"Phù phù! Tiểu Bạch!
Tiểu Bạch, huynh nhìn con người tuyết này xem có giống huynh không nè!
Là ta đắp đó, huynh nhìn xem! Ôi chao, nhất là cái bản mặt 'hận đời'
này, huynh không biết ta đã phí bao nhiêu công phu vào nó đâu. Vì để
miêu tả nội tâm huynh một cách đặc sắc và sinh động nhất, ta còn đặc
biệt lội ra tuốt khe vực kia lụm mấy cành cây khô với đá về làm tay và
mắt mũi cho huynh. Ầy, đáng tiếc ở đây vật tư thiếu thốn quá, ta phải
vận dụng hết tài nguyên và năng lực của mình ra mới không để huynh thua
kém ai. Này, huynh nói gì đi chứ? Phát biểu chút đi. Huynh nỡ lòng để ta ngồi tự kỉ vậy luôn đó hả? Lương tâm của huynh đâu rồi? Này, này!!!"
Đồng Mẫn Mẫn xoa xoa cái bụng bự của con người tuyết to quá khổ, vui vẻ reo
lên muốn tranh công với Bạch Sương. Đáng tiếc người nọ ngay cả một câu ừ hử hay nhăn mày cũng chẳng thèm biểu hiện ra, mặc kệ Đồng Mẫn Mẫn cứ
chốc chốc lại tìm cơ hội vo ve bên tai đủ thứ chuyện trần đời.
Đến cả biệt danh cũng đặt luôn rồi mà người ta còn lạnh nhạt vậy, Đồng Mẫn
Mẫn bĩu môi. Còn khó chơi hơn cả thằng con hờ nhà nàng! Con trai à, mẹ
xin lỗi! Mẹ sẽ không bao giờ nói con là mặt người chết hay băng sơn cấm
dục gì gì nữa đâu, chân chính đá tảng đang ngồi ở đây nè!!
Đồng
Mẫn Mẫn hừ một lườm nguýt Bạch Sương, không tiếp tục dong dài nữa mà
chuyên tâm đắp cái bụng phệ cho người tuyết. Nàng giận dỗi quay lưng một bên đắp tuyết nên không có nhìn tới, đôi con ngươi xinh đẹp trong trẻo
kia đã mở ra một lúc nhìn nàng, khuôn mặt nhiễm phải băng tuyết cũng trở nên nhu hòa hơn, khóe môi kéo nhẹ một chút không dễ nhận ra.
Vỗ vỗ cho tuyết nén thành đường cong bầu bĩnh, đối với tình huống hiện tại Đồng Mẫn Mẫn có hơi mờ mịt không biết bản thân nên làm gì, cũng không
biết nàng đã ở đây được bao lâu rồi. Nơi này ngày cũng như đêm, quanh
năm đều là bầu trời xám trắng không một tia nắng hay gợn mây, giống như
một không gian phong kín tự bế cách li với thế giới bên ngoài, mà nàng
thì không hiểu vì sao lại chui tọt vào đây được. Đối với những vấn đề
quá mức thâm ảo hoặc vượt ngoài phạm trù giải thích của nàng, từ xưa đến nay Đồng Mẫn Mẫn đều không ngần ngại đi 'học hỏi thêm', nên cũng hiển
nhiên đẩy hết nghi vấn sang cho y - chủ nhân của cái không gian kì quái
này đồng thời là sinh vật sống duy nhất tại đây, mà y thì chỉ nhàn nhạt
nói rằng: "Vạn vật đều có căn nguyên, nên ở đâu thì về lại đó thôi."
Đấy, câu hỏi thâm ảo mà trả lời cũng ảo diệu không kém! Giá mà năm xưa nàng
không rớt Mác-Lê hai lần (đến giờ vẫn chưa đậu) thì đã có thể đứng đây
thâm (giả) trầm (vờ) tự hỏi vài vấn đề mang tính sâu xa như "Ở đây có
Sao Hỏa không?" rồi. Nàng nhớ hành tinh mẹ quá!
Đồng Mẫn Mẫn đau
đầu suy nghĩ. Ban đầu nàng đến được đây cũng là tình trạng linh hồn xuất khiếu như này, cũng là chết rồi mới đến được, rồi mới gặp gỡ cô bé cùng họ cùng tên, mượn thân mà hoàn hồn. Hay nói đúng hơn, nàng có thể sống
được đến giờ đều là "mượn" được mà sống, nếu không có thân xác kia nàng
sớm đã phiêu tán tan thành tro bụi từ lâu rồi. Nếu như ban đầu là do
"mượn", vậy hiện tại lẽ nào phải "trả" mà nàng quay lại khởi điểm ban
đầu?
