Hạ Vãn Lộ nói thầm mấy chữ này, nói như thế, cô nghi ngờ là sai hay sao?
Cô đã từng hoài nghi, sự kiện bắt cóc lần này là âm mưu của Tiêu Hàn,
nếu như theo lời Thần Hi nói, Tiêu Hàn sẽ không làm như vậy? Cô nghi
ngờ, cũng không dám bừa bãi kết luận, dù sao chính mình cẩn thận là
được. . . . . . Lần nữa
Cô nhìn bóng lưng ưu nhã của Thần Hi rời
chỗ ngồi đi thanh toán, cũng không có ý định tranh giành với cô ấy,
trong lòng bởi vì chứng thực được điều này mà sóng lớn cuồn cuộn không
ngừng.
Con của cô không có chết!
Y Thần thật sự là con của cô và Thần An!
Khi cô còn chưa có ý thức, trong lòng hoàn toàn bị vui mừng tràn đầy, trước kia trên mặt từng có u buồn cùng và đau khổ tất cả đều không thấy nữa,
còn lại cũng chỉ có kích động, chỉ có hưng phấn! Thì ra thật sự mọi thứ
đều không quan trọng! Còn có chuyện gì có thể càng trọng yếu hơn so với
chuyện này đây? Lúc này cô cảm thấy được bản thân có bao nhiêu vui sướng giống như được sống lại một kiếp! Giờ phút này cô giống như Phượng
Hoàng Niết Bàn (Phượng hoàng niết bàn (Cõi niết bàn của chim phượng
hoàng) dùng đề tài thần thoại nói về chuyện “Đôi chim phượng hoàng xếp
gỗ thơm lại tự thiêu rồi lại tái sinh từ trên đống tro tàn”, thể hiện
niềm kỳ vọng, tin tưởng vào sự hồi sinh (…)), hoàn toàn là một con người mới! Vốn cho là bản thân không còn cơ hội làm mẹ, khúc mắc này dây dưa
cô năm năm cũng làm cô vô cùng thống khổ, thì ra đều là giả dối không
phải sự thật! Cô cùng Thần An có con của mình!
Đúng! Thần An! Cô thật sự là vui vẻ đến hồ đồ rồi! Thế nào lại quên nói cho
anh rồi! Làm sao chuyện lớn như thế này có thể không thông báo cho anh
biết đây?
Không chú ý lúc này ở chỗ anh đang là buổi tối, cũng
không để ý mình đang ở trong quán cà phê, bấm số điện thoại của Thần An. . . . . .
Ở một khắc điện thoại được bắt máy kia, khi giọng nói
nhẹ nhàng từ tính của an từ đầu kia điện thoại truyền đến, vậy mà cô một chữ cũng nói không được, nhìn điện thoại trong tay kinh ngạc phát ngốc
một hồi lâu, ở bên kia không ngừng nôn nóng "Bà xã, nói chuyện" "Bà xã,
em làm sao vậy?" thúc giục truyền qua điện thoại, cô bỗng nhiên, òa một
phát khóc lớn.
Cái gì gọi là vui mà khóc? Hoàn toàn không cách
nào hình dung tâm trạng cô giờ khắc này, hôm nay cô không phải khóc, mà
là gào khóc, trước đó chưa từng có âm thanh lớn tiếng gào khóc, dẫn đến
làm cho phục vụ cùng những thực khách khác trong quán cà phê kinh ngạc
nhìn cô.
Mà bên kia anh cũng bị dọa sợ tới mức hồn bay phách lạc, không ngừng gọi tên cô, không ngừng hỏi cô tóm lại là bị làm sao vậy,
chỉ hận khoảng cách quá xa, hận không thể kéo cô từ trong điện thoại tới ôm vào trong ngực.
Cô tận tình khóc một cuộc, cho đến khi có
phục vụ thật sự không nhìn nổi, đi lên trước hỏi cô, "Cô khỏe chứ, xin
hỏi có thể giúp cái gì cho cô không?" Cô mới chú ý tới mình luống cuống, tiếng khóc ngừng lại, mà trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của
Tả Thần An, "Đừng sợ, anh lập tức trở về!"
Lúc này cô mới nhớ
tới, cô như vậy để cho anh càng lo lắng thêm, lập tức vội vàng nói,
"Không phải! Thần An! Không cần! Em chỉ là thật vui mừng! Thần An! Em
nghĩ là nên nói cho anh biết, con của chúng ta còn sống! Y Thần! Y Thần
là con của chúng ta!"
Cổ họng của cô vẫn còn khàn khàn, nguyên nhân là do hưng phấn cùng kích động quá mức. . . . . .
