'Tranh Tranh, lỗi tại anh. Nếu như năm đó anh không rời đi, hoặc là sớm
một chút biết được sự tình thì em không phải chịu khổ nhiều như vậy, con cũng sẽ không ...'
Nói đến đây Cung Quý Dương không nói tiếp
được nữa, ngay cả người đàn ông như hắn cũng có chút nghẹn ngào nói
không thành lời, hắn chỉ ôm cô vào lòng, thật chặt, để mặt cô vùi sâu
vào ngực hắn, hắn không muốn người phụ nữ mà hắn yêu thương nhất nhìn
thấy lệ trong mắt hắn.
Hai mươi tám năm, Cung Quý Dương chưa từng rơi một giọt nước mắt nhưng lúc này đây, trong hốc mắt hắn đã có dấu
lệ. Từ nhỏ đến lớn, cho dù tuổi còn nhỏ đã bị đưa đến tổ chức chịu huấn
luyện đặc biệt cực kỳ hà khắc hắn vẫn chưa từng rơi một giọt lệ. Vậy mà
hôm nay, khi hắn biết được toàn bộ sự thật của câu chuyện, khi hắn hình
dung ra tình cảnh của Sầm Tử Tranh năm đó, nghĩ đến cô khổ sở thế nào
khi rời khỏi trường học, đau lòng thế nào khi mất đi đứa con yêu, lòng
của hắn mới cảm nhận được, nỗi đau tê tâm liệt phế là như thế nào, trong mắt bắt đầu có một thứ gọi là nước mắt.
Chừng như cảm nhận được
điều gì, Sầm Tử Tranh từ trong ngực hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy
hốc mắt ẩm ướt của hắn, cô không thể tin được đưa tay, nhẹ nhàng chạm
vào má hắn ...
'Anh ... khóc sao?'
Lòng cô không hiểu sao
chợt nhói đau. Không phải vì chuyện của tám năm trước nữa mà chỉ đơn
giản là vì nhìn thấy những giọt nước mắt hiếm hoi kia của Cung Quý Dương ...
Thực ra cô biết cô vẫn luôn gạt chính mình. Tám năm sau, khi lần đầu tiên gặp lại Cung Quý Dương, cô đã bất tri bất giác tin tưởng
hắn. Chỉ có điều, chuyện đã trôi qua tám năm, cô cũng không muốn đi điều tra cái gì là sự thật nữa, cũng không muốn chấp nhận một điều rằng tất
cả chỉ là hiểu lầm bởi vì có một sự thật không thể thay đổi được đó là,
con đã không còn.
Hôm nay, chính là tối hôm nay, một ngày bình
thường như mọi ngày, dưới ánh trăng mờ ảo, hai người lại có một buổi nói chuyện không bình thường chút nào.
Sự tiếp xúc dịu dàng của Sầm
Tử Tranh khiến cho lòng Cung Quý Dương càng thêm đau, hắn nhẹ nắm lấy
bàn tay cô đang đặt trên má mình, nhẹ dời xuống môi dịu dàng đặt lên đó
một nụ hôn, dịu dàng mang theo muôn vàn tình ý.
'Hận anh đúng không? Nhất định là rất hận anh. Bây giờ ngay cả anh cũng hận chính mình ...'
Trong mắt Cung Quý Dương tràn ngập hình bóng cô, hắn rốt cuộc cũng hiểu được
một điều, vì sao gặp nhau lần nữa thái độ của cô lại khác biệt đến thế.
'Tôi không biết ... không biết ...'
Tâm tư của Sầm Tử Tranh lúc này toàn bộ đều bị những việc xảy ra tối nay
làm đảo lộn hết, cô yếu ớt thì thào: 'Vì sao lúc đó anh đi lâu như vậy?
Hoàn toàn không có một chút tin tức nào. Tôi tìm anh ... tôi tìm anh
khắp nơi nhưng làm sao biết anh đã đi đâu chứ? Anh ... giống như bốc hơi trong không khí vậy, bỏ lại tôi một mình ...'
Cô càng nói càng
ấm ức, nước mắt cũng như một sợi trân châu bị đứt dây ào ạt rơi nhưng
còn chưa rơi xuống thì đã được môi của Cung Quý Dương lau khô ...
'Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi ....'
Lòng đau như dao cắt, Cung Quý Dương không ngừng thủ thỉ lời tạ lỗi bên tai
cô như muốn đem những gì hắn thua thiệt cô một lần biểu đạt ra hết.