Đồng Mẫn Mẫn trầm mặc, nghe có hơi hoang đường nhưng không
phải là không thể. Huống hồ linh hồn của cô bé kia cũng không hẳn là
chết, mà giống như vẫn luôn tồn tại trong thức hải nàng. Một xác không
thể chứa hai hồn, nếu như cô bé có biện pháp giúp nàng trùng sinh, vậy
phải chăng cô bé cũng có biện pháp giúp chính mình trùng sinh trở lại?
Vậy thì tại sao trước đó còn muốn giúp nàng? Nếu muốn lấy lại cơ thể, cô bé đã có không ít cơ hội để làm điều đó, nhưng cô bé lại không làm vậy
mà chỉ đốc thúc nàng nổ lực sống tiếp. Là vì chưa đến lúc sao? Mà hiện
tại, chính là thời điểm thích hợp?
Đồng Mẫn Mẫn càng nghĩ càng
rối, cảm thấy bản thân đang nghi ngờ không có căn cứ. Nàng tự mắng mình
là đồ vô ơn, người ta đã không ngại đem cả bản thân giúp nàng sống lại,
còn vì nàng bao lần hi sinh cũng không quản khó khăn để đến cứu nàng. Mà nàng đang làm gì, ngồi ở đây suy bụng ta ra bụng người không phân tốt
xấu nghi ngờ người khác? Lương tâm nàng đúng là bị chó tha rồi mà!
Nhưng... Đồng Mẫn Mẫn bất an vỗ bộp bộp lên người tuyết. Nàng không dám cam đoan cũng không dám chắc chắn những gì mà nàng nghĩ chỉ là tưởng tượng mà
ra, nhất là bên cạnh thân xác đó chính là Sở Hoài Thu! Sở Hoài Thu có
thể gặp nguy hiểm, chỉ nghĩ đến đây thôi Đồng Mẫn Mẫn đã muốn bất chấp
tất cả trở về nhìn y một. Trước khi chưa xác định được sư phụ nàng có an toàn không hay cô bé kia có mục đích gì, cho dù bị mắng là lang tâm cẩu phế nghi ngờ người tốt, bằng mọi giá nàng phải trở về!
Đồng Mẫn
Mẫn tràn trề quyết tâm. Người tuyết cũng đã đắp xong rồi, nàng phi nhanh tới chỗ của Bạch Sương ngồi xổm trước mặt y, biểu tình vừa đáng thương
vừa đau khổ cầu xin.
"Tiểu Bạch à, Tiểu Bạch đại ca, Tiểu Bạch
yêu dấu của ta ơi! Huynh chỉ cho ta cách rời đi nơi này có được không?
Ta thực sự có việc gấp cần làm, thật sự rất gấp đó, xong việc ta nhất
định sẽ về đây ngay! Tiểu Bạch à, huynh giúp ta đi mà, ta chỉ muốn quay
về nhìn thân nhân của ta một chút thôi, chỉ cần xác định được bọn họ vẫn an toàn, ta sẽ không do dự trở lại làm bạn với huynh ngày ngày đắp
người tuyết có được không?"
Ngay lúc Đồng Mẫn Mẫn muốn chơi xấu
khóc ầm lên ăn vạ, cái người vẫn luôn không có chút phản ứng kia rốt
cuộc cũng làm ra hành động. Y nhìn nàng, cảm nhận được lo lắng của nàng, nhưng chỉ lắc đầu nói: "Hiện tại chưa phải lúc."
Đồng Mẫn Mẫn sốt sắng thật muốn nhào tới lay y mấy cái: "Vậy thì lúc nào?"
Bạch Sương không nói, y nâng tay, trong ánh mắt kinh ngạc trừng to của Đồng
Mẫn Mẫn mà sờ lên đầu nàng: "Khi ngươi thật sự sẵn sàng."
Mà ở
nơi khác trong sự vui sướng của Sở Hoài Thu, người vẫn luôn an tĩnh nằm
trên giường bệnh cuối cùng cũng mở mắt ra... Đồng tử như máu!