"Tĩnh Tĩnh, trước kia anh đã sai rồi, em đừng giận anh nữa !"
Tiếng của Tưởng Vũ Hàng vọng vào qua cánh cửa, nhưng Quan Tĩnh lại không muốn nghe những lời này, chính xác là không muốn nghe thấy giọng của anh
nữa."Tôi không muốn nghe anh dài dòng, nếu như bây giờ anh mà không đi,
tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Đừng báo cảnh sát, Tĩnh Tĩnh, anh xin em, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa đi. Cho dù em không chấp nhận anh thì xem như em nể mặt con mà cho anh một
cơ hội cuối cùng, tiếp nhận anh một lần nữa, được không em?" Tưởng Vũ
Hàng tiếp tục nói rất hòa nhã, muốn dùng đứa con làm cô dao động, để cô
chịu tiếp nhận mình lần nữa.
Bên trong phòng vẫn một vẻ yên
tĩnh, không thấy cô lên tiếng từ chối, Tưởng Vũ
Hàng lộ ra cái cười khúc khích, anh thắng lợi rồi!
Ha ha,
nhất định là Quan Tĩnh đang nghe anh nói rồi. Anh phải ra sức tiếp tục
thuyết phục cô hơn nữa: "Tĩnh Tĩnh, thật ra thì anh đã đặt một công ty
chuyên thiết kế áo cưới ở nước Pháp rồi, chỉ chờ chúng ta bay sang thôi! Dĩ nhiên hiện tại em mang thai, tốt nhất không nên ra khỏi nước, vậy
anh sẽ nói với bên kia để mời người thiết kế áo cưới tới đây, có được
hay không?"
Bên trong cửa vẫn yên tĩnh,
mặc dù không nghe thấy cô đáp lại, nhưng anh cũng thấy sự tin tưởng như
được tăng thêm. Anh đã bắt đầu tưởng tượng ngày mình và Tĩnh Tĩnh kết
hôn, còn hình dung ra hình dáng của cục cưng sẽ thế nào nữa! Cục cưng
lớn lên sẽ rất giống hai người bọn họ, giống ai cũng được, con trai nhất định sẽ rất tuấn tú, khí chất thông minh, con gái sẽ rất xinh đẹp dễ
thương!
Đang lúc Tưởng Vũ Hàng còn trong mơ tưởng, khóe miệng hơi cong lên thì mấy bảo vệ cường tráng từ trong thang máy đi ra ...
Nhìn thấy bảo vệ đến vây quanh mình, Tưởng đại soái ca cau chặt
chân mày."Các anh muốn làm gì vậy?" Làm cái gì chứ, mấy người cùng nhau
xông lại, muốn bắt nạt bà xã của anh và đứa nhỏ sao?
Anh
cũng biết phụ nữ độc thân sống ở nơi này rất không an toàn. Không được,
anh không thể để cho cô sống một mình ở nơi này được rồi. Chi bằng phải
nói với cô sang nhà mình ở, hoặc là anh phải vào ở cùng cô ở nơi này
thôi!
Đội trưởng đội bảo vệ, xem ra có vẻ lễ độ hơn một
chút, nghiêm túc nhìn Tưởng Vũ Hàng, giơ tay chỉ vào hướng thang máy:
"Vị tiên sinh này, mời ngài lập tức rời khỏi nơi này! Nếu như ngài còn
không rời đi nữa, chúng tôi sẽ tiến hành báo cảnh sát!"
"Cái gì?" Anh không hiểu nhìn lại bọn họ!
"Mời ngài rời khỏi nơi này, xin ngài không nên đến quấy rầy tiểu thư Quan
Tĩnh!" Một gã bảo vệ mới từ nông thôn lên đây làm bảo vệ, vô cùng sùng
bái chủ biên Quan Tĩnh. Chị Quan Tĩnh chính là thần tượng ở trong lòng
anh ta, tuyệt đối không thể để cho người xấu bắt nạt thần tượng của anh
ta được !
Mà bình thường Quan Tĩnh và Vũ Nghê luôn là người
vô cùng thân thiện, khi vào cửa tiểu khu đều chào hỏi rất thân mật từ
bảo vệ, cho đến các ông bà cụ lớn tuổi đang ngồi chơi ở trước cửa. Cho
nên bất cứ bảo vệ nào ở đây cũng đều vô cùng yêu thích hai vị chủ biên
này!
Hiện tại tiểu thư Quan Tĩnh nói với bọn họ đuổi cái tên xấu xa đang quấy phá ở đây đi, dĩ nhiên chắc chắn nhất định bọn họ sẽ
phải toàn lực ứng phó để đuổi “người xấu” kia đi.
Tưởng Vũ
Hàng tức giận nhìn mấy người không hiểu rõ tình hình kia, vừa nhìn đã
thấy đây chính là mấy gã bảo vệ loại “đầu óc ngu si tứ chi phát
triển”."Các cậu có biết tôi là ai không?" Anh chỉ chỉ vào lồng ngực của
mình!
