Quân Thương khẽ cau
mày, ánh mắt thâm thúy nhìn Lâm Lang, dường như muốn nhìn thấu tâm tư
của nàng. Lâm Lang bị hắn nhìn chăm chú như vậy thì cảm thấy toàn thân
như đang có một áp lực vô hình khống chế, không thể động đậy, ánh mắt
của nàng tràn ngập hình ảnh của nam tử cao lớn giữa ánh nắng. Bóng dáng
Quân Thương rắn rỏi đứng ở trước mặt Lâm Lang che đi vạn trượng hồng
trần ở phía sau, thật giống như hắn đang dùng thân thể to lớn cao
ngạo của mình để ngăn cản bụi nước cuồn cuộn của trời đất không chạm
được tới nàng.
Lâm Lang nhìn hắn, đột nhiên dâng lên một cảm
giác an tâm, dường như lồng ngực vững chắc trước mặt nàng có thể tiếp
nhận tất cả của nàng, vì nàng mà che gió tránh mưa.
Ánh mắt của
Lâm Lang có hơi cay cay, nàng thấy nam tử trước mặt giơ tay lên lướt qua khóe mắt của nàng, không vui mở miệng: "Ta không phải là người tùy
tiện, vẫn còn nhiều thời gian, nàng có thể tự mình kiểm chứng, nhưng
đừng cố gắng trốn tránh tình cảm của trái tim. Trước kia nàng không phải như vậy."
Câu cuối cùng này, hắn nói như đang thở dài, ẩn chứa phiền muộn vô tận chậm rãi tiêu tan trong không khí.
Trước kia, tuy nàng nhu thuận ngoan ngoãn nhưng lại dám yêu dám hận, vì vậy
không sợ đối địch với Thiên đế, đoạn tuyệt với phụ thân. . . . . .
chuyển thế làm người. Hiện giờ, nàng thay đổi rất nhiều, tâm tư sắc bén
che giấu rất tốt, rõ ràng là thương hắn nhưng rốt cuộc vẫn trốn tránh.
Con người hiện giờ của nàng so với trước kia quả thực khác xa nhau.
Có lẽ, đây chính là chủ ý của Thiên đế khi để nàng luân hồi chuyển thế, từ trong khổ nạn của trần gian mà bào mòn đi góc cạnh của nàng, dần dần
khiến nàng thuận theo số mạng?
Không, ánh mắt Quân Thương dâng
lên một tia khủng hoảng. Lang nhi, chỉ cần nàng đứng phía sau ta, cho dù phải đối nghịch với cả trời đất, ta cũng không sợ, nhưng một khi nàng
vứt bỏ ta. . . . . .
Lâm Lang cũng cảm nhận được sự lo lắng trong đôi mắt hắn, nàng nghi hoặc không biết là chuyện gì lại có thể khiến
cho nam tử lạnh lùng này sinh ra hoang mang như vậy. Cơ thể hắn khẽ run, sự luống cuống bất lực cùng âu lo tràn ngập trong ánh mắt, làm nàng cảm thấy bối rối: "Quân Thương, ngươi. . . . . . không sao đấy chứ?"
Quân Thương chợt hoàn hồn, ánh mắt thu lại sóng gợn trở về vẻ tĩnh mịch,
bình lặng như cũ. Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của hắn vang lên:
"Lang nhi, còn nửa tháng nữa là đến lễ thành hôn của chúng ta, để tránh
cho nàng tới lúc đó không được tự nhiên, bắt đầu từ hôm nay bổn tọa sẽ ở lại Ngọc Lâm uyển, để có thời gian tiếp xúc với nàng nhiều hơn."
Lâm Lang nghe giọng điệu như là lẽ đương nhiên của hắn thì hai mắt từ từ
trợn to: "Còn nửa tháng nữa là đến lễ thành hôn? Ta đồng ý gả cho ngươi
lúc nào? Còn nữa, Ngọc Lâm uyển thuộc sở hữu của ta, phải có được sự
đồng ý của ta thì ngươi mới được chuyển vào chứ."
Thánh chỉ tứ
hôn đã bị Triệu Tễ phủ nhận, nàng đâu còn phải tuân theo thánh chỉ nữa.
Mà nàng tuyệt đối cũng không thể cùng Quân Thương sống chung lâu ngày
được, nàng sợ đến lúc nào đó không thể quản được con tim của mình thì —— đau dài không bằng đau ngắn, nếu chắc chắn sẽ không có kết quả thì nhân lúc chưa chìm đắm quá sâu nên cắt đứt ngay suy nghĩ này mới được.
