Vòng quanh hơn một
nửa thành phố Bắc Kinh, thật sự Kỷ Tử Ngang đã đưa ba mẹ con Tả Thần Hi
về đến nhà. Lúc đó, đã là sắp sửa hoàng hôn, nắng chiều đỏ rực nơi chân
trời cũng không bỏ qua cho cơ hội cuối cùng này, vẫn dùng nhiệt lực
khổng lồ của nó hun cả một vùng đất đến mức phải hò hét .
"Xuống xe, hai bảo bối, cám ơn chú Kỷ!" Tả Thần Hi mở cửa xe, nói với hai bảo bối ngồi ở phía sau.
Tính tình Y Thần và Hạo Nhiên hoạt bát, thoải mái, vừa lên xe cũng đã cùng
Kỷ Tử Ngang làm quen, mẹ vừa nói, hai đứa đã tự mình nhảy xuống xe, trăm miệng một lời nói cảm ơn với Kỷ Tử Ngang.
Tả Thần Hi khẽ mỉm
cười, hai đứa bé này là nguốn suối mang lại vui vẻ trong cuộc sống của
cô, bất luận gặp phải uất ức hay buồn khổ, chỉ cần nhìn thấy nụ cười
ngây thơ của hai đứa, tất cả đều sẽ tan thành mây khói. . . . . .
Cô cũng xuống xe, nhưng, mới từ trong xe máy điều hòa mát mẻ ra ngoài,
chân mày hơi cau lại, đã không chịu nổi không khí nóng bức này, mồ hôi
lại đổ ướt cả người, thiếu chút nữa té ngã.
Kỷ Tử Ngang vốn là muốn vòng qua đây đưa túi lớn túi nhỏ cho cô, thấy cô đứng không vững, vội vàng đưa tay vịn.
Cô theo bản năng bắt lại vạt áo của anh, cuối cùng mới từ từ lấy lại sức lực.
"Em! Trời nóng nực, từ trong phòng máy điều hòa phải ra ra vào vào nhiều, tự mình phải chú ý một chút!"
Đây là bệnh nghề nghiệp của bác sĩ sao? Tả Thần Hi ngẩng đầu cười một tiếng, "Biết! Hôm nay cám ơn anh!"
"Đây là nhà em?" Kỷ Tử Ngang ngẩng đầu nhìn ngôi nhà hai tầng lâu độc lập
này, trên ban công lầu hai, rõ ràng có một bóng dáng lóe lên rồi lại
tiến vào.
Tả Thần Hi đưa lưng về phía phòng ở, tự nhiên không nhìn thấy, "Đúng vậy, bây giờ là nhà của bố mẹ chồng em!"
"Vậy anh sẽ không tiễn em vào nhà, đồ phải làm sao đây? Gọi Tống Sở ra ngoài lấy?" Năm đó Tống Sở và Tả Thần Hi yêu đến oanh oanh liệt liệt, trong
đám bạn học có ai không biết cuộc tình lãng mạn này?
"Không cần,
em có thể! Không có yếu đuối đến mức như vậy đâu!" Nhắc tới Tống Sở,
vướng mắc trong lòng cô càng ngày càng lớn, vẻ mặt gượng cười.
Kỷ Tử Ngang không hiểu sinh ra một loại trực giác, vật đổi sao dời, có lẽ
Thần Hi và Tống Sở đã không còn như lúc ban đầu, nếu đổi lại là anh,
tuyệt đối sẽ không để cho người mình yêu có cơ hội nói ra những lời này
"Em có thể, không có yếu đuối đến mức như vậy đâu", hai vai đàn ông là
vì gánh trách nhiệm mà thành, không phải sao?
Chỉ là, đây là
chuyện riêng của người ta, anh cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ cười cười, giao hai túi nhỏ nhất cho bọn nhỏ, "Hạo Nhiên, Y Thần, giúp mẹ một
tay!"
