Cô thật là ngốc
nghếch, cho nên khi đó anh mới ức hiếp cô như thế, sau đó cô lại còn ảo
tưởng bởi vì anh yêu cô mới có thể ghen tuông đến điên cuồng như vậy!
Ha ha, vậy mà cô lại vẫn hết lần này tới lần khác nuôi ảo tưởng, không một lần chịu tỉnh mộng!
Nhưng... liệu có lúc nào đó anh thích cô chăng? Nếu như
thích cô, tại sao anh lại có thể ra tay ác độc như vậy đây?
Cô biết mình không nên ảo tưởng, nhưng mà cô thật sự rất thích anh! Chỉ có điều, tại sao anh lại vẫn hết lần này tới lần khác không thể nhìn cô
lâu hơn một chút... Bởi vì người anh thích là Vũ Nghê sao?
Dường như nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến!
Cô vừa nghĩ đến Vũ Nghê, ngoài cửa liền vang lên tiếng của Vũ Nghê!
"Tĩnh Tĩnh, cậu có ở nhà không ... "
Kèm theo là tiếng bước chân đi đến gần. Vũ Nghê vào cửa, sau đó phát ra
tiếng thét lên đầy sửng sốt: "Tĩnh Tĩnh, cậu làm sao vậy? Ai đánh cậu?"
Quan Tĩnh ngước cặp mắt vô thần trống rỗng lên, thấy bạn tốt, cô lại càng
chảy nước mắt nhiều hơn: "Tại sao, tại sao anh ấy lại không thích tớ,
tại sao người anh ấy thích lại là cậu... "
"Cậu nói cái gì
đó?" Tiếng của Vũ Nghê đầy run rẩy, cô cẩn thận đỡ Quan Tĩnh dậy.
dienndannleequyydonn" Ai đã đánh cậu thành ra thế này? Là kim chủ của
cậu sao?"
Đúng vậy, chính là kim chủ của mình mà cũng là bạn trai của cậu đấy, Vũ Nghê! Trong lòng cô khổ sở đáp lại!
"Tĩnh Tĩnh, cậu nói cho tớ biết, kim chủ của cậu là ai, có phải là anh ta hay không ..." Vũ Nghê nghẹn ngào, là Lạc Ngạo Kiệt sao...
Trong lòng Quan Tĩnh đầy áy náy, cô không biết trả lời thế nào, cô nói cho
bạn tốt của mình sao đây, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on nói cô đã đoạt bạn
trai của Vũ Nghê ư?
Đúng lúc này, Tưởng Vũ Hàng tay cầm lọ thuốc mới mua về, đi vào đến cửa!
Vũ Nghê kinh ngạc trợn to hai mắt:"Tưởng Vũ Hàng? Là anh sao?"
Nhất thời Tưởng Vũ Hàng giống như con chuột bị mèo bắt được, lúc này giọng
nói đã run rẩy: "Vũ Nghê, em hãy nghe anh giải thích, chuyện không phải
như em nghĩ đâu. Anh hoàn toàn không hề yêu cô ấy, là cô ấy đã quyến rũ
anh...” Tưởng Vũ Hàng chỉ vào Quan Tĩnh đang nằm ở trên mặt đất, vội
vàng nói thoái thác.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
Mà những lời nói này, không còn nghi ngờ gì nữa, đã mang đến cho Quan Tĩnh một cú sốc cực lớn ...
Vũ Nghê hoàn toàn đoạn giao với Tưởng Vũ Hàng. Đừng nói đến chuyện bạn bè
trai gái, đến là bạn tốt cũng không còn nữa! Mà sau khi xảy ra chuyện
này, quan hệ của Vũ Nghê và Lạc Ngạo Kiệt ngược lại chuyển biến tốt hơn
rất nhiều!
Mà điều này cũng làm cho Tưởng Vũ Hàng tức giận tới cực điểm!
Vài ngày sau, khi Tưởng Vũ Hàng thấy Lạc Ngạo Kiệt và Vũ Nghê ra vào sóng
đôi, anh tức giận đến độ đá văng cửa phòng Quan Tĩnh!