Cô không có nhìn thấy, trong bóng tối ở bên kia toàn thanh anh chấn động,
điện thoại di động rơi xuống đất, thậm chí anh rối loạn đến quên mất mở
đèn, trong bóng tối ở trên giường sờ loạn, sau khi sờ tới điện thoại di
động mới khó có thể tin hỏi ngược lại cô, "Em nói cái gì? Nói lại lần
nữa!"
Cô cười, cô khóc.
Toàn bộ quán cà phê mọi người ai
cũng đều nhìn cô vừa khóc vừa cười gọi điện thoại, thao thao bất tuyệt,
nói năng lộn xộn hơn nửa giờ. . . . . .
Mà bên kia, truyền tới là âm thanh anh khẽ thở dốc, "Anh đang trên đường tới sân bay, lập tức trở về!"
——— —————— —————— —————— —————— —————— —————
Tả Thần Hi từ quán cà phê ra ngoài, trở lại trên xe chính mình, trong kính chiếu hậu, nhìn thấy hình dạng của cô, nước mắt, phấn trang điểm nhem
nhuốc.
Cô lấy ra túi trang điểm, soi gương trang điểm tỉ mỉ lại
lần nữa, dấu vết của việc đã từng khóc hoàn toàn không thấy nữa, trong
gương, cô khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp giỏi giang.
Mỗi người đều có vị trí cùng trách nhiệm của mình, cô là Tả Thần Hi, không
có thời gian xúc động cùng bi thương, cô có chuyện muốn hoàn thành!
Bình tĩnh lại, xe chạy được vững vàng, vẫn là lái xe chạy về công ty.
Cửa thang máy vừa mở, cô liền bị một bóng dáng cao lớn bao phủ, đứng bên ngoài thang máy, là Tống Sở.
Cô ra khỏi thang máy, mà anh, lại muốn vào thang máy.
"Mới vừa đến tìm em, em không ở văn phòng." Giọng nói Tống Sở ở trên đỉnh đầu cô lươn vòng.
"Có chuyện gì sao?" Cô phát hiện tay Tống Sở đặt tại nút ấn thang máy, anh
cũng không có đi vào. Đúng thế, anh vừa đến, cô liền đi ra ngoài, cửa
thang máy cũng ngăn cách bọn họ thành hai cái thế giới, nơi nào còn nói
được lời nào.
"Không có việc gì thì không thể tìm em sao?" Giữa
lông mày Tống Sở có chút bất đắc dĩ, cũng có. . . . . . Đau, cuối cùng,
thỏa hiệp, "Nên ăn cơm trưa, tìm em cùng nhau ăn cơm trưa!"
Hả? Cùng nhau ăn cơm trưa? Chuyện như vậy đã thật lâu không có xảy ra. . . . . .
Lúc đầu, hai người luôn cùng nhau dùng cơm, sau đó Tống Sở xã giao càng
ngày càng nhiều, thời gian ăn cơm chung càng ngày càng ít, mới bắt đầu
còn gọi điện thoại nói một tiếng, sau đó trực tiếp bỏ qua những bước này rồi. . . . . .
Cô thủy chung không có ngẩng đầu nhìn anh, "Em còn có chút việc chưa làm xong, chính anh đi đi. . . . . ."
Nói xong, cũng không dừng lại, ở trước mặt anh lướt qua, giày cao gót giẫm ở trên sàn nhà sáng bóng, âm thanh trong trẻo mà dồn dập.
Trở lại
phòng làm việc, cô lại lần nữa vùi đầu vào trong sổ sách, một đống công
việc còn tồn lại, một quyển lại một quyển, lúc nào thì mới có thể làm
xong đây? Cô phải nắm chặt thời gian!
Mới nhìn không bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là cất sổ sách trong tay đi, nhìn thẳng vào
máy tính, sau đó mới hắng giọng một cái, bình tĩnh nói, "Mời vào."
Cửa mở ra, bóng dáng Tống Sở xuất hiện lần nữa, trong tay của anh, còn nhiều thêm một cái túi, trên túi viết nhà ăn XX.
Anh mỉm cười, thong thả bước đi về phía cô, đặt túi lên bàn, dời đi máy
tính của cô, bày ra từng hộp từng hộp thức ăn lên mặt bàn, đồng thời một tiếng than nhẹ vang lên, "Làm việc cũng phải ăn cơm chứ!"
Mỗi
món ăn đều là món cô thích ăn, cô thích gì, anh trước giờ đều nhớ rõ
ràng, trong quá trình yêu đương, mặc dù anh ít nói, nhưng nói chung vẫn
luôn nhớ những thứ cô yêu thích, ở rất nhiều thời điểm không ngờ tới cho cô kinh hỉ ( = vui mừng).
Không biết không
Cảm thấy, trước mắt rõ ràng một mảnh sương mù.