Quân Thương nhìn bộ dạng kinh hãi của nàng, tròng mắt toát ra khí thế không
cho cự tuyệt: "Trong khoảng thời gian này ta sẽ tiếp xúc với nàng nhiều
hơn, sau nửa tháng, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, chúng ta nhất
định phải thành thân —— nàng chắc chắn phải làm tân nương của ta!"
Lâm Lang hiện tại giống y như con đà điểu, không ngừng lui về phía sau, cho nên hắn chỉ có tăng tốc độ tiến công lên nhanh hơn so với tốc độ lùi
xuống của nàng. Như vậy thì quan hệ của hai người mới có thể có cải
thiện, từ từ thay đổi theo hướng tích cực được.
Ánh mắt thâm trầm của Quân Thương nhìn nàng chăm chú, tựa như Định Hồn chú khiến nàng
không thể trốn tránh, chỉ có thể trừng lớn đôi mắt đen nhánh nhìn lại
hắn, trong đáy mắt đều là hình ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của Quân Thương.
Hắn hài lòng nhìn bóng dáng cao lớn của mình hiện lên rõ ràng trong mắt Lâm Lang: "Về chuyện ta ở tại Ngọc Lâm uyển, cũng không phải là ở không. Ta sẽ trả tiền thuê cho nàng, mỗi tháng một vạn lượng bạc. Còn nữa, một
ngày ba bữa của nàng sẽ do ta phụ trách!"
Nói xong, không đợi Lâm Lang cự tuyệt, hắn vươn hai tay ra giữ lấy bả vai của nàng, khẽ cau mày: "Sao lại gầy như vậy?"
Lâm Lang cũng không rõ hắn đang làm cái gì, con ngươi đảo một vòng, thân
thể chuyển một cái thoát khỏi đôi tay của hắn, phản bác: "Nữ tử Đại Dận
cho rằng gầy mới đẹp, có người muốn gầy còn không gầy được đấy!" Kể từ
sau khi trọng sinh, nàng không cảm thấy đói bụng nữa, ăn cơm thì bữa có
bữa không. Sau một thời gian, cỗ thân thể này quả thực đã gầy đi không
ít.
Quân Thương nhìn nàng, giơ tay lên vuốt cằm của mình, ánh mắt ý vị sâu xa: "Cho rằng gầy mới đẹp? Vậy ta phải nuôi nàng béo một chút
mới được."
"Tại sao?"
"Nếu như nàng mập thì trong mắt
người khác nàng chính là một nữ tử xấu xí. Đến lúc đó sẽ không có ai
muốn nàng cả, như vậy ta cũng không cần phải lo nàng sẽ chạy mất rồi!"
Rõ ràng là lời nói đùa giỡn nhưng Quân Thương lại nói rất nghiêm túc khiến Lâm Lang không nhịn được khóe miệng run lên hai cái, nhưng cuối cùng
vẫn không nói gì cả.
Quân Thương thấy ánh mắt nàng hiện lên ý
cười, trong mắt hắn cũng thoáng qua nụ cười thản nhiên: "Cũng sắp tới
trưa rồi, nàng ăn trước một chút điểm tâm, lát nữa ta sẽ làm đậu hũ cay
mà nàng thích nhất."
"Quân Thương, ngươi không trưng cầu ý kiến của ta . . . . . ."
"Một tháng ta trả nàng một vạn lượng, còn làm khuân vác miễn phí cho nàng. Chuyện có lợi như vậy, nàng có thể không đồng ý sao?"
"Làm sao ngươi biết ta không thể không đồng ý?"
Hai người vừa ồn ào tranh luận vừa đi về phía tiền sảnh. Khi Lâm Lang bước
chân vào đại sảnh, nhìn một bàn các loại điểm tâm đẹp mắt thì thoáng
ngây ngẩn cả người: bánh mứt táo đỏ, bánh bạc hà xanh, chè hạch đào,
băng hoa tô, bánh hạnh nhân, mứt dừa, thịt cua cuộn măng tây . . . . . .
Từng đĩa từng đĩa điểm tâm bày ở trên bàn, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui mắt
rồi. . . . . . Nhưng, những thứ này thật sự đều do nam nhân trước mặt
này làm sao?
Thanh Y Tử Y đang đứng chờ bên cạnh bàn, thấy hai
người đi vào thì cùng cung kính cúi đầu hành lễ. Quân Thương khoát tay,
hai người yên lặng lui xuống, nhất thời bên trong phòng chỉ còn lại hai
người.
