“Đang suy nghĩ gì
vậy?” Tay của anh càng ngày càng nóng, nhìn chằm chằm cái người trước
mắt thường hay nói nhiều này, hôm nay sao lại yên tĩnh như vậy?
Cô nói vòng vòng quanh co, “Em đang nghĩ…… Nếu mỗi lần em ngã bệnh anh cũng đều sẽ nắm tay em sao?”
“Ngốc à! Sau này cũng không cần phải bệnh như vậy!” Giọng nói anh nghiêm nghị.
Thần Hi cho là anh lại trở về núi băng thường ngày, cúi đầu không nói từ nào nữa, có chút chán nản, lại nghe giọng nói của anh từ từ vang lên,
“Sau này anh sẽ chăm sóc em thật tốt, không để cho em mắc bệnh lần nữa!”
Đây là mức nước chênh lệch cực lớn như lòng sông so mặt biển thế nào
đây!? Lòng của cô lên lên xuống xuống, sắp không chịu nổi mất mác rồi
vui mừng như vậy, lại lần nữa vui mừng mà khóc…….
Từ đó, trường đại học D lại xuất hiên thêm một truyền thuyết tình yêu
lãng mạn tốt đẹp, Tống Sở và Tả Thần Hi, vốn ở trường học là người được
người người quan tâm, đi cùng một chỗ, giống như là thứ mà mọi người
luôn muốn hướng tới, hầu như tất cả mọi người đều biết đến bọn họ, đều
xem trọng mà chúc phúc cho bọn họ, mà trên thực tế, đó cũng là quãng
thời gian trong sáng vui vẻ nhất của họ.
Tống Sở thật sự thực hiện lời hứa hẹn của mình – chăm sóc cô thật tốt.
Mặc dù không thích nói chuyện, cũng không dùng lời ngon tiếng ngọt, lại
sẽ ở lúc Tả Thần Hi ríu rít cười khanh khách nói chuyện với anh, cưng
chiều nhìn cô mà cười, thỉnh thoảng sờ sờ tóc cô, bày tỏ để ý đến cô;
Chính Tả Thần Hi cũng không hiểu, tại sao ở bên cạnh Tống Sở cô lại nói
chuyện nhiều như thế? Ngay cả lúc ăn cơm cũng không ngậm được miệng!
Không có cách nào, hai người đều phải đi học, chỉ có lúc ăn cơm mới có
thể gặp nhau, cho nên khoảng thời gian này là cực kỳ quý giá, đương
nhiên lời nói đã nhịn cả một ngày đều phải nói hết ra! Chỉ là, bình
thường đều là cô nói, Tống Sở lặng lẽ nghe, hơn nữa mặt không biến sắc
đem món ăn trong chén mình mà cô thích ăn toàn bộ đút vào trong miệng cô lúc cô há mồm muốn nói chuyện;
Thần Hi rất dễ bị cảm, trời lạnh cũng sẽ cảm, hơn nữa vào lúc giao mùa,
bệnh cảm chắc chắn sẽ tìm đến cô, Tống Sở dần dần phát hiện đến chuyện
này, cũng thăm dò quy luật, mùa đông sẽ dùng mũ và khăn quàng cổ che phủ thật dày kín mít lên người cô, làm cô phải cảm thấy lúng túng là, lại
có một ngày, cô mới vừa học xong giờ thể dục, mọi người vừa mới giải
tán, Tống Sở vừa đúng lúc qua tới, bỗng nhiên xách cô, đưa tay vào trong áo cô xem trên lưng cô có xuất mồ hôi hay không, nghiễm nhiên giống như mẹ chăm sóc con vậy, làm cho cô bị túng quẫn hận không thể tìm cái lỗ
nào để chui vào, mà anh lại không phát giác ra. Mặc dù chuyện này vẫn
thường hay bị Đào Đào giễu cợt đến khi tốt nghiệp, nhưng đây, cũng là
một loại túng quẫn hạnh phúc, không đúng sao?
Bốn năm đại học, bọn họ dường như không hề cãi nhau, bởi vì Tống Sở sẽ
không so đo với cô, bất kể cô phát cáu thế nào, anh cũng bao dung nhìn
cô mà cười, sau đó lại xuất chiêu bài – sờ lên mái tóc cô, anh như vậy,
dù có cáu lớn hơn nữa, cũng sẽ vì động tác anh sờ sủng vật mà tan thành
mây khói……
Quả thật, Tống Sở rất dung túng cô, nhưng, anh cũng không phải không có
ranh giới, ranh giới của anh chính là tự ái, dĩ nhiên sau đó còn có
người nhà của anh, chỉ là cái sau Thần Hi thật không ngờ tới thôi.
