An Thần nghe xong cảm thấy hồ đồ, nhìn vào đôi mắt thanh thuần của cô
một lúc lâu mới suy nghĩ ra vấn đề, lại có chút dở khóc dở cười: "Bé
ngốc, ai nói chúng ta đã chết? Em nhìn xem chung quanh một chút, biết
nơi này là nơi nào sao?".
Tô Thiển nghe lời quét mắt nhìn khắp
chung quanh một vòng, sau đó gật đầu: "Biết, thì ra chúng ta đều chết
tại gian phòng bệnh này."
Nhất thời trong lòng An Thần ngổn ngang rối rắm, đều này làm cho anh nhớ đến chuyện trước kia, cô nói nếu bị
anh quẳng từ tầng 100 xuống khẳng định là huyết nhục mơ hồ, cho nên mới
không cảm thấy bi thương.
Nha đầu này, bị mơ hồ không chỉ một chút.
Khống chế xong cảm xúc của mình, An Thần vô cùng nghiêm túc đối mặt với ánh
mắt của cô, hết sức trịnh trọng lần nữa nói một lần: "Bảo bối, anh
nghiêm túc nói cho em biết một lần nữa chúng ta thật sự không có chết,
em cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay anh đúng không? Nếu mà người đã chết,
chắc là sẽ không có ấm vậy, em cam thấy như thế nào?".
Tô Thiển
ánh mắt có chút ngốc, sau đó không dám tin trơn to đôi mắt, dùng ánh mắt không dám tin đem anh tuan sát từ trên xuống dưới sau đó mới giật mình
kêu thành tiếng.
Chuyện gì đây, Hoa Tử nói... nói....
Làm sao có thể? khi thời điểm cô bất tỉnh, An Thần vẫn còn ở trong phòng
giải phẩu, hiện tại cô mở mắt vì sao anh vẫn khỏe mạnh đứng ở trước mặt
cô, không thể nào!
"Tiểu Tô Tô, cái người đần độn này, không phải cậu đã từng nói với ông xã mình là người cao là người thông minh nhất
sao, một chút chuyện như thế mà cậu cũng không nghĩ ra, An Thần anh ấy
cũng đã nói cho cậu biết 800 lần rồi, Hoa Tử lừa gạt cậu, lần này cậu
hoàn toàn tin rồi chứ?". Nhiễm Mạn không nhìn nổi nữa, lại một lần nữa
đạp cửa mà vào, hoàn toàn không nhìn thấy phía sau Y Na một đám người
đầu đầy hắc tuyến. Tô Thiển thật bị giật mình, đem đầu đang chôn sâu ở
trong ngực của An Thần liếc mắt lên nhìn ra ngoài cửa thấy Nhiễm Mạn,
lúc này mới lộ cái đầu ra, lầm bầm lầu bầu: "Chẳng lẽ tôi thật sự còn
sống?".
Cô không tin tưởng Nhiễm Mạn cũng đã chết, nếu vậy thì
rất căng rồi. Nhiễm Mạn đen mặt: "Cậu còn sống, người đàn ông bảo bối
cậu yêu nhất cũng còn sống, Hoa Tử là gạt cậu, cậu tỉnh một chút đi,
không cần hù dọa mọi người nữa có được hay không?".
Tô Thiển đem
tầm mắt nhìn về phía sau Nhiễm Mạn, quả nhiên trông thấy từng dãy người
của Ám Dạ đứng ở ngoài cửa đang chòm đầu vào trong phòng thăm dò, nhìn
lại một chút ánh mắt của An Thần đều là ý cưng chiều, không khỏi sinh
lòng tức giận: "Hoa Tử ở tại nơi nào!!!".
Hoa Tử làm sao còn dám
đứng ở bệnh viện nữa, anh ta đã sớm biến mất không thấy bóng dáng, hai
người lão đại hiện tại đều tỉnh lúc này không rời đi, thì đợi đến bao
giờ.
"Ngoan, em ngủ mê man nhiều ngày như vậy, thân thể còn rất
yếu, chờ em tốt lên thì xử tội bọn anh cũng không muộn." An ủi xong Tô
Thiển, An Thần lúc này mới nghiêng đầu hướng về phía Nhiễm Mạn nhếch
môi: "Đi chuẩn bị một ít cháo loãng, cô ấy nửa tháng rồi chưa có ăn gì
chỉ có thể ăn nhẹ."
Nhiễm Mạn gật đầu, Tô Thiển tỉnh là tốt rồi, cô thật lo lắng nếu như cô ấy thành người thực vật.
Ánh mắt của Tô Thiển một khắc cũng không có rời khỏi An Thần, giống như là
đứa bé, nhúc nhích, chớp chớp mắt, anh lại làm như không thấy.
"Ông xã của em dáng dấp có phải rất đẹp mắt hay không?". An Thần ôm chầm cô, nhẹ nhàng đem cô dựa vào bả vai của mình, thương tiếc, phất nhẹ mái tóc bên tai của cô, cười nịnh nọt.
Tô Thiển không nói lời nào, lại không ngừng gật đầu.
Đẹp mắt, cực kì đẹp mắt, bọn họ không có chết, đây là sự thật, thật sự
không có chết, thật là muốn bấm bắp đùi của mình một chút...