"Cám ơn!" Thần Hi cảm kích cười một tiếng với anh, xoay người đi về phía cửa nhà.
Kỷ Tử Ngang đưa mắt nhìn bóng lưng của cô chìm dần vào bóng tối, đột nhiên cảm thấy cô gầy hơn lúc trước không ít. . . . . .
Đầu Tả Thần Hi vẫn còn choáng váng bước vào cửa, bên trong nhà vốn là có
tiếng nói nói cười cười bỗng nhiên ngừng lại, bố mẹ chồng, còn có Tống
Ngọc đều nhìn cô, chỉ có Tống Sở ba bước thành hai bước mà đi tới đây,
nhận đồ trong tay cô, cười nói, "Về rồi!"
Nếu là thường ngày, có
lẽ cô nên dịu dàng cười một tiếng với anh, nhưng hôm nay cô cười không
nổi, không còn hơi sức, cũng không có tâm trạng đi lấy lòng người khác.
Cô rất không thích tới nhà bố mẹ chồng.
Không, nói chính xác, nơi này không phải nhà bố mẹ chồng, là của cô!
Biệt thự nhỏ này, là lúc cô kết hôn ba để lại cho cô làm phòng cưới. Nhưng
cô và Tống Sở cũng không có ở bao lâu, sau khi cô mang thai, mẹ đã kêu
bọn họ về nhà ở, lấy lý do chăm sóc cô mang thai. Sau đó, Tống Ngọc thi
đậu đại học ở Bắc Kinh, bố mẹ chồng lại nghỉ hưu, lại cùng nhau tới Bắc
Kinh, vì vậy phòng này liền cho bọn họ ở.
Phụng dưỡng bố mẹ, là
nghĩa vụ của con cái. Sinh ra trong một gia đình có gia giáo tốt, cô
tuyệt đối sẽ không là một người con dâu cay nghiệt, chỉ là, khi cô nhìn
phòng ở tự tay mình và mẹ bố trí từ từ trở nên hoàn toàn thay đổi, trong lòng vẫn là có vướng mắc, hơn nữa, những đồ cổ mà ba đưa, dần dần đều
biến mất không còn thấy bóng dáng, lúc đầu cô còn hỏi tới, nhưng sau đó
kết quả gặp phải đều là gia đình mâu thuẫn, cuối cùng, cũng không cần
thiết quan tâm nữa, không phải chỉ là tiền sao? Chẳng qua, người nhà như vậy, cô không có biện pháp nào thân thiết được. . . . . .
"Cha, mẹ." Cô lễ phép gọi ba mẹ của Tống Sở.
"Ai u, thật là cực khổ, cuối cùng là tiểu thư nhà giàu có, cuối tuần được
nghỉ mà vẫn phải vội vàng công tác! Những người nhàn rỗi như chúng ta
cũng không giúp đỡ được cái gì, chỉ có thể ở trong nhà đợi. . . . . ."
Mẹ của Tống Sở Trịnh Hữu Đào nhẹ giọng nhẹ khí nói, trên mặt còn treo nụ cười giả dối không thay đổi.
Tả Thần Hi hiểu, mẹ chồng là ở trách cứ cô về trễ.
Có lúc nhìn mẹ chồng như vậy cô thật cảm thấy buồn cười. Bố chồng là Tống
Lập Danh, trước khi về hưu cũng là một viên chức của huyện ủy, Trịnh Hữu Đào vẫn là phụ nữ nông thôn điển hình, không có nhiều văn hóa, nhưng là khuôn cách quan phu nhân mười phần. Bà ở trước mặt Tả Thần Hi từ trước
tới bây giờ cũng không chỉ trích qua, chỉ là dáng vẻ quan phu nhân, nói
chuyện nhẹ giọng nhẹ khí, không mặn không nhạt, trên mặt vĩnh viễn là nụ cười cứng ngắc được lập trình hóa, nói trắng ra là người kỳ quái chứ
sao. . . . . .
