Lâm Lang vừa nghe
xong, đôi mắt long lanh xinh đẹp chứa một chút không vui, liếc ngang:
"Ai nói? Ai nói ta say, ta đánh chết hắn!"
Lâm Lang vừa nói vừa
vung vẩy hai quả đấm nhỏ đáng yêu trước mắt Quân Thương. Quân Thương cố
nén cười duỗi bàn tay cầm lấy tay nàng, làm lành nói: "Được, được, nàng
không say, không say! Chúng ta đi nghỉ trước, ngày mai tiếp tục uống có
được không?" Hắn thì không sao cả, nhưng hiện tại thân thể Lâm Lang vẫn
là phàm nhân, uống quá nhiều rượu sợ rằng ngày mai thức dậy sẽ không
thoải mái.
"Không được!" Lâm Lang nghe nói, chu cái miệng nhỏ
nhắn, căm tức nhìn Quân Thương: "Nói hay lắm, không say không về, ngươi
—— nói không giữ lời, là con chó nhỏ!"
Lâm Lang nói xong, giơ vò
rượu lên, ngữa cổ tử uống ừng ực. Quân Thương vội vàng tiến lên muốn
đoạt lấy. Mặc dù Lâm Lang đang uống rượu, nhưng cũng rất linh hoạt quay
người lại, tránh khỏi hắn, tiếp tục giơ vò rượu lên ——
"Ngươi —— muốn đoạt rượu của ta, người xấu!"
Bị đôi mắt long lanh xinh đẹp, vô tội đến mức tận cùng nhìn chằm chằm,
Quân Thương cảm giác mình là một người xấu xa tội ác tày trời, Lâm Lang
chỉ tay về phía hắn, trợn mắt nhìn: "Không được nhúc nhích!" Dáng vẻ kia giống như nếu ngươi dám động đến ta liền lấy cái vò rượu đập ngươi!
Trong mắt Quân Thương lóe lên một tia cưng chiều cùng bất đắc dĩ nói: "Được,
ta không động! Nàng hãy để cái bình xuống. . . . . ."
Lâm Lang
nghe vậy, tự động coi thường nửa câu nói sau của hắn, lộ ra cá nụ cười
thỏa mãn, đôi mắt trong suốt nhìn hắn: "Ngoan, cười một cái. . . . . ."
Quân Thương co quắp khóe miệng, trên trán trượt xuống ba vạch đen.
Lâm Lang cười hắc hắc một tiếng, chỉ tay vào hắn: "Lúc này mới ngoan!"
Nói xong, nàng giơ vò rượu lên uống ừng ực, uống rượu say nàng lại giống
như khôi phục linh hoạt thường ngày, chỉ cần Quân Thương vừa động, nàng
sẽ gặp nhanh nhẹn tránh ra, thuận tiện duỗi ngón tay uy hiếp. Qua mấy
lần, Quân Thương không còn cách nào khác, Lâm Lang lại uống hết một vò
rượu . . . . . .
Nàng đảo ngược xuống cái bình, thấy một giọt
rượu cũng không còn, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm nhìn chằm chằm này cái
bình, sững sờ một lát, chu cái miệng nhỏ nhắn, liền đem cái bình rỗng
trong tay ném ra đình. Cái bình rơi vào bàn đá xanh trên mặt đất, cạch
cạch một tiếng liền bể. Lâm Lang lại ngẩng đầu ôm lấy Quân Thương:
"Nóng. . . . . ."
Ngày mùa thu gió thổi hiu hiu, sao lại nóng được? Hơn nữa, hiện tại nha đầu này không có cảm giác nóng lạnh . . . . . .
Quân Thương đang suy nghĩ, bỗng cảm thấy cả người run lên, một luồng khí
nóng xông thẳng lên ót. Ánh mắt hắn bỗng nhiên u ám, cúi đầu liền thấy
một cái tay nhỏ đang linh hoạt lay mở vạt áo trước ngực hắn, sau đó bàn
tay nhỏ bé lạnh buốt vuốt vuốt lung tung trên ngực hắn, rất sỗ sàng. . . . . .
Quân Thương bất đắc dĩ nâng trán, sao hắn lại quên mất,
nha đầu này uống rượu say sẽ đùa giỡn người. . . . . . Thì ra khi còn
làm Thần Tiên như vậy, khi luân hồi chuyển kiếp cũng sẽ mang theo!
Nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên bị nàng đùa giỡn, hắn quả thật là dở khóc dở cười, thử hỏi nữ hài tử thường ngày dịu dàng, tại sao có thể có thói
quen như vậy? Chỉ là, cũng may nàng chủ yếu không say rượu.
Quân
Thương liền giữ lấy tay của nàng ra, đem vạt áo kéo lên, ôm lấy nàng
không để cho nàng lộn xộn: "Lang nhi, ngoan. . . . . ." Cho Lang nhi đùa giỡn một chút cũng không sao, chỉ là qua nhiều năm không thấy nàng như
vậy, trong trong mộng hắn đều là nụ cười kiều mỵ cùng thân thể mềm mại
nàng. Hắn đã sớm muốn nàng đến tâm cũng đau rồi, nhưng hắn thật sợ mình
dưới sự khiêu khích của nàng sẽ làm ra những điều vượt khuôn, lấy thái
độ của Lang nhi bây giờ đối với hắn, tuyệt đối sẽ hối hận. . . . . .
