“Không có gì, chắc là có ai đó đang ghen tị nên nói xấu tỷ thôi!”
(Sở Hoài Thu:“...” Đúng là thứ nghịch đồ khi sư diệt tổ!)
Đồng Mẫn Mẫn quẹt mũi, nhìn dáng vẻ quan tâm của Tiểu Mẫn Mẫn phía trước, đột nhiên lại cảm thấy có hơi xấu hổ.
Đáng lí ra nàng mới là người phải chăm sóc và bảo vệ cô bé, nhưng từ lần đầu gặp gỡ thậm chí là bây giờ, người được tỉ mỉ chiếu cố ngược lại chính
là nàng, không chỉ được nhường cho cơ hội trùng sinh mà ngay cả thời
khắc nguy hiểm nhất cũng được cô bé không ngần ngại chạy tới giúp đỡ.
Nếu không có cô bé, Đồng Mẫn Mẫn nàng từ lâu đã đi Tây thiên thỉnh kinh
với Đường Tăng rồi. (Aka: Thăng thiên)
Đến bây giờ dù là muốn hay không Đồng Mẫn Mẫn cũng phải công nhận một điều, nàng xuyên tới nơi này lâu đến vậy rồi, nhưng quả thật là nàng chẳng hiểu gì về thế giới này
cả. Giống như một đứa trẻ bập bẹ được người dẫn dắt đi về phía trước,
chỉ mới nhìn thấy những thứ nhỏ hẹp mà không biết thế giới ngoài kia
rộng lớn tới mức nào.
Sờ sờ mũi, Đồng Mẫn Mẫn hơi ngượng ngùng thấp giọng ho khan.
“E hèm! Tiểu Mẫn Mẫn này, muội sống ở đây cảm thấy thế nào? Có thấy khó chịu không? Hay tỷ tìm cách đưa muội ra ngoài nhé?”
Nàng cũng không muốn cứ tiếp tục chiếm đoạt tiện nghi của cô bé, nói gì thì
nói cô bé cũng là chủ nhân của thân thể này, chỉ cần cô bé muốn, nàng
nhất định sẽ không do dự trả lại tấm thân kia.
Tiểu Mẫn Mẫn quay
lại nhìn nàng, Đồng Mẫn Mẫn liền không tự giác được mà dựng thẳng lưng
lên, cứ nhìn chòng chọc như thế cho đến khi toàn thân Đồng Mẫn Mẫn rớt
xuống một tầng da gà mới bắt đầu mở miệng.
“Nếu muội ra ngoài rồi, một mình tỷ ở đây thì làm sao?”
Gãi gãi đầu:“Thì cùng lắm tỷ ngủ thôi, muội ở đây hơn trăm năm được chẳng
nhẽ tỷ lại không?” Bất quá thì nói chuyện với đầu gối sống qua ngày, dù
sao nàng cũng mang danh là tự kỉ mà. (* ̄∇ ̄*)
(Sở Hoài Thư bưng mặt:“Trời ơi đồ đệ nhà tui, ra mà coi nó có tiền đồ không nè trời?!!”)
Tiểu Mẫn Mẫn cười bất đắc dĩ, lắc đầu.
“Giá mà muội có một phần vô tư như tỷ thì tốt rồi, nhưng là, cho dù có muốn thì muội cũng không thể ra ngoài được.”
“Tại sao?”
Mặt của Đồng Mẫn Mẫn liền đần ra, chăm chú nhìn Tiểu Mẫn Mẫn đi tới đưa ngón tay chỉ thẳng vào ngực nàng.
“Nơi này không còn dung chứa được muội nữa, kể từ khi tỷ trùng sinh sống
lại, hết tất thảy đã đi ngược lại quỹ đạo vốn có. Linh hồn tỷ và thân
thể muội hiện tại đã hợp nhất, nếu cứ bắt ép một mực để muội đi vào,
thân thể không chỉ kháng cự lại mà còn tổn thương đến nguyên thần.”
Đồng Mẫn Mẫn nhíu mày.
“Không tìm được cách vẹn toàn cả đôi bên sao?”
