp của anh ấy rồi?
Cô giống như đứa bé làm sai, không khỏi le lưỡi một cái, giống như lúc học trung học. . . . . .
Cô nào biết, lúc cô le lưỡi, lại một lần nữa làm cho đại bác sĩ Kỷ rối loạn, chân thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống?
Đáng yêu như mùa xuân, ánh bình minh chói lọi, cô, vẫn giống như trước kia. . . . . .
"Chân có thể đi rồi chưa?" Trước cửa phòng thay quần áo, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống. Cuối cùng đã tới. . . . . . Đoạn đường này, với anh mà nói, là
khổ không thể tả. . . . . . Sớm biết như thế, anh nhất định sẽ không ấm
đầu ôm cô tới đây. . . . . .
"Ừ! Có thể! Cám ơn!" Cô như trang
giấy trắng, không hề khúc mắt, sau khi nói cảm ơn liền vào phòng thay
quần áo nữ, không nhìn thấy ở sau lưng cô Kỷ Tử Ngang khẽ nhếch môi cùng với khuôn mặt kinh ngạc. . . . . .
Tả Thần An cũng chạy tới, ở trên vai Kỷ Tử Ngang vỗ xuống, "Tôi nói này Lão Kỷ, động tác thật nhanh!"
Kỷ Tử Ngang nhìn anh một cái, ồm ồm "Ừ" một tiếng, xoay người đi về phía phòng thay quần áo nam.
"Ai. . . . . ." Tay Tả Thần An nâng ở giữa không trung, trên mặt hiện lên ưu tư, nhìn bộ dạng Lão Kỷ đối với chị quả thật là tình cũ chưa dứt, làm
thế nào mới tốt đây? Nhìn bóng lưng Kỷ Tử Ngang, anh chợt sinh ra một ý
nghĩ, nếu năm đó Thần Hi không lấy Tống Sở, mà là đi theo Lão Kỷ, nói
không chừng có thể hạnh phúc hơn so với hiện tại. . . . . .
Nhưng mà ván đã đóng thuyền, tình cảm Thần Hi đối với Tống Sở không cách nào có thể dao động. . . . . .
Anh lắc đầu một cái, anh đang suy nghĩ bậy bạ cái gì đây! Chẳng lẽ anh hi
vọng chị gái ly hôn sao? Dĩ nhiên không! Chỉ cần. . . . . . Thần Hi hạnh phúc là tốt rồi. . . . . . Chỉ cần có thể thấy cô nở nụ cười là tốt
rồi. . . . . . Thuận theo tự nhiên thôi. . . . . .
Cuối cùng, anh chỉ có thể thở dài. . . . . .
Trong phòng thay quần áo nữ, Tả Thần Hi cởi khăn tắm ra, đột nhiên kinh hãi. . . . . .
Trên khăn tắm trắng nõn, thế nhưng tràn ra một đóa hoa đỏ thẫm. . . . . .
Đáng chết! Dì cả của cô lại có thể không nói trước mà tới chơi rồi! Hơn nữa
còn là tại thời khắc lúng túng như vậy! Không biết Kỷ Tử Ngang có trông
thấy hay không! Còn có các du khách trên bãi biển có trông thấy hay
không! A a a, cô không muốn sống. . . . . .