Sau khi Triệu Tễ rời
đi, Lâm Lang cũng không ở lại thêm nữa mà cất bước quay về Tây Uyển.
Chuyện đã rối lên như vậy, bữa tiệc ở Tây Uyển cũng mau chóng giải tán,
cả khu vườn trở nên vắng vẻ, lại càng làm nổi bật lên hình ảnh mây trắng trên bầu trời xanh mênh mông. Lâm Lang nghĩ tới việc ngày mai sẽ có năm mươi vạn lượng bạc trắng, thật đúng lúc có thể xử lý một số việc khó
khăn đang thiếu bạc mà phiền não. Hơn nữa lại còn được sở hữu khu vườn
này, sau này có thể rời khỏi Diệp phủ, tự mình làm chủ được rồi. Dự tính này khiến tâm tình nàng không khỏi vui sướng, nhẹ nhõm.
Lâm Lang đi tới nơi dành cho các nha hoàn nghỉ ngơi tìm Thiển Ngữ, nhưng chỉ
thấy hai tiểu nha hoàn đang thu dọn bàn ghế mà không thấy Thiển Ngữ đâu. Lúc này mới nhớ ra, vừa nãy khi Nạp Lan Sơ Thần ôm lấy Lâm Lang, muốn
nàng "khóc lên", nàng đã dặn dò Nạp Lan Sơ Thần khi nào đi ra thì nói
với Thiển Ngữ rằng không cần phải đợi nàng, cứ về luôn Diệp phủ là được. Vậy nên bây giờ Lâm Lang cũng không cần vội vàng, vừa đi thong thả vừa
thưởng thức cảnh sắc trong viện.
Thiếu nữ y phục màu xanh nhạt,
thanh thoát xinh đẹp, hoa sen tao nhã nở rộ trước ngực, từng bước từng
bước uyển chuyển, giống như tiên tử du ngoạn trong vườn.
Không
lâu sau, Lâm Lang đi tới trước cửa lớn, từ xa đã nhìn thấy Nạp Lan Sơ
Thần cùng Thiển Ngữ đang chờ ở cửa. Nàng vội đi nhanh lại gần, có chút
xấu hổ nói: "Nạp Lan tiểu thư vẫn chưa đi sao?"
Thiển Ngữ chu cái miệng nhỏ nhắn, không đợi Nạp Lan Sơ Thần mở miệng đã bước tới giận dỗi ai oán: "Tiểu thư, ngài đi đâu vậy? Có xảy ra chuyện gì không? Sao lại
không nói với nô tỳ một tiếng?"
Lâm Lang vội vàng an ủi Thiển Ngữ mấy câu, rồi quay sang cảm tạ Nạp Lan Sơ Thần. Nạp Lan Sơ Thần cũng
không nói gì thêm, chỉ cười cười nói: "Lên xe đi! Ta đưa các ngươi trở
về!"
Khi Lâm Lang tới đây là ngồi xe ngựa của Diệp gia, cũng
không biết là cố ý hay vô ý, lúc này chiếc xe ngựa kia đã sớm không thấy bóng dáng. Nếu không ngồi xe của Nạp Lan Sơ Thần thì chỉ còn cách là đi bộ mà về.
Hơn nữa, ấn tượng của Lâm Lang về Nạp Lan Sơ Thần rất
tốt, Nạp Lan Sơ Thần cũng theo con đường buôn bán, xem như là người cùng nghề với nàng. Vậy nên, Lâm Lang có ý muốn kết giao với nàng ấy.
Với tình hình hiện giờ thì Lâm Lang cũng không khách khí nữa, nhấc nhẹ làn
váy bước lên xe, ngoái đầu lại nhìn Nạp Lan Sơ Thần cười một tiếng: "Nạp Lan tiểu thư, đại ân không lời nào cảm tạ hết được!" Nói xong liền khom người vén mành tiến vào.
Sau đó, Nạp Lan Sơ Thần cũng theo vào
ngồi xuống, khẽ mỉm cười: "Thực ra ta rất hi vọng ngươi sẽ cảm tạ ta!
Ngươi cũng được lắm, núp ở trong người ta cười đến cả người phát run,
cùng ngươi diễn trò như vậy, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của những người xung quanh thật là. . . . . ." Nạp Lan Sơ Thần bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lại
cười híp mắt nói, "Ngươi còn không thành thực khai báo?"
Lâm Lang nghe xong thì cười nhẹ: "Nạp Lan tiểu thư sao có thể là người hẹp hòi
được. Vậy nên mới nói, đại ân không lời nào có thể cảm tạ hết!"
