Lạc Ngạo Thực ngồi trong xe, nghe đoạn đối thoại giữa Vũ Nghê và tên bắt
cóc, trái tim phập phồng lên cao xuống thấp theo từng câu nói, trái tim
giống như lập tức thót lên tới cổ họng, một giây sau lại được buông
lỏng, toàn thân ướt mồ hôi lạnh
Nhưng khi nghẹ được câu nói kia
của Vũ Nghê, Lạc Ngạo Thực không kìm được thốt lên, "Vũ Nghê, em giỏi
lắm" quả nhiên là người phụ nữ của anh, không có chuyện gì có thể hù dọa được cô, rất bình tĩnh bảo vệ mình không để bị tổn thương!
Lạc
Ngạo Thực ngồi trên xe dựa vào thiết bị định vị vệ tinh, tìm kiếm vị trí của Vũ Nghê, lần theo tín hiệu của thiết bị anh càng lúc càng tới gần
vị trí của cô.
Đó là một tòa nhà bảy tầng bỏ hoang không có nước, không có điện, không có ai, không có cửa sổ.
"Số điện thoại của Lạc Ngạo Thực - chồng tôi là...." dù sao xuất thân cũng
là một người dẫn chương trình nổi tiếng, cho dù khi tính mạng đang bị đe dọa đầy nguy hiểm, Vũ Nghê vẫn có thể nói năng rõ ràng lưu loát: "Tổng
giám đốc tập đoàn Llạc thị, riêng tài sản cá nhân đã lên tới mấy trăm tỷ đô, nếu như cậu không tin có thể lên mạng tìm kiếm tài liệu về anh
ấy...."
"Tôi biết anh ta..." người thanh niên nói
Tuy tốc
độ nói của cô rất chậm rãi ổn định, nhưng thực ra trong lòng cô rất căng thẳng, vì không thấy kẻ bắt cóc nói tiếp, cô tiếp tục nói: "Tuy ở đây
không có internet, nhưng không phải điện thoại của cậu cũng có thể lên
mạng được sao? Cậu hoàn toàn có thể điều tra những lời tôi nói có phải
sự thật hay không, không tin tôi có thể giúp cậu"
"Tôi nói, tôi
biết, tôi biết Lạc Ngạo Thực..." người thanh niên thiếu nhẫn nại hét
lên, lần này đã thành công cắt đứt lời Vũ Nghê.
Sau mấy giây run
sợ, Vũ Nghê tiếp tục nói: "Cậu biết là tốt rồi, nếu như cậu muốn tiền,
hãy tin tôi, anh ấy nhất định sẽ cho cậu rất nhiều tiền"
"Vậy
sao? cô đối với anh ta quan trọng như vậy sao?" người thanh niên hoài
nghi hỏi: "Tuy cô rất đẹp, nhưng với những người đàn ông có tiền như Lạc Ngạo Thực, có mấy ai sẽ đối xử thật lòng với phụ nữ? Anh ta có thể vì
cô, bỏ ra bao nhiêu tiền?"
"Tôi nói tình cảm của anh ấy đối với
tôi là chân thành, cậu có tin không? nếu cậu không làm hại tôi, đem tôi
giao cho anh ấy, anh ấy nhất định sẽ hậu tạ cậu" Vũ Nghê rất chắc chắn
“tình cảm chân thành” của anh với “mình”
"Cô đúng là không biết xấu hổ, hay nói đúng hơn là cùng một dạng với hắn ta"
Hắn ta? người nào, Lâm Hiên sao? Bộ não của Vũ Nghê nhanh chóng hoạt động.
Người thanh niên tiếp tục chế giễu, tất nhiên cậu ta không bao giờ tin những
người đàn ông có tiền như Lạc Ngạo Thực có thể thực lòng yêu một người
phụ nữ. "Lạc Ngạo Thực từng thích một nữ minh tinh đồng thời còn là hoa
hậu thế giới, người đó tên gì nhỉ. Gần đây còn có Lâm Dương, anh ta và
Lâm Dương ở bên nhau rất thân mật rất nồng nhiệt. Cho nên cô đừng hòng
gạt tôi nói anh ta yêu cô, tôi không dễ bị lừa như vậy đâu"
"Ha
ha, tất cả những điều này đều là do Lâm Hiên nói cho cậu biết phải
không?" suy nghĩ cẩn thận trước sau một hồi, Vũ Nghê nói thẳng ra tên
của Lâm Hiên.
"Cô biết hắn ta?" tuy trong lòng đầy hoài nghi, nhưng bề ngoài vẫn quả quyết.
"Ha ha..." Vũ Nghê cười đầy coi thường, "Hắn ta ghen tỵ với tôi, tâm lý của hắn tôi hiểu rất rõ! Phải nói chính xác, nữ minh tinh cậu vừa nhắc tới
đã là chuyện sáu bảy năm trước, sáu bảy năm trước chắc câu mới chỉ là
một cậu bé mười hai mười ba tuổi? Nếu như không phải do hắn ta nói với
cậu, làm sao cậu có thể biết được chuyện này?"