Nàng cũng không muốn suốt đời phải ngây ngốc ở nơi này, nếu thật sự có biện
pháp, tại sao lại không thử? Ngẫu nhiên đi tới thế giới này cũng đã lâu
đến vậy rồi, cho dù không có những thứ quen thuộc như ở thời hiện đại,
nhưng ít ra ở đây có những người thật lòng quan tâm đến nàng, cảm tình
quyến luyến, sao lại không thể không có.
Đồng Mẫn Mẫn cũng không
muốn trở về căn nhà chỉ có duy nhất một mình nàng, mỗi ngày làm bạn là
cái Ti-vi hay điện thoại giữa sô-pha trống trải. Căn nhà rộng nhưng
người thì không có, thật sự rất cô đơn.
Lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ, Đồng Mẫn Mẫn không khỏi tự giễu.
Nhớ làm gì kia chứ, hiện tại không phải rất tốt sao? Nàng có một đứa con
bảnh tỏn xà lỏn này, có những bằng hữu thích dìm hàng nhưng kề vai sát
cánh, còn có một sư phụ tuy hơi ẻo lả nhưng cực kì đáng tin... tuy hiện
tại sư phụ đang biền biệt vô tông tích.
Hầy, không biết bây giờ
sư phụ đang ăn gì, còn nhớ hay không năm nào đi đá dế bứng hoa, sư phụ
đã hứa sẽ tậu cho nàng một con hạc bay, thế mà... Chấm nước mắt. Chả
biết sư phụ có còn sống không nữa, sư phụ, người chết thật là thê thảm
mà~
(Sở Hoài Thu 囧:“Đồ bất hiếu!!!”)
“Không có.”
Đồng Mẫn Mẫn giật mình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang mỉm cười chua sót, biểu
tình khổ sở khiến tim nàng hẫng đi một nhịp bước lại gần muốn nắm lấy
vai cô bé.
“Tiểu Mẫn Mẫn, bất kể thế nào thì tỷ cũng sẽ... A--?!!”
Lồng ngực quặn thắt, cơn đau vô cớ ngẫu nhiên xuất hiện khiến cho Đồng Mẫn
Mẫn tối tăm mặt mày không thể trụ được mà khụy xuống. Cơ thể tựa như bị
lửa thiêu đốt mà nóng bừng cả lên, mồ hôi hai bên thái dương chảy xuống
nhưng chưa kịp nguội lạnh thì cơ thể hệt như bị hắt một thao nước đá,
chốc nóng chốc lạnh tựa như băng châm không ngừng xâu xé như muốn bứt
nàng đến phát điên.
“Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Tỷ tỷ!!!”
Bỗng dưng Đồng Mẫn Mẫn ngã xuống khiến cho Tiểu Mẫn Mẫn không khỏi hốt hoảng vội vàng giữ lấy người nàng, nhưng lúc này ngoại trừ đau đớn đang giằng co trong cơ thể thì Đồng Mẫn Mẫn không cảm nhận được bất cứ thứ gì,
nàng há hốc miệng rồi đột nhiên ngửa cổ điên cuồng gào thét.
“A------!!!!”
----Keng, keng! Soạt!
Đao kiếm vô tình, đen và trắng tựa như thiện ác không ngừng đối lập khiến cho rừng cây yên tĩnh cũng âm trầm gào thét.
Loan kiếm chém tới tựa như một mảnh trăng khuyết cắt một đường sáng bạc dồn
hắc y nhân không ngừng lui bước, hắn trừng mắt nhìn gương mặt lạnh nhạt
của bạch y nam nhân rồi quả quyết tung chưởng, sát khí mười phần.
Nhảy lên một thân cây gần đó, hắc y nhân hừ lạnh nhìn bạch y nam nhân dễ
dàng hóa giải được chưởng phong đang đứng cách đó không xa, nhếch môi
châm chọc.
“Không ngờ lại có cơ hội diện kiến thánh dung ở đây, đúng là ngày thường đi mòn giày cũng không bằng ngẫu nhiên gặp mặt.”
