"Tại sao nói như vậy?" chuẩn bị chào đón ngày đầu tiên của năm mới, Hoan
Hoan đã có rất nhiều câu hỏi "tại sao", chuyện gì cũng muốn hỏi tại sao! Trong lòng cô bé cũng thầm hiểu được điều này, cũng sợ chú muốn ly hôn
với mẹ Tư Vũ, nhưng cô bé muốn biết Lạc Dật có nghĩ giống mình không!
"Theo như tớ quan sát, dạo này cô Tư Vũ càng ngày càng dễ khóc, mà hình như
Dượng rất sợ nhìn thấy cô ấy khóc thì phải, nên thường xuyên không ở
nhà! Hoàn toàn không giống như trước đây. Trước đây lúc nào chú Tạp Tư
cũng ở bên cạnh cô Tư Vũ hơn nữa còn đối xử với chúng ta rất tốt. Chúng
ta đòi ăn thứ gì chú ấy liền mua thứ đó, kể cả những đồ ăn bố tớ không
cho phép ăn" Lạc Dật nhớ lại hoàn cảnh trước đây, nhắc lại đầy tiếc
nuối!
Trong lòng Hoan Hoan có cùng suy nghĩ như vậy, nhưng vẫn tự thuyết phục mình: "Nhưng mấy thứ đồ ăn đó không tốt cho sức khỏe, không ăn là chuyện tốt chứ sao? Tớ không nghĩ đó là chuyện gì xấu"
"Nhưng vấn đề ở đây không phải là chuyện đồ ăn đó có tốt cho sức khỏe hay
không, cậu hiểu không? Hiện giờ chú Tạp Tư đối xử với chúng ta rất khách sáo, hơn nữa tính cách chú ấy cũng trở nên u bồn, tớ cũng không hiểu
lắm! Tóm lại, tình hình hiện giờ vô cùng căng thẳng! Tớ nghĩ hay là như
vậy đi, cậu cứ gọi bố tớ .... là bố luôn đi là được! Như vậy mọi chuyện
liền trở nên dễ dàng, lại đúng với hi vọng của cậu rồi. Chẳng phải cậu
cầu mong năm mới sẽ có một người bố sao?"
"Nhưng...." Hoan Hoan
chu miệng phản đối, hai mắt to tròn chán nản nheo lại. Cô không cần, bố
Lạc Dật là bố Lạc Dật không phải là bố cô, mà chỉ là chú thôi. Lúc đầu
cô cũng nghĩ tới cách thay đổi xưng hô, nhưng làm như vậy rất xấu hổ, cô không làm được.
"Tốt nhất cậu đừng có phản đối, vì nghe cậu gọi
bố tớ là chú tớ cảm thấy rất kỳ quái" Lạc Dật tức giận gắt lên, sau đó
thở phì phò lau mồ hôi trên trán: "Trời ạ! càng nói càng thấy tức, đúng
là tốn sức..."
Đột nhiên Hoan Hoan chí khí bừng bừng, hai tay nắm xiết chặt thành quyền, kiên định nói: "Bây giờ mới chỉ là đầu năm mới,
vẫn chưa muộn đúng không? Tớ muốn đợi, tớ muốn đi khuyên mẹ... đúng vậy, không thể chỉ ngồi đây "chờ" như thế này, tớ phải tranh thủ thời
gian..."
Dứt lời, Hoan Hoan nhảy xuống ghế sofa, chạy lên cầu thang! Cô phải nhanh chóng tìm mẹ để nói chuyện!
Hoan Hoan rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Lạc Dật. Trong lòng cậu cũng rất lo lắng về bố mẹ, vuốt mái tóc ngắn mới cắt không lâu, cảm giác
ngứa ngứa rất kỳ quái. Hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt, cậu bé tự
hỏi tự trả lời: "Mình cũng phải nên đi khuyên nhủ mẹ, khuyên mẹ nhường
nhịn bố để quan hệ giữa hai người tốt đẹp hơn... Dạo này cùng lúc mẹ
càng ít cười, giống như hai ngày qua mẹ không cười với mình lần nào"
Quyết định xong, cậu lập tức nhảy lên bậc cầu thang chạy về phía phòng
mẹ!
Cốc cốc cốc....
Mấy tiếng gõ cửa lễ phép vang lên đều đều.
Đang vùi mặt trong gối nghe tiếng gõ cửa, Vũ Nghê ngẩng đầu lên nhìn ra phía cửa phòng, "Ai vậy?" giọng mũi nghèn nghẹt, rõ ràng cô đã khóc.
"...Là con, Lạc Dật" đứng ngoài cửa, cậu lập tức lên tiếng.