"Chúng tôi không cần biết anh là ai? Chỉ cần thấy anh
cứ dựa vào cửa nhà người khác như thế này thì đã biết anh không phải là
người tốt, chúng tôi nhất định phải mời anh ra khỏi đây!" Một nhân viên
bảo vệ mới từ nông thôn lên, căn cứ theo giọng nói và ngữ điệu đã thấy
hết sức ngu dốt, nếu như nhắm mắt lại nghe, thật sự sẽ làm cho người ta
thấy đây chính là sự ngu dốt có từ nguồn gốc!
Những người khác cũng gật đầu theo.
Lúc này Tưởng Vũ Hàng bị những loại người không hiểu tình hình đang ở trước mắt này làm tức giận đến mức mắt trợn trắng dã. Anh đứng thẳng người
lên, cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh, nhìn mấy gã bảo vệ kia tự giới thiệu về mình: "Nói cho các cậu biết, tôi là bạn trai của Quan Tĩnh!"
Nói chính xác hơn, chính là chồng tương lai của tiểu thư Quan Tĩnh, là
ba ba của đứa trẻ nữa kia!
Sau khi nói xong, anh chờ mấy người kia tự giác tự động rời đi!
Một giây, hai giây, ba giây đồng hồ trôi qua. . .
Trong hành lang vẫn thấy yên lặng như tờ, năm gã bảo vệ từng người một nhìn
Tưởng Vũ Hàng từ trên xuống dưới giống như nhìn khỉ trong vườn thú vậy!
"Các người nhìn cái gì chứ?" Đáng chết, anh là người trên đầu có lông, trên
đỉnh đầu lỗ tai dài, còn ở phía sau cái mông có cái đuôi sao? Anh thật
muốn móc từng con ngươi ghê tởm của bọn họ ra, sau đó đá một phát vào
trong hầm cầu!
Gã bảo vệ nhỏ nhất vẻ mặt đầy khinh thường:
"Nhìn cái gì? Căn cứ vào đâu anh dám nói là bạn trai của chị Quan Tĩnh
hả? Tôi đây không tin! Chị Quan Tĩnh sẽ không bao giờ có mắt mà lại đi
thích loại người như anh đâu!"
Những người khác cũng rối rít gật đầu, xì xào bàn tán nói."Cắt, thứ người như thế làm sao có thể xứng với người hòa nhã dễ gần như Quan Tĩnh được chứ?"
"Hả, không xứng với Quan Tĩnh, một chút cũng không xứng với Quan Tĩnh sao?!"
"Chẳng phải vậy sao?" Chợt, một bảo vệ trợn to hai mắt."Đúng rồi, ngày hôm qua tôi còn chứng kiến có một người đàn ông đưa tiểu thư Quan Tĩnh trở lại, người kia mới xứng đáng là bạn trai của tiểu thư Quan Tĩnh, rất sáng
sủa, hiền hòa, tao nhã lễ độ, cao lớn đẹp trai!"
Tưởng Vũ
Hàng bởi vì này câu này mà “bốc hỏa” lên rồi. Thứ “bốc hỏa” mà không cần phải nói ra, chính là nổi giận đến tức sùi bọt mép, mắt trợn lên thiếu
chút nữa con ngươi vọt ra ngoài."Các người cẩn thận nhớ lại đi, tôi
chính là bạn trai Quan Tĩnh!"
Thật là, qua hết năm lại đổi một nhóm bảo vệ khác, từng gã một quả thật tựa như là người có đầu óc không phát triển vậy!
"Hãy bớt nói bậy đi, lúc này là do tiểu thư Quan Tĩnh bảo với chúng tôi đến mời anh rời đi, mời anh lập tức hãy rời đi!"
Lúc này, mấy gã bảo vệ đồng thời cùng nhau chỉ tay về phía cầu thang máy,
từ động tác giơ tay, biên độ lắc đầu đều tăm tắp không sai lệch, chỉnh
tề khiến người xem thấy tán thưởng... A, không đúng, phải nói là làm cho Tưởng Vũ Hàng giận đến mức không thể giết người hay là tự sát!
Tưởng Vũ Hàng dùng sức gõ vào cánh cửa, gọi Quan Tĩnh: "Tĩnh Tĩnh, mở cửa cho anh, em ra ngoài nói cho bọn họ biết, anh có phải là bạn trai của em
hay không! Tĩnh Tĩnh ... "
Vùi đầu ở trên giường lớn của
phòng ngủ, Quan Tĩnh bưng kín lấy tai, không muốn để cho tiếng của anh
chui vào trong tai mình...
Ngoài cửa phòng ...
"Đi thôi ... "
"Đi mau đi... "
Giọng của mấy gã bảo vệ trở nên rất căng, tựa như đang đuổi một người đi
người xin cơm vậy. Thấy anh còn chưa muốn đi, mấy bảo vệ đi đến sát vào
bên cạnh anh, chuẩn bị kéo anh đi!
Tưởng Vũ Hàng dựng ngược
lông mày lên, ngay cả lúc này vẫn dễ dàng tỏa ra khí thế uy nghiêm đứng
trên vạn người: "Các người cũng tránh ra cho tôi... "
Mặc dù chỉ có mấy chữ, nhưng cùng với khí chất này, trên người anh còn tỏa ra
vẻ ngoài rét lạnh, làm cho bọn họ thật sự rất sợ, không dám đến gần.