Lần đầu tiên bọn họ cãi nhau chính là vào năm thứ tư. Học ngành kinh tế
Tống Sở không thỏa mãn với việc dạy kèm làm ngoài giờ, lúc học đại học
năm ba thì có mấy bạn cùng lớp cùng thành lập một công ty, mà anh, bởi
vì không muốn lấy tiền của cha mẹ, không thể làm cổ đông, chỉ làm một
thành viên trong đó, đây là chuyện anh rất buồn bực, nhưng lại không nói qua cho bất cứ ai.
Sau đó, Thần Hi mới biết công ty này thật ra không có cổ phần của anh,
trong lòng cảm thấy rất nhạt (không vui), ở trong công ty ấy, Tống Sở là người có năng lực nhất, cô vì Tống Sở mà tức giận bất bình, vì vậy vụng trộm đi tìm Đổng Sự Trưởng (chủ tịch hội đồng quản trị công ty, nghe
thì to tát, nhưng công ty này nhỏ lai mới thành lập, chắc chỉ là người
có cổ phần nhiều nhất công ty mà thôi), không có sự đồng ý của Tống Sở,
liền muốn cho anh có cổ phần.
Rốt cuộc chuyện này cũng bị Tống Sở biết được, anh không những can ngăn
cô làm như vậy, ngược lại còn không chịu nhìn mặt cô cả một tuần lễ,
kiêu ngạo như anh, làm sao lại muốn tiền của cô gái mình yêu chứ?
Từ đó về sau, Tả Thần Hi cũng không dám chạm đến chỗ mẫn cảm của anh nữa……
Sau khi tốt nghiệp, gặp được người lớn nhà mình, chuyện kết hôn liền lên lịch trình, đối với việc anh đi con đường nào, cô cho là, thay vì đi
làm việc cho người ta, không bằng làm công ty ba mình, cô dùng ít nhất
một tháng trường để đi khuyên anh, thậm chí ở trước mắt anh rơi nước mắt mấy lần, cuối cùng còn muốn đưa cổ phần của mình cho anh, anh mới đáp
ứng, nhưng mà, làm thế nào cũng không chịu lấy cổ phần của cô.
Cũng đã từng đề cập chuyện này với ba, nếu là người một nhà, tại sao
không cho cổ phần cho Tống Sở? Người trả lời cô là mẹ: anh trai và em
trai con cũng không có cổ phần trong công ty, sao lại cho Tống Sở chứ?
Hơn nữa, Tống Sở vẫn là một người ngoài, làm sao cũng phải xem xét trước đã!
Cuộc xem xét này, cũng đã xem xét rất nhiều năm……
Cô lúc đó, rất bất mãn khi miệng mẹ nói ra hai chữ “Người ngoài” kia,
nhưng, mấy năm sau, cô mới biết, hai chữ này có tư vị gì……
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Đối với ngày lễ Quốc khánh tụ tập bạn bè, Tả Thần Hi cũng không quá
nhiều hứng thú. Mấy năm gần đây, cả người toàn bộ đều đặt lên trên người chồng, con cái và công ty, cùng các bạn học cùng lớp cũng dần dần xa
cách, trừ trên công việc kinh doanh có chút qua lại, cũng chỉ có Phương
Di còn thân thiết chút, muốn cô bảy ngày không gặp Tống Sở và mấy đứa
con? Vậy là không thể được rồi……
Phương Di giận Kỳ Bất Tranh, gọi điện thoại nhắc nhớ đến điều thứ ba của phương pháp hạnh phúc!
Điều thứ ba? Dường như vẫn còn nhớ.
Trong hôn nhân, hai bên vợ chồng phải cho nhau không gian riêng tư, đàn bà mà chỉ có chồng và con là rất nguy hiểm!
Cô cười lên một tiếng.
Ngày chủ nhật trước ngày lễ Quốc khánh, giống như ngày thường, một nhà bốn người đến nhà mẹ chồng ăn cơm.
Trước cửa biệt thự nhỏ, cô ngoài ý muốn phát hiện, đột nhiên lại có một
chiếc Martha đỗ ở đó, cô bỗng nhiên nhớ tới chuyện Tống Ngọc muốn mua
xe, chẳng lẽ…….?
Mắt cô nhìn Tống Sở, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu. Cô và
anh chẳng lẽ không phải là vợ chồng hay sao? Mua một chiếc xe Martha cho Tống Ngọc, cũng không phải là không thể, nhưng nói thế nào cũng phải
tiêu phí hết một khoản mấy triệu đồng, không phải là mua một cái áo cái
quần, nếu như trong lòng anh có cô, thế nào cũng phải đánh một tiếng với cô mới đúng chứ?
Tống Sở dường như chú ý thấy sắc mặt cô không
Tốt, muốn mở miệng nói gì đó, Tống Ngọc đã từ bên trong ra đón, cười như hoa nở, “Anh! Xe này thật tốt! Mấy bạn học của em đều hâm mộ em chết đi được đấy!”
