Bà Sầm cười gật đầu
nói: ‘Đúng vậy, bác trước giờ luôn không tiếc lời khen con gái mình,
nhưng ta nghĩ, bé cưng có thể có được thành tựu này, cũng nhờ nhiều vào
sự giúp đỡ bao nhiêu năm qua của cháu!’
‘Bác Sầm, bác quá lời rồi, đây đều là do Tử Tranh có một sự nhạy cảm bẩm sinh đối với thiết kế mà thôi!’ Thư Tử Hạo cười nói.
Bà Sầm chợt kéo tay Thư Tử Hạo, cười nói: ‘Tử Hạo à, bác gái biết cháu vẫn luôn quan tâm bé cưng, nhiều năm qua bác không ở bên cạnh nó, cũng may
là có cháu chăm sóc, cháu cũng biết bé cưng chỉ có một đứa em trai, từ
nhỏ nó đã luôn muốn có một người anh trai. Theo ta thấy, Tử Tranh có
cháu bên cạnh cũng giống như có được một người anh trai vậy!’
‘Bác Sầm …’ Thư Tử Hạo nghe được câu này nhất thời ngẩn người.
Anh trai?
Sao bác gái lại nghĩ như thế được chứ?
Còn Sầm Tử Tranh thì cũng ngây ngốc tại chỗ, cô vốn cho rằng mẹ sẽ trực
tiếp nói rõ với anh để anh đừng cố dây dưa với cô nữa, không ngờ mẹ lại
dùng cách này.
Đây là … ý gì chứ?
Bà Sầm nhìn thấy vẻ mặt
ngây ngẩn của Thư Tử Hạo, bên môi gợn lên một nụ cười, nói: ‘Tử Hạo, bác Sầm rất thích cháu, sau này sẽ đối đãi với cháu như với con cháu trong
nhà vậy. À này, lúc rảnh rỗi cháu có thể đến nhà mới của bác chơi, ở đó
ngồi nói chuyện rất thoải mái!’
“Nhà mới”? Bác gái không phải đang ở cùng với Tử Tranh sao?’ Thư Tử Hạo như rơi vào sương mù.
Sao lại có “nhà mới” xuất hiện ở đây chứ? Chẳng lẽ bà định định cư ở đây sao?
Bà Sầm liếc mắt nhìn Sầm Tử Tranh sau đó cười nhìn Thư Tử Hạo: ‘Các cháu
làm công việc sáng tạo, dù sao cũng cần có một không gian riêng để phát
huy sức sáng tạo của mình, cho nên bác nào dám đến làm phiền bé cưng
chứ, với lại bác muốn ở đây để dưỡng lão, đương nhiên phải tìm nơi có
hoàn cảnh tốt một chút mới được!’
‘Thế ạ? Bác không trở lại Đài
Loan nữa đương nhiên là tốt rồi, sau này Tử Tranh sẽ không cần cứ phiền
não không có thời gian đi thăm bác!’ Thư Tử Hạo mỉm cười nói, tuy anh
vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì nhưng trong lòng anh thực sự
hy vọng điều đó.
Chỉ là … lời của bác Sầm khiến anh có chút không hiểu, dù sao từ trước đến giờ anh cũng chưa từng đối xử với Tử Tranh
như là em gái, mà trong lòng anh, Tử Tranh chính là người vợ mà anh muốn cưới về, thế nào mà lại trở thành em gái được chứ?
Điểm này anh phải giải thích rõ với bác Sầm mới được.
‘Bác à, thực ra có một chuyện con muốn nói rõ với bác, sở dĩ con quan tâm Tử Tranh là bởi vì con …’
‘Bác biết, con vẫn luôn xem Tử Tranh như em gái, yêu thương, bảo vệ cho nó,
cho nên hôm nay bác Sầm có chuyện muốn nhờ con!’ Đúng lúc quan trọng, bà Sầm chợt lên tiếng ngắt lời Thư Tử Hạo.
‘Mẹ …’
Sầm Tử
Tranh ngồi bên cạnh không nhịn được nữa, cô vội lên tiếng: ‘Mẹ, con với
Tử Hạo còn phải bàn bạc một chút về những chi tiết của buổi công bố
thương hiệu, mẹ trở về trước được không? Có chuyện gì hôm khác nói sau
nha!’