Lại nói Tả Thần Hi cô dạng người quyền thế gì chưa từng gặp qua? Cô nhưng là con gái đời thứ ba của nhà quan, mặc dù ông
nội về hưu, nhưng bao nhiêu thủ trưởng và phu nhân thủ trưởng, vẫn xem
ông nội là lão thủ trưởng đấy, cô từ nhỏ ở trong đại viện với ông nội,
mọi người trong đại viện ai cũng thích cô, mỗi lần thấy cô đều là kêu
nha đầu nha đầu, bóp khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô, cũng không có
người nào bày kiểu cách nhà quan, cho nên, mẹ chồng như vậy, cô chỉ cảm
thấy không biết nên khóc hay cười, cũng không để trong lòng.
Chỉ
là, cô cũng không thể không bội phục mẹ chồng cao minh, nếu như ở trước
mặt cô giở trò, mắng cô trách cứ cô, cô còn có thể cùng Tống Sở ồn ào
một trận, nhưng chơi loại "Âm nhu thuật" (?@?) này cô thật đúng là không tìm được cách ứng phó, nếu oán trách với Tống Sở chút gì, anh còn có
thể nói cô nhỏ mọn, mẹ cũng không nói cái gì nặng. Không sai, mẹ chồng
không có nói qua một câu nói nặng nào, nhưng một ít lời nói giả dối kia
còn làm người khác nghẹn đến khó chịu hơn. . . . . .
Đây cũng là
chỗ cao minh của mẹ chồng đi, tuyệt đối sẽ không để con trai bắt được
lỗi của bà, muốn sai cũng chỉ có thể là con dâu sai, là con dâu cố tình
gây sự. . . . . .
Vì vậy, ngay sau đó cũng chỉ có thể làm bộ nghe không hiểu lời nói mẹ chồng, giải thích, "Đón Y Thần và Hạo Nhiên phải
đi hơi xa, cho nên đến trễ, để cho mọi người chờ lâu, thật sự là xin
lỗi."
Tống Sở không thích nhất là cô và người nhà của anh tỏ ra
xa lạ, kết hôn lâu như vậy, anh cũng có cảm giác, Thần Hi không cách nào dung nhập vào gia đình của anh, ở nhà vẫn luôn như người ngoài, điều
này làm cho trong lòng anh không thoải mái.
Bối cảnh trong nhà
Thần Hi tốt như vậy, anh cưới cô, vốn trong lòng cảm thấy thấp hơn cô
một đoạn, e sợ Thần Hi sẽ coi thường người trong nhà của anh, vì vậy
luôn là hi vọng Thần Hi có thể cùng cha mẹ thực sự trở thành người một
nhà. Lúc này nghe Thần Hi nói như vậy, lập tức nói, "Đều là người một
nhà, nói xin lỗi gì... Lần sau đến sớm một chút là được!"
Thần Hi một bụng uất ức, hôm nay cô bị bệnh, gọi anh tới đón anh không chịu,
nếu như không phải là Kỷ Tử Ngang giúp một tay, giờ phút này cô còn có
thể về không được nhà! Bây giờ còn nói với cô lần sau tới sớm một chút?
Sắc mặt lạnh xuống, nhịn xuống cảm giác khó chịu, đi phòng bếp bưng thức ăn và chén bát. Kinh nghiệm nói cho cô biết, lúc này cùng Tống Sở giận dỗi là vô dụng, mẹ chồng của cô nhất định sẽ ra vẻ dạy bảo người, sẽ công
khai dùng lời nói “nhẹ nhàng” đến giản hòa, nhưng những lời đó lại đủ để ở cô và Tống Sở khúc mắt ngày càng nhiều hơn mà thôi, cho nên, im lặng
là lựa chọn tốt nhất!