A, gả cho Tống Sở nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Tả Thần Hi thấy Tống Ngọc nở nụ cười với mình đó, chỉ là như đã nói, đây cũng là Tống
Ngọc cười với chiếc Martha mà thôi, cười với Tống Sở, không có cười với
mình đâu!
Cô đanh mặt đi vào nhà, hơn nữa, suốt cả buổi tối, cô đều không hề nở một nụ cười.
Ngược lại, mẹ chồng Trịnh Hữu Đào, lại cười ha ha suốt cả một đêm, nhiều lần còn thân mật gắp thức ăn cho Thần Hi, loại nụ cười mẹ hiền này làm
Thần Hi cảm thấy ác hàn (ác cảm + nổi da gà), thì ra Tả Thần Hi cô gả
vào nhà họ Tống mấy năm như vậy, vì nhà họ Tống sinh cháu trai dưỡng cha mẹ, lại không bằng mua một chiếc Martha……
Mặc dù Trịnh Hữu Đào và Tống Sở đều gắp rất nhiều thức ăn vào trong chén cô, thế nhưng cô thấy mấy món ăn chồng chất trước mặt, liền nhìn giống
như là màu đỏ của chiếc Martha đỏ rực kia, phủ kín làm cô khó có thể
nuốt xuống.
Cẩn thận suy nghĩ, có mấy lần cô tới nhà họ Tống ăn cơm mà nuốt trôi được đây?
Tùy ý ăn vài miếng, cô buông đũa xuống.
“Ăn ít vậy mà no rồi sao?” Tống Sở ngẩng đầu hỏi cô.
Cô không trả lời, rời khỏi bàn ăn.
Tất nhiên, không khí trên bàn ăn cũng hết vui, Tống Ngọc hừ hừ, muốn nói gì đó, bị Trịnh Hữu Đào hung hăng trừng mắt liếc qua, mới ngậm miệng,
cố gắng ăn cơm.
Rời khỏi bàn ăn, Tả Thần Hi mờ mịt, không biết phải đến nơi hẻo lánh
nào, nên làm cái gì. Trước kia ăn cơm ở nhà họ Tống, cô đều là cố gắng
lắm mới ăn xong, sau đó dọn dẹp bát đũa, hôm nay, cô nhanh chóng rời
khỏi, lại tìm không được chỗ dung thân rồi……
A, cô nhìn căn nhà của cô, âm thầm buồn cười!
Cuối cùng, cô lên lầu, tự giam mình trong phòng ngủ, cũng không có
chuyện gì làm, chỉ ngây người nhìn chằm chằm tấm ảnh cưới.
Hồi lâu, Tống Sở đi lên lầu gọi cô, “Khóa cửa làm gì? Đi về!”
Rất rõ, giọng của anh là đang mất hứng.
Cô cười lạnh một tiếng, mở cửa.
Anh đứng ở cửa, sắc mặt khẽ biến thành đen.
Cô không nhìn anh, đi ngang qua mặt anh, đi xuống lầu gọi “Hạo Nhiên, Y Thần”.
Mãi cho đến lúc lên xe, sắc mặt của anh vẫn còn khó coi, sau khi lái xe
ra khu biệt thự, rốt cuộc anh cũng nói chuyện, “Hôm nay sắc mặt đó của
em là để cho mẹ anh nhìn sao?”
Cô hừ lạnh, lúc cô nhìn sắc mặt người khác anh cũng không phát hiện.
Cô kìm nén tính tình, không muốn cãi nhau với anh trước mặt mấy đứa nhỏ, lạnh lùng nói, “Bây giờ anh đang lái xe, em không muốn nói cái chủ đề
nhàm chán này với anh!”
Anh một cước phanh thắng xe lại, để xe tấp vào lề, “Thần Hi, đây không
phải là chủ đề nhàm chán! Anh có làm mẹ em khó chịu khi nào chưa? Ở biệt thự, sử dụng xe sang trọng, anh còn khó chịu hơn nhưng mà anh không có
cách nào!”
Sắc mặt Tống Sở cũng thay đổi, “Anh biết rõ, em là bởi vì chuyện mua xe
cho Tống Ngọc mà tức giận, nhưng mà Tả Thần Hi, xe đó là anh dùng tiền
của mình mua, cùng nhà họ Tả không có nửa điểm quan hệ! Về phần biệt thự của em, anh sẽ đi tìm căn hộ để mẹ dọn ra ngoài!”
Cô biết, cô không cẩn thận lại chạm vào giới hạn của anh……
Đây cũng là điều thứ 4 trong nguyên tắc hạnh phúc: không cần phải luôn
nhắc nhở đàn ông, mình đã bỏ ra cho anh ta những gì, mình đã cho anh ta
bao nhiêu ân tình, những chuyện này càng làm anh ta thêm tổn thương cùng tự ái…….