"Đúng vậy, anh ta
luôn ở trước mặt tôi nói mình là một người phụ nữ rất xinh đẹp gì gì
đấy" người thanh niên lại lộ ra một bí mật
"Chắc chắn anh ta cho rằng không có người phụ nữ nào là xinh đẹp, hấp dẫn đúng không?" cô tùy tiện hỏi một câu.
"Cũng không phải" người thanh niên giống như tìm được tri âm, bắt đầu cười
cười tự giễu, thổ lộ sự bất mãn và bất đắc dĩ của mình. "Hắn ta luôn nói mình rất xinh đẹp, nói so với bất kỳ người phụ nữ nào hắn ta đều xinh
đẹp hơn rất nhiều. Lần đâu tiên tôi nói ra những lời thật lòng, còn bị
hắn đánh một trận, tôi chỉ còn cách nhắm mắt nói hắn rất xinh đẹp! Thật
buồn nôn, dù đẹp thế nào vẫn là một người đàn ông chứ" nói tới đây, cậu
ta ngừng lại, tiếp đó hỏi: "Chắc cô đã đoán được quan hệ giữa tôi và anh ta rồi đúng không?"
"Cậu là vì tiền, cậu và hắn ta không phải cùng một loại người" Vũ Nghê khẳng định.
"Hắn rất độc ác, chỉ thích những người không giống mình, lợi dụng ma túy
hoặc những thủ đoạn ức hiếp người khác ép họ làm bạn tình dục của hắn"
"Hắn cho cậu bao nhiêu tiền, để giết tôi?" đối với những chuyện bẩn thỉu
kia, hiện giờ cô không có hứng thú, bây giờ trong bụng cô đang có cục
cưng, tất nhiên điều cô quan tâm nhất lúc này là bảo vệ cái thai trong
bụng! Cô đi thẳng vào vấn đề. "Chỉ cần cậu gọi vào số điện thoại này, số tiền gấp ba gấp bốn lần hắn cho cậu hoàn toàn không phải là vấn đề. Tất nhiên cậu có thể không tin tôi, nhưng gọi một cú điện thoại cậu cũng
không mất gì. Hơn nữa bây giờ có vô số thuê bao điện thoại di động, chỉ
một cuộc gọi điện thoại sẽ không tìm ra cậu được đâu" Vũ Nghê phân tích
tình hình tương đối thấu đáo, trước đây cô từng phỏng vấn nhiều tội phạm nguy hiểm, hiểu rất rõ những suy nghĩ của người trong lúc phạm tội.
Thực ra rất nhiều người không hề hư hỏng xấu xa, bọn họ cũng không phải là
nguyện ý giết người, chỉ cần bạn có thể đưa ra một điều kiện hấp dẫn với họ, khi đó rất dễ dàng gạt bỏ động cơ phạm tội của bọn họ
Quả nhiên người thanh niên kia suy nghĩ tới lời Vũ Nghê nói, "Có thật không?"
"Cậu cứ thử đi rồi biết, cũng coi như là giúp tôi nghiệm chứng xem có đúng
như lời Lạc Ngạo Thực từng nói tôi quan trọng hơn tập đoàn Lạc thị rất
nhiều, nếu như là sự thật, chắc chắn anh ấy sẽ chọn tôi" cô tiếp tục tự
biên tự diễn, nhưng... mặc dù anh từng nói như vậy, cũng từng biểu đạt
qua những hành động tương tự như vậy.
Trời à, dây thừng ở cổ tay cô đã bị đứt, nhưng tiếp theo phải hành động thế nào đây?
Người thanh niên lại ngáp một cái thật dài, nước mũi cũng chảy ra theo, người bắt đầu hơi run run.
Cậu ta hít thuốc phiện! Vừa rồi cô cũng đã hơi nghi ngờ, bây giờ đã có thể
khẳng định. Người nghiện thuốc phiện chỉ cần bạn có tiền hoặc có ma túy
là có thể khống chế. "Không phải cậu cần tiền sao? Người nào cho cậu
nhiều tiền hơn, thì cậu làm việc cho người đó không phải sao?"
"Vậy bây giờ tôi gọi điện thoại cho Lạc Ngạo Thực, có bị tính là bắt cóc tống tiền hay không?" cậu ta còn rất băn khoăn.
"Em à, em nghĩ gì vậy? Cho dù là tội bắt cóc tống tiền vẫn nhẹ hơn tội giết người chứ? Hơn nữa, tôi cũng không muốn chết, bây giờ chỉ cần cậu thả
tôi ra, là cậu đã tạo được công đức. Tôi không những không truy cứu tội
của cậu, mà còn cảm tạ cậu thật hậu hĩnh"
"...." người thanh niên suy nghĩ, một hai phút sau, cuối cùng gật đầu một cái, "Được, vậy tôi sẽ gọi điện thoại cho chồng cô"
"Cảm ơn cậu"
"Nói, số điện thoại thế nào?"
"Là XXXXXXXXXX" Vũ Nghê đọc ra một số điện thoại, sau khi nói xong, những giọt nước mắt hoảng sợ rơi xuống.
Người thanh niên bấm số điện thoại, ánh mắt bất chợt liếc xuống cổ tay Vũ
Nghê. Trong nháy mắt, sắc mặt lập tức thay đổi, "Con đàn bà thối, dám
chơi tao"