Cô vừa tới cửa phòng bếp, Trịnh Hữu Đào
cũng mang dép lê lẹp xẹp lẹp xẹp đến rồi, kéo cô lại, "Ai nha, Thần Hi,
nói bao nhiêu lần rồi, con về nhà chỉ nên ngồi nghỉ ngơi, các người làm
việc khổ cực như vậy, sao có thể để cho các người làm những việc này
đây? Nhanh đi nhanh đi! Ngồi đi, mẹ và cha lập tức bưng ra!"
Tả
Thần Hi âm thầm cười lạnh, không sai, nói được thật là dễ nghe, nếu cô
thật sự ngồi ở đó chờ ăn, chỉ sợ mẹ chồng vừa ngồi đến trên bàn cơm một
lát lại kêu choáng váng đầu, một lát lại kêu khớp xương đau, Tống Sở có
thể chịu được mẹ anh vất vả sao? Đừng làm cho cô gánh tiếng xấu lớn hơn!
Nhà họ Tống vốn cũng có mấy lần tìm người giúp việc tới, nhưng mấy giúp
việc có thể chịu được phu nhân huyện trưởng vênh mặt hất hàm sai khiến?
Từng người dần dần đều xin nghỉ hết, hiện nay còn chưa có tìm được người thích hợp!
Cô đang suy nghĩ, một câu còn chưa có nói lên, đã
nghe âm thanh gõ chén của Tống Ngọc, "Ai nha! Đói chết! Ăn một bữa cơm
mà chờ lâu như vậy, còn mè nheo cái gì! Cuối tuần còn làm việc cái gì!
Không biết đã cùng người đàn ông nào hẹn hò thì có!"
"Tống Ngọc!" Những lời này là Tống Sở cực kỳ không thích nghe, cho nên cũng
không cần Thần Hi nói gì, anh trai như anh đã mở miệng trước.
Nhưng, Tống Ngọc là do người nhà làm hư, không sợ trời không sợ đất, cắn chiếc đũa thờ ơ nói thầm, "Vốn dĩ chính là như vậy! Em tận mắt nhìn thấy đấy! Người ta cũng đã được đàn ông đưa đến cửa nhà rồi! Hai người lôi lôi
kéo kéo lưu luyến không rời đấy!"
"Ai yêu! Ngọc nhi, những lời
này không thể nói lung tung! Mặt mũi của anh con phải để ở đâu!" Trịnh
Hữu Đào nhẹ giọng nhẹ khí chỉ trích con gái của mình.
Nhưng đây
là trách cứ sao? Trịnh Hữu Đào nào có bản lãnh như vậy, chỉ cây dâu mà
mắng cây hòe, châm lửa quạt gió là sở trường của bà! Ngoài mặt là nói
con gái, kì thực là khơi lên lửa giận của Tống Sở, nếu như nói, vốn là
Tống Sở còn không có cảm giác bẽ mặt, bị bà vừa nói như thế, trên mặt
vẫn là không nén được giận. . . . . .
Chỉ thấy sắc mặt của Tống
Sở, âm u xám ngắt, "Tốt lắm! Cũng đừng đoán mò nữa! Thần Hi không phải
người như vậy! Ăn cơm đi, đứa bé cũng đói bụng!"
Tả Thần Hi hiểu, cái này cũng không bày tỏ Tống Sở không tức giận, chỉ là anh không muốn trước mặt cha mẹ cãi nhau với cô, đoán chừng tối nay lúc hai người ở
cùng nhau, còn có rối rắm.
"Được rồi được rồi! Suốt ngày không
lúc nào được yên tĩnh! Sinh nhật Ngọc nhi cũng không thể bình yên? Nhanh ăn cơm đi! Đừng làm cháu nội ngoan tôi đói bụng!" Tống Lập Danh bình
thường không nhiều lời lắm, tất cả chuyện lớn nhỏ đều là Trịnh Hữu Đào
làm chủ, nhưng một khi mở miệng, Trịnh Hữu Đào là điển hình tư tưởng phụ nữ nông thôn, cũng không dám không nghe lời chồng.