Cung Quý Dương chăm chú nhìn gò má đẹp như ngọc của cô, lông mi dài nhẹ
nhàng run rẩy như một cánh ve, lại mở ra lần nữa, đôi mắt thâm sâu giống như đại dương, sáng như một vì sao.
“Đúng là tuyệt thế giai
nhân, ẩn mình nơi âm u vắng vẻ. Cho dù đi cùng hướng, cũng là người
trong mộng…..” Anh theo bản năng mà thấp giọng ngâm vịnh, trong nháy mắt tình cảm từ từ rơi xuống……
Âm thanh tràn đầy từ tính lộ ra vẻ mê hoặc, khiêu khích đến sợi dây yếu ớt từ đáy lòng cô….
Trong lòng Sầm Tử Tranh vô cùng căng thẳng, cho dù là một người phụ nữ ngu
ngốc cũng có thể cảm nhận được không khí hiện giờ vô cùng quái dị và
không bình thường chút nào!
“Ách…..cái đó, học trưởng Cung, xe
dừng ở đây là được rồi, phía trước là nơi tôi ở!” Lựa chọn thời cơ mà
trốn đi, tác phong của người đàn ông này không đứng đắn, ai biết được
sau đó anh ta sẽ làm ra những chuyện gì.
Xe thể thao, đột nhiên dừng lại……
“Học trưởng Cung, gặp lại……” Sầm Tử Tranh thở dài nhẹ nhõm, không nghĩ đến
anh ấy sẽ nghe lời mình mà dừng xe lại, vì thế khẩn trương mở cửa xe,
nhưng…..
Cô kinh hãi khi phát hiện ra rằng vốn là cửa xe không thể mở ra được!
“Anh……” Cô đột nhiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn vào đôi mắt Cung Quý Dương.
“Em tìm cái này sao?” Cung Quý Dương giơ giơ chiếc điều khiển từ xa trong
tay lên: “Muốn có, thì tự mình đến lấy!” Vẻ mặt của anh đầy vẻ trêu tức, gian ác giống như một con mèo đùa giỡn chuột nhỏ bé.
Sầm Tử
Tranh nhíu mày một cái, sau khi nhìn thấy bộ dạng khiêu khích của anh,
không nghĩ ngợi gì, cơ thể trực tiếp nhào tới phía trước để cướp đoạt,
nhưng điều mà cô không hề nghĩ đến, đó là cô không thể với đến được
chiếc điều khiển từ xa, mà thân thể của mình đã bị Cung Quý Dương xoay
người, gông cùm xiếc xích dưới thân thể to lớn của anh…..
“Cung
Quý Dương, anh là đồ đê tiện bỉ ổi!” Sầm Tử Tranh hốt hoảng mà giãy
giụa, trợn mắt lên nhìn Cung Quý Dương mà lớn tiếng quát.
Cung
Quý Dương cau mày, nụ cười xấu xa trong đôi mắt đã tràn đến khóe môi,
anh xấu xa cười nhạo: “Tiểu học muội Tử Tranh, em không kịp chờ anh yêu
thương nhung nhớ sao, một khi đã như vậy thì anh chỉ còn cách vui vẻ
chấp nhận thôi!”
“Anh đúng là kẻ khoác lác vô sỉ, ai yêu thương
nhung nhớ anh hả?” Khuôn mặt Sầm Tử Tranh đỏ ửng vì tức giận, nhưng
trong mắt Cung Quý Dương lại là dáng vẻ mê người.
“Tranh Tranh….” Khóe môi anh cong lên khiêu gợi: “Anh lại thích phụ nữ như em yêu thương nhung nhớ!”
Tranh Tranh?!!!
Sầm Tử Tranh cảm thấy da đầu mình run lên từng hồi, tại sao anh ta lại có thể đặt cho mình một cái tên buồn nôn như vậy chứ?
Nhìn vào ánh mắt thâm thúy của Cung Quý Dương, cô không khỏi cảm nhận được
nguy hiểm ngay trước mắt đang đến gần lại càng khiến cho người ta sợ
hãi, cơ thể mềm mại dưới thân anh không ngừng trốn tránh: “Học trưởng
Cung, xin mời anh buông tôi ra, tôi muốn về nhà!”
“Tranh Tranh,
em đúng là rất thông minh!” Trong mắt Cung Quý Dương hiện lên một tia
khen ngợi: “Em vẫn gọi tôi là học trưởng Cung, là nhắc nhở anh rằng đã
là học trưởng thì không nên bắt nạt học muội phải không? Cô bé thông
minh, về sau gọi anh là Quý Dương, hoặc là ‘Dương’, đây chính là quyền
lợi của em…..”
“Không, tôi mới không cần, thật buồn nôn…..” Sầm
Tử Tranh cảm thấy bản thân mình giống như một con cừu nhỏ rơi vào trong
hang sói.