Hai bóng đen nhanh chóng biến mất, trong không khí chỉ còn tiếng gió.
Mà lúc này Vương Tử Huyên nhìn hai gả mặt đầy xẹo trước mắt mà sợ hãi. Lúc này đây hơn bao giờ hết cô muốn được nhìn thấy anh, muốn được ôm anh
vào lòng.
Cửa bật mở lần nữa, đi vào không chỉ có gả đàn ông hồi
nãy mà còn có một cô gái, cô ta mặc bộ váy đen ôm sát người chân mang
đôi giày cao gót mười phân. Cô ta bước vào nhìn Vương Tử Huyên đầy khinh bỉ.
Mà Vương Tử Huyên khi thấy người con gái bước vào liền cứng đờ, môi mấp máy
- Tuy...ết L...inh?
- Phải, là tao, mày cũng không ngờ đúng không?
Ả ta cười đầy ác ý bước đến chỗ cô, Âu Dương Tuyết Linh quay sang nhìn tên đằng sau mình nói
- Quay video lại.
Gả kia không nói gì lấy điện thoại ra quay lại.
Ả bước đến chỗ cô không nói không rằng tát mạnh vào mặt cô. Bị tát bắt
ngờ, đầu óc Vương Tử Huyên trở nên choáng váng, bên má truyền đến sự đau rát. Khoé miệng cô chảy ra dòng máu tươi, mặc dù đau nhưng cô không hề
la lên. Âu Dương Tuyết Linh tức giận tát mạnh vào mặt cô thêm một cái
nữa, giọng nói của ả ta vang lên một cách quái dị
- Xin tha đi tao sẽ không đánh mày nữa, cầu xin tao đi... Hahaha
Nhưng Vương Tử Huyên vẫn không mở miệng ngược lại còn nhìn ả ta bằng ánh mắt
lạnh lùng. Âu Dương Tuyết Linh đánh cô giữ dội hơn, vết thương đau rát
nhưng cô không hé miệng nói một lời.
- Rất tốt, tao sẽ cho mày hối hận.
Nói xong, ả ta rút điện thoại cho ai đó, ả không quên nhìn cô một cách đầy thách thức.
Mà lúc này, tại phòng họp không khí vô cùng ngưng động thì chuông điện
thoại reo lên, mọi người trong phòng như ngừng thở nhìn về tổng tài đầy
uy quyền đang ngồi trước mặt.
Khi thấy Nam Cung Hạo Thiên rút
điện thoại ra mọi người không khỏi há hốc trợn mắt, mà anh khi thấy số
điện thoại lạ trong lòng cảm thấy bồn chồn. Chuông chưa đỗ được hai giây thì anh đã nhấc máy nghe
- Alo?
Âu Dương Tuyết Linh cười
tươi, chính mình mở loa ngoài nhằm để cho cô nghe cuộc nói chuyện này. Ả cất giọng ngọt ngào khiến người khác phải nổi da gà
- Nam Cung tổng, lâu ngày không gặp.
- Cô là ai?_nhíu mày
- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là vợ anh đang ở trong tay tôi.
- Cô muốn gì? Tôi nói cho cô biết nếu cô ấy bị tổn hại tôi nhất để định sẽ không tha cho cô.
Nam Cung Hạo Thiên ở đầu giây bên kia kích động vô cùng khi anh nghe ả nói
cô đang ở trong tay ả. Mà mọi người đều ngạc nhiên khi thấy tổng tài mặt lạnh của họ tức giận.
- Đơn giản, muốn cứu cô ta anh phải đáp ứng điều kiện của tôi.
Ả gian xảo nói
- Nói. _lạnh lùng
- Trừ phi anh...cưới tôi, bằng không cô ta phải chết.
Vương Tử Huyên nghe ả nói mà tim thắt lại, từ đầu tới cuối khi biết ả gọi cho anh tâm trạng cô vô cùng kích động, vì cô có thể nghe được tiếng nói
quen thuộc mà cô hằng mong nhớ từng đêm.
- Tôi lấy gì để tin tưởng Huyên đang ở chỗ cô?
Nam Cung Hạo Thiên siết chặt nắm đấm, anh cố gắng điều chỉnh tâm trí của
mình. Anh biết bây giờ cần phải bình tĩnh, tức giận sẽ không giải quyết
được vấn đề.
-Tôi sẽ cho anh nghe giọng cô ta.
Ả ta đầu giây bên kia lên tiếng, Âu Dương Tuyết Linh đi lại chỗ cô lạnh giọng nói
- Là chồng mày, lên tiếng đi.
-....
- Mày không nghe tao nói hả?! _tức giận, quát
-.....
- Con khốn.
Ả đầu giây bên kia quát lên, tay giơ lên không trung tát thẳng vào mặt cô.
Một tiếng "chát" thanh thúy vang lên, Nam Cung Hạo Thiên nghe rất rõ tiếng
la lên vì đau đớn của cô. Tâm tình anh kích động đến cực hạn, anh tức
giận đập bàn, đứng dậy gầm lên qua điện thoại
- Cô không được đánh cô ấy, nếu không tôi sẽ không tha cho cô.
Nói xong anh đã ra khỏi phòng hội nghị không quên ra hiệu cho Hắc Phong đi
theo, những người còn lại trong phòng họp người nhìn ta, ta nhìn người
không hiểu chuyện gì xảy ra.
Xuống tầm hầm lấy xe anh ra hiệu cho Hắc Phong chạy thẳng về tổng bộ bang Huyết Ưng, anh lạnh lụng nói với đầu giây bên kia
- Tôi muốn nghe giọng của cô ấy.
- Được thôi!
Âu Dương Tuyết Linh nhướng mày nhìn cô, ý bảo cô lên tiếng. Vương Tử Huyên khẽ mở môi, nhẹ giọng lên nói
- Thiên...
- Huyên, em có sao không?
Khi nghe thấy tiếng cô anh vui mừng không thôi. Nhưng chưa kịp hỏi gì đã bị ả ngắt lời
- Đã nghe thấy, anh đồng ý điều kiện?
- Cô nghĩ sao?
Nam Cung Hạo Thiên nhếch mép đầy âm hiểm.
- Anh, sẽ...có.
-...
Anh không trả lời nhưng điện thoại vẫn không cúp, xe chạy vạo tổng bộ.
Thuộc hạ trong bang cung kính cúi chào, lúc định mở miệng thì bị Hắc
Phong chặn lại.
Anh đi thẳng vào trong khi nhìn thấy Hắc Mộng,
anh ra lệnh cho cô ta tra địa chỉ nơi gọi đến, làm việc cho anh lâu nên
Hắc Mộng ngay lập tức hiểu ý và tay bắt đầu lướt trên bàn phím máy tính. Mọi người chỉ biết đứng bên nhìn thao tác nhanh như bay của Hắc Mộng
trên máy tính.
Mà Âu Dương Tuyết Linh khi nghe tiếng "lạch tạch" liền biết mình trúng kế. Ả nhanh tay tắt điện thoại, miệng chửi một tiếng