Nạp Lan gia có thể đời đời kế thừa chức vị Quốc sư của Đại Dận tất nhiên là có năng lực hơn người. Tuy Nạp Lan Sơ Thần cố ý che giấu linh lực tản
ra quanh thân, nhưng Lâm Lang vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh bất phàm của nàng ấy, vậy nên Lâm Lang cũng chưa từng có ý định giấu giếm điều
gì, chỉ trừ sự thật rằng nàng vốn là Tạ Hoằng Thanh. Lâm Lang giả vờ
rằng chuyện kiếp trước là do biểu tỷ báo mộng, nàng chỉ dùng thân phận
của Diệp Lâm Lang mà kể tất cả mọi chuyện cho Nạp Lan Sơ Thần nghe.
Quả nhiên, Nạp Lan Sơ Thần nghe xong mà không hề tỏ ra kinh ngạc chút nào,
chỉ có ánh mắt là trở nên nặng nề: "Nói như vậy, cái chết của Tề vương
phi Tạ Hoằng Thanh có liên quan tới Hoàng thượng?"
Lâm Lang thấy
ánh mắt Nạp Lan Sơ Thần thực nghiêm trọng thì khẽ mỉm cười: "Ta cũng chỉ thấy việc đó qua những giấc mơ, không có chứng cớ xác thực. Có lẽ cảnh
tượng hôm nay khiến Hoàng thượng sợ hãi chỉ là trùng hợp mà thôi!"
Sắc mặt Nạp Lan Sơ Thần thâm trầm nhìn Lâm Lang một hồi lâu, sau mới quay
đầu đi nói: "Trên đời sao có thể có nhiều sự trùng hợp như vậy? Ngươi
khỏi bệnh là trùng hợp, nằm mơ là trùng hợp, hôm nay chỉ vì một câu muốn kế tục huyết mạch nhất tộc Tạ gia của ngươi mà Hoàng thượng liền đi
theo ngươi tới Đông Uyển cũng là trùng hợp, còn cả chuyện xảy ra ở Đông
Uyển nữa? Tại sao khi ngươi tái hiện lại cảnh tượng Tạ Hoằng Thanh gặp
nạn mà Hoàng thượng lại thất kinh, sợ hãi hốt hoảng? Tại sao hắn không
kinh ngạc khi Tạ Hoằng Thanh tìm người giết hắn, mà còn không muốn cho
Tạ Hoằng Thanh hồn bay phách tán?"
Nói đến đây, Nạp Lan Sơ Thần
bỗng nở một nụ cười, nhìn Lâm Lang giống như mẫu thân đang nhìn đứa con
nghịch ngợm của mình, giọng điệu cô đơn tịch mịch: "Thật ra trong lòng
ngươi đã sớm có đáp án rồi, nếu đã kể cho ta nghe thì cần gì phải gạt ta như vậy? Những người như chúng ta, kỳ thực rất cô đơn. Khi vừa mới gặp
ngươi, ta liếc mắt qua đã phát hiện ra ngươi cũng giống như ta. Khi
người bình thường không thấy được thì có thể nhẹ nhàng vê ngón tay, âm
thầm mà thay đổi vài thứ, thậm chí có thể giết người trong vô hình.
Nhưng chúng ta lại bị quy định kìm hãm, không thể lạm sát kẻ vô tội,
thậm chí ngay cả người đã sắp chết. Hắn có đáng ghét, có đáng chết,
nhưng ngươi lại không thể giết hắn —— vậy nên đối mặt với kẻ thù, ngươi
chỉ có thể dùng phương pháp vu hồi quanh co này, để khiến cho hắn khổ
sở, đau lòng. Ở ngay trước khi tuyệt mệnh mà cảm nhận được tuyệt vọng
đến thấu xương!"
"Chúng ta ở tại nhân gian, nhưng không ngăn được cô độc tịch mịch trong lòng. Chúng ta bị phép tắc của thế giới này hạn
chế, mà cũng không thể dung nhập vào hẳn trong đó. Chúng ta không học
được cách sinh tồn ở nơi này thì vĩnh viễn sẽ bị cô lập —— nhưng, ngươi đã từng nghĩ tới điều này hay chưa? Nơi này không phải là quê hương
thực sự của chúng ta."
Lâm Lang nhìn ánh mắt có ý cười ấm áp ẩn giấu cô tịch phía sau của Nạp Lan
Sơ Thần, thì nàng biết, nữ tử trước mắt biết tất cả mọi chuyện của mình, cả kiếp trước lẫn kiếp này. Nàng bỗng nhiên cũng cảm thấy có chút nặng
nề, lên tiếng hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
Nạp Lan Sơ Thần nói rất đúng, nàng không học được cách sinh tồn của thế giới này. . . . . .