Lòng của An Thần như đu dây bay lên thật cao, lòng thỏa mãn khóe miệng của
anh cũng cong thành một nụ cười nhìn thật đẹp mắt, người phụ nữ của anh
luôn luôn không bài xích sắc đẹp của anh.
Thì ra là trưởng thành một bộ dáng giống yêu nghiệt, cũng không phải là không dùng được.
Anh chưa bao giờ giống như lúc này cảm thấy mình may mắn vì mình lớn lên
đẹp trai, người phụ nữ của anh thích chính là sự may mắn lớn nhất của
anh.
"Nhưng mà dáng dấp của em khó coi chết đi được, chỉ là anh không có ý định ghét bỏ em."
Vừa vặn tâm tình của An Thần rất tốt liền nhịn không được mở miệng cười
giỡn, những ngày buồn khổ rốt cuộc đã là quá khứ, nhất định ngày mai sẽ
tốt đẹp hơn.
Tô Thiển nâng đầu lên ngẩng đầu nhìn anh: "Thật ra thì, cái này anh có thể ghét bỏ."
"Bà xã, cái này, anh thật sự không ngại." Anh cười to, thuận thế ôm eo của
cô nhấc bổng cô lên, múa xoáy quanh khắp phòng, giống như thế giới chỉ
còn lại có hai người bọn họ vậy.
Nhiễm Mạn bưng cháo loãng đã nấu xong đứng ở cửa phòng, nước mắt từng viên từng viên một lăn xuống, đây
được coi là trong họa có phúc, bọn họ rốt cuộc tiêu tan hiềm khích lúc
trước, có phải hay không liền đại biểu về sau không còn có bất cứ chuyện gì có thể chia rẽ hai người?
"Mimi".
Tô Thiển nhảy xuống
khỏi lòng ngực An Thần, có chút yếu đuối hướng về phía Nhiễm Mạn chạy
tới, An Thần lập tức tiến lên đỡ cô, giận trách: "Thân thể em còn chưa
có khôi phục sức sống trước kia, không cho em xuống khi anh chưa cho."
Anh gật đầu ý bảo Nhiễm Mạn đem cháo bưng vào, sau đó thổi lại thổi từng
miếng, xác định không còn nóng mới đưa đến trước miệnh cho cô ăn.
Tô Thiển quan sát Nhiễm Mạn, tròng mắt sưng sưng hồng hồng, cô ấy lại vì mình lo lắng rồi.
"Mimi, cậu bơm mắt không tốn tiền à?".
Tô Thiển kéo cô qua, rút khăn giấy lau sạch nước mắt bên má của cô, giễu cợt.
Nhiễm Mạn đoạt lấy khăn giấy, hừ nhẹ: "Bơm mắt, phẫu thuật thẩm mỹ, có thể nói không tốn tiền sao!!!".
Tô Thiển khóe mắt ý cười nồng đậm: "Vậy cậu còn không dừng lại, tớ không thưởng nổi đâu".
Nhiễm Mạn trợn mắt: "Không biết điều, tới mới không cần mấy thứ đó, người ra rõ ràng là bị An thiếu gia làm cho cảm động."
An Thần liếc cô một cái, khóe miệng có chút ý cười, cô lại làm một chuyện tốt.
"Phương pháp của cô rất có tác dụng."
Nhiễm Mạn theo anh cười lên, chỉ còn lại Tô Thiển mơ hồ nhìn hai người, bọn họ đang nói cái gì phương pháp gì rất có tác dụng?
Nhiễm Mạn ở phòng bệnh chừng một lát liền tự giác rời đi, chỉ cần xác định Tô Thiển đã tốt lên, cô cũng an tâm, thời gian còn lại dành cho đôi vợ
chồng đã chịu đủ đau khổ mới đúng nghĩa.
"Không ăn".
Mới
vừa ăn một chén, Tô Thiển dạ dày khó chịu lợi hại, đã nhiều ngày như vậy không ăn một tí gì vào bụng, bây giờ ăn nhiều một tí xác thực không tốt chút nào.
An Thần cũng không miễn cưỡng cô, ăn một chút cháo ấm cũng là tốt rồi, từ từ đi không thể nóng nảy.
"Em cảm giác thế nào, có còn nơi nào không thoải mái hay không? Nếu có nhất định phải nói với ông xã nếu không anh cái gì cũng không biết." Đỡ cô
nằm xuống, An Thần lúc này mới thuận thế nằm ở bên cạnh cô.
Hơn mười ngày, lần đầu tiên anh cảm giác thì ra có cô ở cạnh bên cũng là chuyện vui sướng đến như vậy.
Tô Thiển đem đầu dựa vào vai anh, đem cằm chống đỡ ở lồng ngực của anh
ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh nhìn thấy rõ ràng anh đã gầy đi
một vòng, tâm lại đau đớn lên: "Ông xã, thật xin lỗi, lại để cho anh lo
lắng rồi."
Nhìn đôi mắt sưng vù, ở trong lòng của Tô Thiển liền rất cảm động, anh nhất định thật lâu cũng không có ngủ tốt.
"Em hãy nghỉ ngơi một chút đi, anh sẽ trông chừng cho em."
An Thần hôn lên trán của cô, giống nhau cảm động, ai nói người phụ nữ của
anh không có tim không có phổi, một câu nói tùy tiện cũng có thể làm cho lòng anh cảm động.
Tô Thiển lắc đầu: "Những lời này phải là em nói với anh mới đúng, không cho anh giành câu nói của em".