Con trai sao? Vũ Nghê giống như bị điện giật ngồi bật dậy, lấy khăn giấy
trên bàn lau sạch nước mắt trên mặt. Khi chắc chắn nước mũi cũng đã sạch cô mới ngồi ngay ngắn lại, tùy tiện cầm một quyển tạp chí lên giả bộ
đang đọc, nói: "Vào đi"
Nắm khóa kêu "tách" một tiếng, sau đó cửa phòng được mở ra! Lạc Dật mặc bộ quần áo ở nhà, bước vào trong phòng
đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi tới bên mẹ, "Mẹ đang làm gì vậy? Sao hôm nay
mẹ không xem chương trình thời sự?" Bình thường mẹ đều xem xong chương
trình thời sự mới về phòng!
"Hôm nay mẹ thấy hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi sớm" Vũ Nghê tránh né ánh mắt của con trai, sợ cậu nhìn thấy
đôi mắt sưng đỏ của mình. Bây giờ con trai đã lớn lại rất thông mình,
chỉ cần nhìn qua chắc chắn sẽ biết cô đã khóc. Chỉ còn mấy tiếng nữa là
tới năm mới, tâm trạng cô không tốt cũng không thể làm ảnh hưởng tới tâm trạng của con trai. Đây là năm mới đầu tiên cô và con trai ở bên nhau.
Đứng ở bên cạnh, Lạc Dật hết nghiêng trái lại nghiêng phải cố ý nở nụ cười
"ngây thơ" nhất, nhưng chính bản thân cậu cũng biết nụ cười đó không
phải là "ngây thơ" mà là "ngu ngốc". "Nhưng không phải mẹ từng nói xem
thời sự cũng là công việc của mẹ sao, công việc của mẹ rất bận rộn mỗi
ngày đều phải theo dõi các tin tức thời sự"
Gương mặt Vũ Nghê đỏ bừng vì lời nói dối khi nãy. Trời ạ, đúng là cô nên tự cắn vào lưỡi cho xong... Đây chính là mấy câu cô nói khi tranh giành tivi với ông xã mà, bây giờ lại bị chính nó chặn họng không nói được gì!
"Vì mấy tin tức hôm này đều chỉ quay cảnh các nơi đón mừng năm mới, không có chuyện gì quan trọng. Ban ngày lúc ở đài truyền hình mẹ đã xem rồi, nên tối
không muốn xem lại nữa" Phải mất ba mươi giây sau cô mới có thể tìm ra
được một lý do vụng về để nói.
Đúng là lời nói dối vụng về của cô có trăm nghìn chỗ sơ hở, không biết là may mắn hay bất hạnh cho cô khi
sinh được một cậu con trai thông minh dù dùng bất kỳ ngôn từ nào cũng
không có cơ hội gạt được con trai!
Lời nói dối của này giống như
một quả bóng bàn, Vũ Nghê vất vả lắm mới đánh được về phía đối phương,
nhưng một giây sau lập tức bị đánh trở lại thật mạnh, "Vậy chuyện tăng
tỉ lệ người xem chương trình thì sao ạ? Không phải mẹ từng nói dù có
thuộc lòng nội dung chương trình thì vẫn muốn xem sao? Hơn nữa còn muốn
con và Hoan Hoan lên lớp vận động các bạn học xem chương trình thời sự"
"...." Cô không tìm được lời nào để đối đáp lại nữa rồi.
Lạc Dật nheo mày nói: "Đừng nói với con là vì bước sang năm mới rồi nên
chuyện tỉ lệ người xem chương chình là không cần thiết nữa nha? Con
không tin đâu. Nếu như không quan tâm tới tỉ lệ người xem ti vi, thì tất cả các đài truyền hình không thi nhau đưa tin về những chương trình
liên hoan tất niên có các minh tinh tới dự, cũng không đưa ra những
chương trình khác nhau nhằm thu hút người xem...."
"...." Vũ Nghê nhận thua, ai bảo cô có một cậu con trai thông mình tuyệt đỉnh hơn
người như vậy. Con trai cô không hiểu chuyện nhìn mặt lựa lời, không
hiểu việc thông cảm cho đối phương, không hiểu chuyện để cho người ta
một cái thang để xuống, trực tiếp ép người ta đến sát vách vực thẳm, để
họ tự động nhảy xuống.
Vì vậy, cuối cùng Vũ Nghê thẹn thùng tức
giận buông quyển tạp chí trên tay xuống, trừng mắt nhìn con trai quát:
"Hôm nay mẹ không muốn xem chương trình thời sự, mẹ muốn đọc tạp chí
được chưa? Nói cho con biết mẹ là mẹ con, chỉ có chuyện mẹ quản con, hôm nay con dám quản mẹ là sao? Mẹ vừa nói có mấy câu, con liền vạch trần
từng câu từng câu, con làm như vậy vui vẻ lắm phải không?"