Cô biết trong lòng mẹ mình đang nghĩ gì, nhưng cách làm này đối với Tử Hạo mà nói là không công bằng, dù sao anh cũng là thật lòng
quan tâm cô, cho dù không thể làm người yêu thì cũng không cần làm cho
quan hệ giữa hai người trở nên cứng nhắc.
‘Ai ya, bé cưng à, các con thảo luận công việc thì có gấp gáp gì đâu, đợi mẹ nói xong đương nhiên sẽ đi rồi. Tử Hạo …’
Bà quay đầu về phía Thư Tử Hạo, hỏi: ‘Con sẽ không cho rằng bác gái dài dòng quá chứ?’
Thư Tử Hạo cười nhẹ, ‘Không đâu ạ!’
Nói xong anh nhìn Tử Tranh, nói: ‘Tử Tranh, bác gái khó mà có được một lần
đến chơi, hơn nữa anh với bác gái lâu lắm mới được gặp nhau, cứ để bác
nói hết đi!’
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, ngón tay thon dài nhẹ day day huyệt Thái Dương.
Thư Tử Hạo thấy cô lặng im không nói, ánh mắt đầy ý cười nói với bà Sầm:
‘Bác gái, nếu như bác có chuyện gì muốn Tử Hạo làm, xin cứ nói!’
Bà Sầm cười ha hả, lần nữa vỗ vỗ lên tay anh, nói: ‘Bác gái đúng là không
có nhìn lầm người mà. Là vầy, bé cưng thời gian này đang chiến tranh
lạnh với Quý Dương, con giúp bác gái khuyên bảo nó đi, lúc nãy bác cũng
đã khuyên nó lâu lắm mà không được, bác nghĩ nó sẽ nghe lời con, con
giúp bác lần này nha!’
‘Quý Dương?’ Thư Tử Hạo lại một lần ngây ngốc tại chỗ. Trong mắt anh chỉ còn nỗi chấn động và không thể tin được.
‘Mẹ, được rồi, đừng nói nữa mà!’ Sầm Tử Tranh không ngờ mẹ cô lại ra chiêu
này, sao mẹ cô lại có thể can thiệp vào chuyện của cô như thế được chứ?
Bà Sầm không vui, mày hơi chau lại, nói: ‘Bé cưng, nếu như con chê mẹ phiền thì mẹ sẽ lập tức trở về Đài Loan!’
‘Mẹ, con không phải có ý này!’ Sầm Tử Tranh cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau.
Còn Thư Tử Hạo cũng không còn tâm tư nào nghe tiếp nữa, anh sững sờ nhìn bà Sầm, hỏi lại: ‘Bác gái, bác vừa mới nói tới Quý Dương? Chẳng lẽ là …
Cung Quý Dương?’
Trong ấn tượng của anh, bác Sầm hẳn là không
biết sự tồn tại của Cung Quý Dương mới đúng. Sao hôm nay đột nhiên lại
nhắc đến anh ta?
‘Đúng đó, chính là Cung Quý Dương. Thằng bé là
tổng giám đốc đương nhiệm của Cung thị tài phiệt, tuổi tác còn nhỏ mà đã có năng lực như vậy thật khiến cho người ta hâm mộ!’ Bà Sầm cố tình
nhấn mạnh ý mình.
Sầm Tử Tranh vô lực ngả người trên ghế dựa,
ngón tay xuyên qua mái tóc dài mượt xoa nhẹ đầu mình. Trời ạ! Rốt cuộc
mẹ muốn làm gì giờ cô đã biết rồi!
Thư Tử Hạo nghe nói vậy quả nhiên sắc mặt trở nên rất khó coi, nhưng anh vẫn lễ độ hỏi lại: ‘Bác Sầm sao lại biết anh ta?’
Bà Sầm cười dịu dàng, sau đó trả lời: ‘Thương hiệu, Quý Dương là con rể
tương lai của bác, trên đời này làm gì có mẹ vợ nào không biết con rể
của mình chứ?’
‘Gì chứ?’
Sắc mặt Thư Tử Hạo cả kinh, anh đứng bật dậy, trong mắt chỉ thấy một nỗi chấn động ngập tràn.