'Mẹ của anh trước giờ có bệnh tim, lúc đó bởi vì bệnh của mẹ bộc phát nên
anh mới bất dắc dĩ trở về Mỹ nhưng khi anh về đến đấy thì mới nhận được
tin xưởng đạn dược nảy sinh chút vấn đề. Dù sao anh cũng là người thừa
kế tương lai của Cung thị, vì vậy không thể không đi đến đó xử lý nhưng
không ngờ nơi đó bởi vì sự cố nên hoàn toàn không có tín hiệu liên lạc
gì cả, dùng điện thoại bàn thì cũng chỉ đánh được điện thoại trong nước, không cách nào đánh được điện thoại quốc tế!
Hắn thở dài một tiếng, thật không ngờ, một lần ly biệt chính là tám năm!
'Nói như vậy lúc đó anh thật sự không biết tôi đã có con của anh sao?' Nói
xong câu này Sầm Tử Tranh cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh ...
Trong đầu cô vẫn không cách nào xua tan nụ cười hiền hòa của Ngải Ân Hà ...
'Nha đầu ngốc, nếu như anh biết, đừng nói là đang xử lý chuyện của Cung thị, cho dù trời sập anh cũng ngay lập tức trở về bên cạnh em, sẽ không để
em chịu ủy khuất như vậy!' Cung Quý Dương nói như đinh đóng cột.
Gương mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh càng tái nhợt ...
'Sao lại như thế chứ? Giọng cô yếu ớt như gió đùa mặt nước ...
'Nhưng ... nhưng Ân Hà nói cô ấy đã gọi điện thoại báo cho anh biết chuyện này. Sao lại ...'
Chẳng lẽ là ... Ân Hà nói dối?
Chợt nghĩ đến khả năng này, lòng Sầm Tử Tranh càng đau đớn, Ân Hà chính là
người mà cô tin tưởng nhất lúc đó. Ngay cả người bạn thân nhất của cô,
Tĩnh Nghiên, cũng không biết năm đó xảy ra chuyện gì.
Sao cô ấy lại có thể phụ lòng tin và sự nhờ cậy của cô chứ?
Còn Cung Quý Dương nghe câu này của cô, trong mắt xẹt qua một tia tinh
quang, nhu tình nồng đượm trong mắt đã biến thành hung ác.
'Cô ta còn nói gì với em nữa không?' Giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.
Sầm Tử Tranh lắc đầu: 'Thực ra lúc đó cô ấy thực sự rất quan tâm đến chuyện của tôi và anh, chỉ không ngờ ...'
Cô cười một cách tự trào, nhìn Cung Quý Dương, hỏi lại lần nữa: 'Còn có
một chuyện, có một học tỷ học trên tôi một lớp. Cô ấy nói hai người lúc
đầu là một cặp tình nhân, hơn nữa cô ấy cũng đang mang thai con của anh, nhưng bị anh ép buộc phải bỏ đi ... chuyện này, Ân Hà cũng có ở đó, cô
ấy giải vây giúp em ... Ân Hà còn nói, còn nói hy vọng tôi và anh được
hạnh phúc, cô ấy còn nói, cô ấy chỉ xem anh như anh trai ...'
Mày Cung Quý Dương càng lúc càng nhíu chặt ...
'Anh có con với cô gái kia?'
Hắn hỏi ngược lại cô, 'Tranh Tranh, không ngại nói cho em biết, đúng là
trước khi gặp em anh có rất nhiều bạn gái nhưng trước khi anh chưa xác
định tâm ý của mình, anh tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ người phụ nữ
nào có cơ hội mang thai đâu. Chỉ có em ... chỉ có ở bên cạnh em anh mới
không làm bất cứ biện pháp phòng hộ nào bởi vì anh muốn em sinh con cho
anh!'
Sầm Tử Tranh đưa tay bịt chặt miệng mình ...
Tất cả đều là lừa dối mình sao?
Tất cả đều là sự lừa dối mà Ân Hà đã sắp đặt sao?
Hơi thở cô càng lúc càng trở nên dồn dập. Tám năm trước sự đả kích khi cho
rằng Cung Quý Dương phản bội cô khiến cô gần như không thở được vậy mà
tám năm sau, cô lại bởi vì sự phản bội của người mà cô đã tin tưởng đả
kích lần nữa.