Quân Thương nhìn Lâm Lang vẫn còn đang ngẩn người, nhận
thấy trong đôi mắt của nàng hiện lên một tầng nước mỏng, trong lòng khẽ
động, không nhịn được thương tiếc. Hắn tiến lên phía trước nói: "Những
món điểm tâm này đều là những thứ trước kia nàng thích ăn nhất. Sau khi
nàng đi, ta mời danh sư tới dạy, hiện giờ cũng có thể làm được rất tốt
rồi. Nàng nếm thử một chút đi. . . . . ."
Lâm Lang luân hồi thế
gian, người cảm thấy đau khổ dày vò nhất là hắn. Hắn chỉ sợ nàng ở trong luân hồi quên hết mọi thứ, sẽ đem lòng yêu người khác. Nam Cực lão nhân nói, muốn bắt được tâm của một nữ nhân, cách tốt nhất là phải bắt được
dạ dày của nàng trước. Vậy nên hắn mới bái đầu bếp của Minh giới làm sư
phụ, vì nữ nhân mình yêu mà học cách làm những món ăn nàng ưa thích!
Trong lòng Lâm Lang hiện giờ sóng lớn cuộn cuộn, khoảng thời gian đi cùng với Triệu Tễ, chỉ có nàng bỏ ra tâm sức, nhất nhất thuận theo hắn; mà những khi ở cùng với Quân Thương, nàng lại cảm nhận được cảm giác ngọt ngào
khi được người khác che chở chăm sóc. Lâm Lang biết tâm tư của bản thân
đang chậm rãi biến đổi, nhưng nàng có thể mở lòng một lần nữa sao?
Trầm mặc hồi lâu, Lâm Lang ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong veo nhìn Quân
Thương: "Ngươi nói trước kia, chẳng lẽ trước kia chúng ta có quen biết?"
Quân Thương không phải là kẻ lợi dụng nữ nhân, cũng không phải
là người có thể để bản thân phải chịu thiệt thòi, vậy mà từ khi gặp nàng đến giờ hắn đã ngang ngạnh xông vào trong cuộc sống của nàng, tuyên bố
nàng là vị hôn thê của hắn. Không lẽ là bởi vì hai người vốn đã quen
biết từ trước?
Vẻ mặt của Quân Thương cực kỳ nghiêm túc: "Nếu như ta nói, chúng ta là vợ chồng đã bảy kiếp, nàng có tin không?" Mỗi kiếp
nàng luân hồi chuyển thế, chúng ta đều là vợ chồng!
Mỗi một kiếp, hắn đều ở bên nàng từ khi mới sinh ra, trải qua tuổi thơ trưởng thành
thành thiếu nữ, cho đến khi nàng tới độ tuổi trung niên rồi đến lúc tóc
bạc phơ, đi đến luân hồi. Chỉ có duy nhất kiếp cuối cùng này, sổ ghi
chép số mệnh của Lâm Lang bị Thiên đế nhúng tay, hắn mới không thể làm
bạn với nàng từ khi nàng còn nhỏ, lại để cho nàng trải qua nỗi đau đớn
khi mất đi người thân, chịu hết khổ sở của nhân thế.
Bảy kiếp là
vợ chồng? Nội tâm Lâm Lang chấn động, nàng nhìn sâu vào trong đáy mắt
Quân Thương, nơi đó tràn đầy nhu tình, hết sức bình thản, không chấp
nhận việc nàng không tin hắn. . . . . .
"Ta đói bụng rồi!" Lâm
Lang xoay người ngồi xuống tránh ánh mắt của Quân Thương. Nàng gắp một
miếng bánh bạc hà, cắn một ngụm, cố gắng thả lòng tâm tình cười nói,
"Không ngờ tay nghề của Thành chủ lại tốt như vậy, không phải là nhận
bừa công lao của người khác đó chứ?"
Ba đời ba kiếp đã khiến
người đời hâm mộ không thôi, bảy kiếp là vợ chồng, để làm được điều này
thì cần phải có duyên phận lớn đến mức nào. Lâm Lang không rõ Quân
Thương đang chọc nàng vui vẻ hay là muốn đánh động tới nàng, nhưng không thể phủ nhận, nàng động lòng. . . . . .
Quân Thương nhíu mày,
thay nàng rót một ly trà: "Nếu nàng muốn học cách làm, ta có thể dạy cho nàng!" Dừng một lúc lại nói, "Nhưng mà hai người chúng ta chỉ cần một
người biết là được rồi."