Vết
thương trên người Quan Tĩnh vẫn còn chưa được hồi phục hoàn toàn, sau
khi nhìn thấy anh vào cửa, nước mắt khổ sở của cô lại tràn mi: "Chuyện
đã tới thế này, anh vẫn còn không thể bỏ qua cho tôi sao?" Anh không
thương cô cũng có thể, không muốn cô cũng có thể, cô đã xác định rồi, cô có thể từ từ thích ứng với việc không có anh, sau đó sẽ cố gắng sống
thật tốt, rồi có thể thử lui tới với bạn trai của cô!
"Cô đúng là một yêu tinh hại người, đồ hèn hạ!" Anh đi tới bên cạnh cô, tức giận ném ra những lời này!
"Anh nói gì?" Trước cái nhìn của anh, cô lảo đảo muốn ngã, sao cho đến tận lúc này anh vẫn còn chỉ trích cô chứ.
Chỉ một tay, Tưởng Vũ Hàng đã túm lấy tóc của cô, buộc cô nhất định phải
ngửa mặt lên nhìn anh: " Cô đúng là đồ yêu tinh hại người, cũng bởi vì
cô, tôi mới mất Vũ Nghê hoàn toàn, cô còn sống làm gì nữa? Chi bằng cô
hãy tự tử chết đi !"
Dòng nước mắt tủi thân cuồn cuộn lăn
xuống, Quan Tĩnh cảm thấy uất ức đến mức dựng tóc gáy, cơ thể rét run
lên từng đợt."Anh muốn tôi đi tìm cái chết sao?"
"Đúng vậy...” Anh nói rất lớn, thật sự hận không thể giết chết được cô!
Quan Tĩnh nghe mà nước mắt không chảy nổi nữa. Cô đã làm sai chuyện gì sao?
Tại sao tất cả mọi người đều muốn cô phải đi tìm cái chết! Từ lúc còn
nhỏ, chỉ cần mẹ đưa cô trở về nhà họ Lạc mà không có tiền, mẹ sẽ gõ đầu cô, nói cô hãy mau chóng đi chết đi, như vậy sẽ không ngăn cản việc bà
gả cho người có tiền!
Sau khi mẹ chết, cô đã đi tìm cái
người gọi là “ba ba”. Người mà cô gọi là “ba ba” đó cũng ném cho cô mấy
chữ này, nói tại sao cô lại không chết cùng với mẹ đi cho rồi!
Tất cả bọn họ đều là những người thân thiết của cô.
Sau khi lớn lên, cô đã mang toàn bộ tình yêu cho người đàn ông trước mắt
này, nhưng đến hôm nay anh ta cũng đưa cho cô mấy chữ ấy!
Những người “chí thân chí ái” (cực kỳ thân thiết, cực kỳ yêu thương), sao
không có một ai, không có một người nào nhớ cô vậy!
Cô nhìn anh qua làn nước mắt, hơi thở mong manh hỏi: "Tôi thật sự đáng ghét như vậy sao?"
"Đúng vậy, rất đáng ghét!" Cô càng như vậy, anh càng tức giận, càng trả lời thật thoải mái, thật sự không chút để tâm!
"Nếu như tôi chết, anh thật sẽ rất cao hứng sao?"
"Đúng vậy... "
"Tuyệt đối sẽ không nhớ gì đến tôi nữa sao?" Xin anh đấy, anh đừng quá tuyệt
tình, đừng nói sẽ không nhớ nhung gì tôi, cầu xin anh đấy! Xin anh, anh
có thể thỉnh thoảng nhớ đến tôi một chút được không!
"Tôi
nhớ đến cô để làm gì? Nhớ đến chuyện đã xui xẻo đụng phải cô sao, nhớ cô đã quỷ kế đa đoan hại tôi sao? Cô hãy chết nhanh một chút đi, cô chết
đi ..." anh lại nói một lần nữa!
Quan Tĩnh mệt mỏi khép mắt lại, thản nhiên nói: "Anh đi đi, sau này tôi cũng sẽ không làm phiền anh nữa!"
"Cô thật đúng là người thích giả thần giả quỷ hù dọa người khác, tôi nghĩ
có khi cô đi làm diễn viên được đấy, giả vờ bị uất ức rất giống!" Anh
nặng nề vung tay thả tóc của cô ra. Sau đó, anh cũng chẳng thèm để ý
nữa, đi ra khỏi phòng của cô!
Tưởng Vũ Hàng vạn lần không
nghĩ tới chuyện sau khi anh rời đi, tiếp theo đó Quan Tĩnh đã thật sự
vung dao lên đi về phía tuyệt lộ...