Mặc kệ Lang nhi vẫn. . . . . còn là người phàm, hắn cũng hoàn toàn tôn
trọng ý nguyện của nàng, hắn không muốn tổn thương nàng dù chỉ một chút!
Lâm Lang thấy hắn khép áo lại, ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, uất ức nhìn hắn.
"Nóng. . . . . ."
Nói xong không đợi Quân Thương trả lời, liền cúi đầu chui vào ngực hắn bắt đầu hăng hái chiến đấu với y phục kia .
Lâm Lang vừa mở ra, Quân Thương vừa khép lại, cứ mấy lần như vậy, rốt cục
Lâm Lang cũng ngừng lại, ngẩn ngơ một lúc. Quân Thương thấy nàng không
động đậy, cho là an toàn, không khỏi thở phào một tiếng. Nhưng tiếng thở phào nhẹ nhõm vừa mới một nửa, bàn tay nhỏ bé của Lâm Lang đưa xuống,
từ cổ áo hắn tiến vào, mặt mày sáng lạng hài lòng, nàng còn vừa vuốt vừa nhẹ nhàng dụ dỗ Quân Thương: "Ngoan. . . . . . Đừng sợ, Đừng sợ, tay ta chỉ lành lạnh . . . . . . Lành lạnh . . . . . ."
Vạch đen trên
trán Quân Thương ào ào trượt xuống! Trong lòng hắn không ra cảm giác gì
rồi, hắn cũng biết, mỗi lần nha đầu này nếu không tận hứng tuyệt đối sẽ
không ngừng nghỉ. Lần này hắn đụng vào họng thương, không thể không cho
nha đầu này tận hứng.
Hắn hít sâu một hơi, ngồi lên một tòa băng
đá, Lâm Lang lập tức thuận thế ngồi trên đùi của hắn, hai bàn tay nhỏ bé lách vào, y phục Quân Thương liền lỏng ra.
Trong lòng Quân
Thương bắt đầu lẩm nhẩm Thanh Tâm Chú, nhưng bị bàn tay nhỏ bé mềm mại
không xương sờ sờ đến nơi nào, nơi đó siết chặt, thật sự không phải
người có thể chịu được. Quân Thương chỉ cảm thấy máu hướng về phía ót,
thân thể dường như muốn nổ tung. Gió lành lạnh nhưng khắp người hắn đầy
mồ hôi, phòng tuyến lý trí liên tục bại lui, hắn cảm giác nếu tiếp tục
như vậy nữa mình tuyệt đối sẽ mất máu mà chết, không thể nhịn được nữa,
có thể không đành lòng. Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, thuận thế ôm
lấy Lâm Lang, khom lưng xuống hôn lên đôi môi đỏ tươi của Lâm Lang !
Trên môi truyền đến cảm giác mát mẻ làm Lâm Lang cảm thấy rất thoải mái, chỉ thấy nàng an tĩnh lại, bàn tay nhỏ bé cũng không sờ loạn nữa, như một
con mèo lười biếng nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, ngoan ngoãn nắm trong ngược Quân Thương, vẻ mặt hưởng thụ.
Quân Thương không khỏi bật cười, tiểu sắc nữ này!
Ánh trăng trong như nước đổ xuống, thiếu nữ áo màu xanh nhạt cuộn mình rúc
vào lồng ngực cao lớn rắn rỏi của nam tử. Ánh sáng mông lung vẩy lên
khuôn mặt non nớt của cô gái. Nam tử tỉ mỉ hôn môi của nàng, từng chút
từng chút thưởng thức, giống như đôi môi đỏ tươi này là thức ăn đẹp
nhất thế gian.
Lúc đầu rút lui, trong lòng Quân Thương tràn đầy
thương tiếc cưng chiều, trong đầu từng hình ảnh lúc trước xẹt qua: lúc
đầu quen biết là trong buổi yến hội bàn đào, thượng tiên nữ tử cao quý
cưỡi xe mây Phượng Hoàng trên cầu Nại Hà, tay áo tung bay, không chùn
bước.
Khi đó, các thần tiên trên thiên giới đều khiếp sợ không
thôi, không ngờ nữ hài tử bất hiển sơn bất lộ thủy này lại làm ra chuyện rung chuyển kịch liệt đến cả thiên giới như vậy!
Nếu như không
gặp hắn, hiện tại, nàng chính là nữ tử tôn quý nhất Thiên giới, nàng vì
hắn cam nguyện chịu nỗi khổ luân hồi, vậy sao hắn có thể không để cho
nàng hạnh phúc? Tại sao có thể để cho nàng chịu khổ?
Quân Thương
dùng môi tỉ mỉ phác hoạ khuôn mặt nàng, Lang nhi, nàng vì ta cam nguyện
chịu nỗi khổ luân hồi, vậy ta bởi vì nàng nghịch thiên có sao đâu?
Mặc kệ nàng là thần là yêu là quỷ hay là người, ta, đều muốn bên cạnh nàng!
Bảy kiếp luân hồi, mỗi lần, ta đều ở bên cạnh nàng, sao nàng có thể lại quên mất ta?
Nha đầu hư này!
Tim Quân Thương đau nhói, kiếp này kết thúc, nàng phải trở về, chuyện cũng nên chấm dứt.
Quân Thương ngồi thẳng lên, nhìn về phía nữ tử đang thở đều đều trong ngực,
chẳng biết lúc nào, nữ tử đã an ổn ngủ đi, Quân Thương thở dài một hơi,
ôm nàng trở về phòng!