Hai người nhất thời trầm mặc, ánh mặt
trời chiếu vào, kiếp này an ổn, năm tháng tĩnh lặng. Lâm Lang chợt nghĩ
thời gian dừng mãi tại giây phút này thì thật tốt, không cần phải suy
tính cho ngày sau, cũng không cần phải suy tư về ngày trước. Tất cả yêu
hận tình thù đều tiêu tan, thế gian rộng lớn, chỉ còn lại nàng với hắn
cùng nhau sống tới bách niên giai lão!
Nhưng những thời khắc tốt
đẹp lại luôn ngắn ngủi, đột nhiên, Tiểu Bạch ba chân bốn cẳng từ ngoài
cửa chạy vào. Lâm Lang chợt hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn Quân Thương,
trong nháy mắt nàng thấy sắc mặt của hắn trầm xuống, trong ánh mắt dường như có một chút tức giận: "Có chuyện gì?"
Tiểu Bạch lập tức đứng thẳng người, vẻ mặt khổ sở: "Thành chủ, có một tên là Diệp Toàn dẫn một đám người từ phủ Thượng thư Phủ tới, nói muốn gặp phu. . . . . . tiểu
thư!"
Tiểu Bạch âm thầm rên rỉ trong lòng, số mạng của hắn sao
lại khổ như vậy? Tiểu Hắc thì không nói làm gì, ngay cả hai con quỷ nhỏ
Thanh Y Tử Y cũng hùa vào bắt nạt hắn. . . . . . Bọn họ không thấy Thành chủ đang cùng phu nhân bồi dưỡng tình cảm sao? Để tên kia chờ một chút
thì chết người hả? Xem đi, xem đi, vẻ mặt Thành chủ thúi như thế nào. . . . . . gần như muốn ăn thịt người tới nơi rồi!
Lâm Lang nghe xong thì hơi ngẩn người, bình tĩnh hỏi Tiểu Bạch: "Hắn không nói tới đây làm gì sao?"
"Hình như muốn mời tiểu thư quay về phủ Thượng thư!" Tiểu Bạch cúi đầu tránh
né tầm mắt lạnh lẽo của Quân Thương, tận lực đem thân thể thu lại nhỏ
nhất có thể, ít nhất cũng giảm được diện tích bị sát thương.
Lâm Lang hừ nhẹ một tiếng, khóe môi lộ ra một nụ cười châm chọc: "Cứ nói bản tiểu thư muốn dùng bữa trưa, bảo hắn chờ đi!"
Nếu đã bước ra khỏi đó, nàng căn bản sẽ không bước trở về. Mà nhìn tình
hình hiện giờ xem, Diệp Thượng thư cũng chỉ tùy tiện phái một hạ nhân
tới mời nàng về, quá không nể mặt nàng rồi —— Nàng đương nhiên muốn
giúp cho Diệp Thượng thư học được một bài học, thái độ đi cầu người cần
phải làm như thế nào mới đúng!
Tiểu Bạch cúi đầu tuân mệnh, lập tức xoay người chạy ra khỏi đại sảnh như một làn khói.
Đợi Tiểu Bạch rời đi, Lâm Lang cười cười, gắp một miếng điểm tâm lên, híp mắt nhâm nhi thưởng thức.
Quân Thương thấy Lâm Lang vẫn ngồi lại dùng điểm tâm thì buồn bực cũng tiêu
tan hơn phân nửa. Nhìn đôi mắt híp lại cùng dáng vẻ hết sức hưởng thụ
của nàng thì ánh mắt hắn bất giác toát ra ý cười nhu hòa.
Đến
buổi trưa, đám người của Lăng phu nhân dùng bữa ở bên ngoài. Trong lúc
mọi người đang ăn cơm, Quân Thương lại lôi kéo Lâm Lang xuống bếp, để
nàng đứng một bên nhìn bàn tay với những khớp xương rõ ràng của hắn linh hoạt bay múa trên bếp lò, giống như đang xem một vũ điệu duy mỹ vậy.
Bóng dáng cao lớn tuấn lãng của hắn xoay qua xoay lại trong bếp nhưng
không hề làm mất đi khí chất tôn quý, hơn nữa còn cảm thấy nhu thuận hơn mấy phần so với bình thường, Lâm Lang không khỏi cảm thán trong lòng —— Nam nhân này! Đúng là người đẹp thì ở đâu cũng đẹp, ngay cả xuống bếp
tất bật làm đồ ăn cũng hấp dẫn người đến thế!