Lạc Dật há miệng không nói nên lời, đầu tiên là đờ người ra, sau đó chớp mắt, chớp mắt: "...Mẹ giận à?"
"Con còn dám hỏi nữa à? Con thử nói xem bây giờ mẹ có giận hay không?" giọng nói trở nên cáu gắt hơn.
Lạc Dật gật đầu: "Đang giận ạ! Con xin lỗi.... cũng chỉ là con muốn quan
tâm mẹ thôi, nếu như những lời của con khiến mẹ cảm thấy mất mặt, mẹ cho con xin lỗi"
Có một đứa con trai hiểu chuyện như vậy mà cô lại
bực tức. Điều này có vẻ cô là một người mẹ không hiểu chuyện rồi. Nhìn
vẻ mặt sợ hãi thận trọng của con trai, trái tim Vũ Nghê liền mềm nhũn.
Cô muốn giang tay ôm con trai vào lòng, trấn an con không cần phải sợ hãi. Nhưng cô vừa mới thể hiện thái độ tức giận kia, bây giờ có ai bắc cho
cô mấy bậc thang bước xuống thì hay biết mấy! Vì vậy hiện giờ cô chỉ có
thể nghiêm mặt nói: "Bỏ đi, con biết lỗi là tốt rồi, khi nào con trưởng
thành rồi sẽ biết. Người lớn đều sẽ như vậy đúng không?"
Trời...
khi nói xong từ cuối cùng, trong lòng cô không ngừng trách mắng bản
thân, tại sao cô lại hỏi con trai "có đúng không?" Mình đang sĩ diện nói láo cơ mà.
"Vâng, con vẫn còn là trẻ con, mẹ trưởng thành có
tuổi nên cũng đều đúng ạ" Lạc Dật làm bộ giống như một người đàn ông
thực thụ nhận mọi sai lầm về mình, cho dù ấm ức tới đâu cũng chịu đựng
"Cái gì? Mẹ già như vậy sao?" cái gì mà trẻ nhỏ với có tuổi? Cô chưa già cỗi đến mức độ đó mà.
Nhìn Vũ Nghê lại như muốn giận, Lạc Dật nhỏ bé vội vàng nhào vào ngực cô:
"Mẹ là mẹ của con, tất nhiên chính là trưởng bối rồi. Tuy mẹ không hề
già chút nào, trong bụng lại đang có em trai hoặc em gái, cho nên con
nói như vậy đâu có sai đúng không?"
"Ừ" Vũ Nghê phát ra tiếng ừ
"buồn bã", cố làm vẻ mặt "trước tức giận, giờ hết giận", "Được rồi, nếu
con vào chỉ là muốn hỏi thăm mẹ thì giờ có thể đi ra ngoài được rồi...
mẹ muốn tiếp tục đọc tạp chú" cô giơ quyển tạp chí lên.
Lạc Dật
ngẩng đầu nhìn người in trên bìa tờ tạp chí, không biết là con trai hay
con gái nhưng rất xinh đẹp rất cuốn hút, ánh mắt nhìn xa xăm về một
hướng nào đó, "...Mẹ thật sự đang đọc tạp chí sao?"
"Tất nhiên,
cuốn tạp chí này rất hay, nếu như không phải con đột nhiên đi vào thì mẹ đã đọc xong rồi. Trong cuốn tạp chí này có một bài viết nói về kể lại
câu chuyện lùng bắt một tên tội phạm giết người trước đây. Người phóng
viên tìm cách tiếp cận với tên tội phạm đáng nghi nhất, sau đó phát hiện ra một manh mối trai qua những suy luận cuối cùng tìm được chứng cớ mới có thể bắt được tên tội phạm đó"
Gương mặt Lạc Dật trở nên thống khổ, những lời nói dối này cậu thật sự không thể nghe nổi nữa, "... tài nghệ của mẹ càng ngày càng cao"
"Tại sao lại càng ngày càng cao? ...Tài năng của mẹ lúc nào cũng cao mà" Vũ Nghê giơ cuốn tạp chí lên
Lạc Dật đập đầu vào trong chăn, không chịu nổi nữa vạch trần lời nói dối
của mẹ, "Cầm sách ngược mà mẹ cũng có thể đọc hiểu, chứng tỏ so với thầy giáo của con tài nghệ của mẹ còn cao hơn rất nhiều"
Ngược? Nhìn vào mấy dòng chữ in trên cuốn tạp chí trên tay, Vũ Nghê đỏ mặt muốn hét thật to!