"Mẹ nói em gần đây gầy rất nhiều, có phải công việc quá mệt mỏi hay không,
anh cũng thấy thế, em xem em, cằm cũng nhọn rồi!" Giọng của Tống Sở mang theo cưng chiều trách cứ.
Anh nói mẹ, là Tiêu Hàn.
Mẹ của anh chắc chắn là sẽ không chú ý tới cô mập hay gầy . . . . . .
Mà hắn, cũng chính bởi vì mẹ nhắc nhở, mới có thể quan tâm cô vậy sao?
Giọng nói như vậy, khiến người không biết nghe thấy, sẽ cho rằng anh
thật sự yêu cô rất nhiều. . . . Nhưng là, thật sự anh đã từng rất thích
rất thích cô. . . . . .
Cô nhắm mắt cười khẽ, vào giờ phút này, cô đã không còn trách anh, thật. . . . . .
Không có ân cừu (ân huệ + thù oán) gì, không thể cười hết, huống chi là hai người đã từng yêu nhau. . . . . .
Cô cầm lên chiếc đũa, thử ăn vài miếng, nhưng là, rõ ràng là thức ăn cô
thích ăn, tại sao ăn vào trong miệng lại khó có thể nuốt xuống?
Cuối cùng cô buông đũa xuống.
"Ăn không ngon sao?" Tống Sở vòng qua bàn làm việc, đi tới bên người cô .
Cô lắc đầu một cái, "Là em không đói bụng. . . . . ."
Sau một lúc trầm mặc, có người nắm vai của cô, kéo cô từ trên ghế lên, kéo vào ôm trong ngực. . . . . .
Đây là lồng ngực cô quen thuộc nhất, rộng rãi, ấm áp, tản mát ra hương vị
sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, một khi tới gần, cô liền cảm thấy chóp
mũi hơi chua xót.
Cô không có cử động nữa, mặc anh ôm, đã thật
lâu không có thời khắc an bình như vậy, giống như trở lại sân trường năm ấy, bầu trời xanh thăm thẳm, cô cùng anh đã từng ôm nhau như vậy, khi
đó bọn họ, cho là năm tháng vĩnh viễn sẽ ở cùng nhau, nắm tay nhau vui
vẻ đi tới già . . . . .
"Tống Sở. . . . . ." Cô có chút chóng mặt, mê mê mang mang gọi anh.
"Ừ, anh ở đây." Anh cúi đầu hôn tóc cô.
"Tống Sở. . . . . . Hạo Nhiên sắp lên tiểu học rồi. . . . . ." Cô ở trong lòng anh nhắm mắt lại.
"Vẫn còn sớm! Ít nhất phải tới sang năm! Em gấp gáp qua rồi!" Anh cười khẽ.
Sang năm. . . . . . Sang năm cô còn có thể nhìn thấy sao?
Nước mắt trong mắt cô tuôn ra, âm thanh khàn khàn, "Nhanh thật! Chúng ta
quen biết cũng mười năm rồi! Mười năm. . . . . . Cũng chính là một cái
chớp mắt. . . . . . Huống chi một năm. . . . . ."
"Mười năm sao?" Giọng nói của anh giống như thiếu đi cái gì, trống trải, nhanh sao?
Trong trí nhớ của anh, cô vẫn là cô gái nhỏ bốc đồng đêm hôm đó chặn
đường anh khi anh đang trên đường từ khu tự học về. . . . . .
"Đúng vậy, mười năm rồi. . . . . ." Không biết lúc nào thì, cánh tay của cô
quấn lên hông của anh, nhẹ nhàng nói, "Tống Sở. . . . . . Sau khi Hạo
Nhiên lên tiểu học. . . . . . Anh phải nghiêm khắc dạy dỗ, bé trai phải
đánh đòn nhiều mới có thể thành người hữu dụng, đừng để cho ba mẹ quá
cưng chiều con. . . . . ."
Nếu như bình thường Thần Hi nói loại
lời nói này, có thể giữa hai người lại trở nên không vui, nhưng là, hôm
nay Tống Sở cảm thấy Thần Hi rất kỳ quái, hôm nay không khí cũng rất kỳ
quái, anh cái gì cũng không nói được, chỉ đáp một tiếng, "Ừ, biết."
"Tống Sở. . . . . ." Cô lại gọi anh, giọng nói đã có chút nghẹn ngào.
"Hả?"
"Tống Sở. . . . . . Tiểu Mỹ. . . . . ." Cô khóc lên. Cái tên Tiểu Mỹ này là
khi bọn họ vẫn còn ở trường học cô thường gọi Tống Sở. Diện mạo Tống Sở
cực kỳ xuất chúng, lúc ấy cô thường thường ôm lấy cằm của anh gọi anh là tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, mỗi lần đều chọc cho anh tức giận. . . . . .