Nàng nhìn Nạp Lan Sơ Thần khẽ cúi đầu, nhẹ giọng: "Không phải là ta biết, mà là phụ thân của ta. Người của gia tộc Nạp Lan chúng ta từ nhỏ đã có
pháp lực, cho nên mới có thể đời đời đảm nhiệm vị trí Quốc sư của Đại
Dận. Chúng ta gọi loại pháp lực này vì linh lực, nghe nói, Nạp Lan gia
bị trục xuất ra khỏi Thần tộc, vốn dĩ là tiên quan của Huyền Vũ cung
trên Thiên Đình. Nạp Lan gia tộc bị đày xuống nhân gian là để tìm chủ
nhân của mình, chỉ có tìm được vị chủ nhân đó, Nạp Lan gia tộc mới có
thể trở lại Thiên cung. Nếu không thì chỉ có thể vĩnh viễn ở lại trong
Luân Hồi."
Ánh mắt Lâm Lang chợt lóe: "Ngươi có tin không?"
Huyền Vũ cung? Tiên quan? Nạp Lan. . . . . . Trong một thoáng ngắn ngủi, Lâm
Lang cảm thấy những cái tên này rất quen thuộc, nhưng rồi lại chợt thấy
buồn cười. Nếu nàng đoán không sai thì Huyền Vũ cung là cung điện của
Phục Ma Đại Đế Huyền Vũ, vậy thì chủ nhân của Nạp Lan gia tộc không phải là Huyền Vũ đại đế hay sao? Nhưng Huyền Vũ đại đế lại là Ngọc Kinh tôn
thần tiếng tăm lừng lẫy, sao có thể ở trong nhân gian? Còn cần phải tìm
kiếm nữa?
Lâm Lang trầm tư suy nghĩ, cứ có cảm giác thật ra tất
cả mọi chuyện đều có liên quan đến nhau, chỉ có điều hiện giờ nàng chưa
nhìn thấy rõ ràng mà thôi!
"Ta tin!" Nạp Lan Sơ Thần trịnh trọng
gật đầu, tĩnh mịch trong ánh mắt hiện ra một chút vui sướng, nàng nhìn
Lâm Lang nói: "Bởi vì ta tìm thấy ngài!"
Lâm Lang kinh ngạc hỏi "Tìm thấy rồi?"
"Đúng vậy! Thật ra phụ thân ta đã sớm xác định được vị trí của chủ nhân,
nhưng thời cơ vẫn chưa tới, chủ nhân vẫn chưa ngụ vào linh thể của ngài. Sau khi phụ thân qua đời, ta luôn cẩn thận quan sát thật kỹ, rốt cuộc
vào đêm trước ngày Tề vương lên ngôi, sao Chủ Phượng bỗng nhiên ảm đạm
rồi rơi xuống, vài ngày sau, sao Phó Phượng trên bầu trời Kinh thành
phát sáng rực rỡ ——"
Nạp Lan Sơ Thần nhìn Lâm Lang, tròng mắt hơi phiếm hồng: "Ngày sao Chủ Phượng rơi xuống chính là ngày Tề vương phi
Tạ Hoằng Thanh rơi xuống khỏi Lạc Hoa lâu. Mà thời điểm sao Phó Phượng
sáng lên chính là lúc Diệp Lâm Lang tỉnh lại!"
"Trước đó, phụ thân đã đoán ra thân thể của Diệp Lâm Lang chính là linh thể của chủ nhân, cho nên chúng ta chú ý rất cẩn thận!"
Nạp Lan Sơ Thần nói xong, chợt đứng lên, trịnh trọng quỳ gối dưới chân Lâm
Lang: "Phượng chủ, có lẽ bây giờ ngài chưa thể nhớ lại điều gì, nhưng
Nạp Lan gia vì Phượng chủ cống hiến tất cả lực lượng, vào nơi nước sôi
lửa bỏng cũng không chối từ!"
"Hí hi hi hí..hí..!" Một hồi ngựa
hí truyền đến, xe ngựa dừng lại. Lâm Lang vẫn còn đang chìm trong kinh
ngạc, nàng ngẩng đầu nhìn về phía màn che của xe ngựa, trong đầu không
ngừng nghĩ lại những lời nói của Nạp Lan Sơ Thần. Đột nhiên cảm thấy một cỗ trống trải cô đơn dâng lên trong lòng, Lâm Lang bình tĩnh nói: "Ta
không phải là Phượng chủ gì cả, ngay cả bản thân mình là ai ta cũng
không biết. . . . . . Ta không thể giúp Nạp Lan gia tộc quay về Thiên
cung rồi."
Bởi vì đến ta cũng không biết chắc được mình sẽ đi tới đâu. . . . . .
Lâm Lang đứng lên, bước ra khỏi xe, Nạp Lan Sơ Thần kinh ngạc nhìn bóng
lưng của nàng: "Phượng chủ, cho dù Phượng chủ không thể đưa Nạp Lan gia
tộc trở về Thiên cung, nhưng từ ngày mai trở đi, Nạp Lan Sơ Thần sẽ đảm
nhiệm việc hầu hạ cho Phượng chủ!"
Nghe được điều này, Lâm Lang dừng bước, trầm mặc một hồi rồi nói: "Ngươi cứ quay về trước đi!"