Hắn hạ mắt che đi một tia tàn độc, chỉ cần có thể ra khỏi phạm vi lĩnh lực
của Vô Cực Cốc, dù có là Thiên tiên đại nhân cũng không thể ngăn cản
được hắn.
Đúng vậy, người trước mắt chính là Thiên tiên đại nhân tôn quý của Thiên đình - Uy Minh Đức.
Lúc này Thiên tiên đại nhân cũng không vội làm ra hành động gì, thay vào đó là chăm chú nhìn khuôn mặt trắng bệch đang trên tay hắc y nhân.
Hắc y nhân dĩ nhiên cũng trông thấy, hắn cúi đầu nâng cái cằm nhỏ không còn chút máu cười dữ dằn.
“Thiên tiên đại nhân cũng thật biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng là thật tâm lo lắng hay còn có nguyên nhân gì khác? Bất quá ta bắt người này cũng coi
như là trừ hại cho chúng sinh đi, làm gì có ai nghĩ tới thực chất trọng
phạm của Thiên đình lại nương náu ở nơi cực địa tu tiên kia chứ? Ngươi
nói coi, có phải ta nên tán thưởng ngươi một phen hay không, Đồng Mẫn
Mẫn?”
Người đang bất tỉnh dĩ nhiên là sẽ không trả lời, hắn lại
giống như phát điên mà siết chặt cằm nàng khiến cho nơi đó nổi lên một
vết đỏ ửng.
Hắn bỏ ra trăm năm, chịu muôn ngàn cay đắng, cuối
cùng cũng đợi được ngày này. Đồng Mẫn Mẫn, Cố Ngạc Thiền Vũ ta là vì
ngươi mà nhập ma.
Rắc rắc rắc-----!!
Trên thân thể của
Đồng Mẫn Mẫn đột nhiên xuất hiện hàng loạt các tia nứt đang dần nới rộng ra, hệt như một con búp bê bằng sứ bởi vì lực tác động phi thường mà
bắt đầu tan vỡ.
Không chỉ Cố Ngạc Thiền Vũ mà Uy Minh Đức cũng
cảm thấy kinh ngạc, ngay sau đó hắn liền bị đánh bật mạnh bởi sóng năng
lượng kinh người không hề báo trước.
Sức mạnh ẩn chứa trong thân
thể non nớt dần dần không thể tự chủ được mà điên cuồng thoát ra, một
đầu tóc như tơ dưới lực khuếch trương cực đại mà mạnh mẽ phát tán, không gió mà tung bay, giống như bị bóc đi một tầng uế vật phát ra những tia
sáng bàng bạc chói mắt. Đồng thời Cấm Cổ Huyền Anh Thạch cũng nảy sinh
biến hóa, năng lượng dạt dào không chỉ hủy đi một vùng trù phú rộng lớn, mà còn đánh nứt cả lĩnh lực Vô Cực Cốc, khó có thể nói hiện tại trong
Vô Cực Cốc đang rúng động đến nhường nào.
Bấy giờ không chỉ mỗi
Cố Ngạc Thiền Vũ lúc này phải chật vật chống đỡ mà ngay cả Uy Minh Đức
cũng có chút khó có thể tin. Thứ sức mạnh này, cho dù là y cũng khó có
thể đảm bảo được là sẽ kiềm chế được nó.
Uy Minh Đức nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn Đồng Mẫn Mẫn lơ lửng bị vòng tròn năng lượng bao lấy.
Một giây sau đó biến hóa kinh người liền xảy ra, chỉ thấy vòng tròn kia
không ngừng va đập năng lượng rồi chuyển dần thành một màu tím đặc, cơ
thể Đồng Mẫn Mẫn cũng mất hút bên trong tấm màn bao bọc. Dần dần, nó lấy năng lượng nghịch thiên điên cuồng khai phá tạo thành một vỏ bọc hoàn
mỹ treo cao trên không trung.
Hòn ngọc trân quý - Cấm Cổ Huyền Anh Thạch - cứ thế ngang nhiên xuất hiện giữa đất trời.