Không bao lâu sau,
Quân Thương tăng thêm lửa, Lâm Lang cũng không có việc gì, liền tự giác
ngồi xuống bên cạnh bếp lò tiếp củi cho hắn.
Lâm Lang nhìn ngọn lửa đỏ rực, bất giác thốt lên: "Quân Thương, người nào có thể gả được cho ngươi thì thật là có phúc khí!"
Quân Thương lanh lẹ tung muôi xào trong cái chảo, khẽ nhíu mày: "Người có cái phúc khí này chẳng phải là nàng sao?!"
Ánh mắt Lâm Lang thoáng qua một tia bất đắc dĩ: "Chúng ta không thể ở chung với nhau. . . . . ." Nàng không nên tham lam, tuy luôn không tự chủ
được tham luyến ấm áp của hắn, rõ ràng nên tránh xa hắn nhưng nàng lại
lưu luyến. . . . . . Trong lòng Lâm Lang dâng lên từng đợt phiền muộn.
Quân Thương không vui nói: "Nàng quên ta đã nói gì ư? Chúng ta vốn là vợ chồng bảy kiếp, nhất định phải ở chung một chỗ."
Hai người câu được câu không nói chuyện, chỉ chốc lát sau Quân Thương đã
xào ra ba món ăn gia đình, đều là đậu hũ, đậu hũ cay, đậu hũ trộn, canh
trứng đậu hũ. Hắn nấu thêm một ít cơm, sau đó hai người cùng ngồi ở dưới bếp dùng bữa luôn.
Ăn xong, Lâm Lang vẫn còn thòm thèm liếm liếm môi, híp mắt thoả mãn nhìn Quân Thương, nhìn tới mức khiến hắn chột dạ, cau mày hỏi nàng: "Sao thế? Ăn không ngon à?!"
Lâm Lang vừa nghe thì vội vàng lắc đầu, hai mắt sáng như sao nhìn Quân Thương như nhìn
trân bảo: "Ăn ngon, quá ngon ấy. Mà đúng rồi, làm sao ngươi biết ta
thích ăn đậu hũ?"
Tuy rằng kiếp trước nàng sống trong phú quý,
lại là nữ nhi độc nhất của Tạ gia, những thứ đồ đưa đến cho nàng đều là
đồ tốt nhất, nhưng nàng đối với thức ăn lại không có yêu cầu quá cao,
sơn hào hải vị gì cũng chỉ có tác dụng làm no bụng. Riêng chỉ có cảm
giác trơn mềm của đậu hũ thì nàng lại cực kỳ yêu thích, nhưng điều này
trừ cha mẹ nàng thì không có ai biết cả. Vậy sao Quân Thương lại biết?
Quân Thương không trả lời, chỉ nhìn vẻ thích thú toát ra từ trên gương mặt
của nàng, nhàn nhạt nói: "Vậy bây giờ nàng đồng ý để ta ở lại rồi hả?"
Trên đời có vô số thức ăn ngon, nhưng nha đầu này lại chỉ thích mỗi đậu hũ;
lấy hiểu biết của hắn đối với nàng mà nói, chỉ cần ba món ăn đơn giản
này cũng đủ để khiến nàng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ rồi!
Quả
nhiên, Lâm Lang nghe xong thì khá rối rắm. Thật ra ba món ăn Quân Thương làm cũng rất bình thường, nhưng giữ lại được hương thơm cùng cảm giác
trơn trượt của đậu hũ rất tốt, đầu bếp bên ngoài chưa chắc đã làm được
như vậy. Mấy năm nàng làm chủ Tạ gia cũng chưa từng được thưởng thức qua món ăn làm từ đậu hũ mà ngon như thế này.
Lâm Lang hạ quyết tâm, kiên định nói: "Ngươi muốn ở thì cứ ở đi! Một tháng một vạn lượng, một
đồng cũng không được thiếu. Còn muốn ăn cái gì, thì tiện thể làm cho ta
cùng ăn là được."
Dù nàng không muốn hắn ở lại thì Quân Thương
khẳng định cũng sẽ không nghe theo; mà nàng muốn quyền không có quyền,
muốn hơi sức không còn hơi sức, tất nhiên là không đuổi hắn đi được rồi. Đã như vậy thì không bằng để hắn ở lại, tất có chỗ hữu dụng.
Quân Thương đương nhiên không biết nàng đang suy nghĩ hắn hữu dụng ở chỗ
nào, chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch lên, ánh mắt lóe lên ý cười: "Được!"