Tôi còn nhớ lần đầu gặp cô ấy là vào buổi tiệc sinh nhật của đại tiểu
thư Âu Dương. Lúc đầu, tôi không chú ý đến cô ấy. Nhưng khi thấy thân
hình nhỏ bé của cô không ngừng mượn rượu giải sầu, thì trong lòng tôi
vươn lên một cảm giác khó tả. Lần đầu tiên trong đời, tôi để ý đến tâm
trạng của một người con gái. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được
người con gái đó đang buồn. Ngoài "người kia" thì cô là người thứ hai
khiến tôi phải đặt mắt nhìn. Lúc em gái tôi lại gần cô ấy, cô như giật
mình đánh rớt ly rượu trên tay. Không một tiếng động liền muốn nhặt
những mảnh vỡ, lúc đó lòng tôi dấng lên tia lo lắng. Cũng chẳng hiểu tại sao, tôi sợ cô ấy bị thương. Lúc cô ấy chạy đi, đã đụng trúng tôi. Nhìn cô ấy sắp ngã, tôi đã không tự chủ được mà vươn tay đỡ cô ấy. Lúc đó,
tôi chỉ sợ cô ấy đau. Nhìn trong mắt cô là sự ngạc nhiên, ngơ ngác tôi
thật muốn cười. Tôi để ý mỗi động tác của cô ấy, cho đến khi Âu Dương
Cẩm đến nói tôi tha cho cô. Trong giây phút đó, tôi cảm nhận được toàn
thân cô ấy run rẩy dữ dội. Từ sâu trong tim, như một vết dao cứa vào.
Tôi rất đau lòng, muốn ôm cô vào lòng bảo hộ và nói
- Đừng sợ, đã có anh ở đây. Anh sẽ bảo vệ em suốt đời.
Nhưng tôi đã không làm vậy và cũng chính vì thế tôi đã đánh mất cô ấy năm
năm, có lẽ vậy. Khi biết tin cô ấy đi du học, tôi một hồi chấn động
nhưng rồi cũng cho qua. Bởi vì, tôi muốn trả thù gia tộc Âu Dương bởi
chính họ đã chia cắt tôi và "người kia". Cho đến một ngày năm năm sau,
tôi ép Âu Dương Cẩm gả con gái của ông cho tôi. Tôi muốn cho con gái ông ta nếm mùi vị đau khổ, muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng
không xong. Thế nhưng mọi truyện đảo lộn lên hết khi tôi biết cô là
người đã gả cho mình. Tôi không muốn mọi thù hận đều đổ lên đầu cô, tôi
không muốn hành hạ cô. Nếu làm như vậy không chỉ khiến cô đau, mà tôi
cũng đau.
Nhưng khi cô ấy nói nữa năm sau ly hôn, lúc đó tôi như
ngừng thở. Tôi thật không muốn, thật sâu trong trái tim tôi không muốn
cô ấy rời đi, không muốn đánh mất cô ấy. Thế nhưng vì quá khứ mà tôi lại một lần nữa tổn thương người con gái mình yêu. Một lần nữa quá khứ tái
diễn, khi nhìn vào tờ giấy cô để lại. Tâm tôi như nguội lạnh, tôi phát
hiện mình sai thật rồi. Tại sao cứ để cho cái quá khứ kia làm mờ mắt,
khi cô đi tôi khẳng định một điều tôi yêu cô. Hình bóng của cô đã khắc
ghi trong tim tôi. Tôi quyết tâm tìm cô ấy, nhưng khi tìm được rồi. Lòng tôi cảm thấy hoảng loạn khi nhìn thấy người con gái mình yêu nằm trong
vũng máu đỏ tươi, thật chói mắt. Tôi cầu mong cô ấy không sao, tôi muốn
mọi đau đớn mà cô nhận được cứ trút lên người tôi là được. Tại sao ông
trời lại bất công với cô như vậy? Cô là một người lương thiện, tại sao
lại để nỗi đau này lên người cô.
Thế nhưng khi bác sĩ nói cô sảy
thai, tim tôi thắt lại. Thật sâu trong lòng, nói với cô hàng ngàn lời
xin lỗi. Tôi không muốn cô bị đả kích, nhưng giấy làm sao gói được lửa?
Đến một ngày cô biết được, nhìn cô cầm dao trên tay mà lòng tôi nặng
trĩu, tim cũng đã muốn treo lên cổ họng. Tôi thật muốn nói với cô rằng
- Đừng làm mình bị thương có được không em? Nếu muốn trút giận, em muốn đánh anh đều được. Đừng làm bản thân mình bị thương.
Nhưng căn bản tôi không thể nói nên lời, tôi chỉ nghĩ làm sao giành lấy dao
của cô lại để cô không tự tổn thương mình. Đợi cô bình tĩnh lại, nhưng
một lời cô cũng không lên tiếng, và trong khoảng thời gian này tôi biết
được "người kia" cùng cô là một người.
Thật tốt! Trong hàng
vạn người trên thế gian này, anh chỉ nhìn thấy em. Hai lần gặp mặt, với
hai thân phận khác nhau. Nhưng anh lại yêu một người. Có lẽ đây chính là "định mệnh" mà người ta hay nói.
Nam Cung Hạo Thiên tôi kể
từ bây giờ sẽ bảo vệ cô thật tốt, sẽ không để cô một lần nữa rơi nước
mắt. Nhưng tôi cứ một lần lại một lần làm cô thương tâm, làm cô khóc.
Lúc cô ấy và tôi cãi nhau, cô ấy một ngày liền không ăn cơm. Tôi lo lắng
cho cô ấy, nhưng vì cái tôi của mình quá cao tôi lại làm cô ấy một lần
nữa tổn thương. Khi cô ấy sốt, tôi thật rất lo. Nhìn cô ăn cháo lúc còn
nóng, tôi cảm thấy mình thật đáng trách. Chỉ dẫn cô theo thôi mà? Vậy
được, chỉ cần từ giờ phút này cô muốn gì tôi cũng đồng ý. Thậm chí hi
sinh cả bản thân mình, chỉ cần cô mỉm cười vui vẻ. Đối với tôi như thế
là đủ rồi, bởi vì cô là tất cả của tôi, tôi yêu cô ấy hơn tất cả. Cô ấy
chính là bảo bối tâm can của đời tôi. Cô và các con là mái ấm của tôi,
họ chính là động lực để tôi vơi đi mệt mỏi. Nơi đâu có họ, nơi đó sẽ là
nơi tôi dừng chân, họ là nhà, là mái ấm tình thương vô bờ bến.