Lâm Lang còn chưa
bước vào, đã thấy Diệp Cẩn Huyên tay cầm tấm lụa bịt chặt mũi đứng ở
cạnh cửa, đám nha hoàn đi theo thì dáng vẻ cung kính đứng ở hai bên, còn có một vị ngự y dáng người mập mạp đang đứng phía sau nàng ta nữa.
Gương mặt của vị ngự y này trơn nhẵn, bóng loáng, cánh tay xách theo hòm thuốc lộ ra một chút da thịt trắng nộn mềm mại, giống như móng heo được cạo sạch lông vậy.
Lâm Lang bước thẳng đi vào, cười như không
cười nhìn bọn họ, trừ vị ngự y kia cùng Diệp Cẩn Huyên thì bọn nha hoàn ở ngoài phòng đều nhất loạt rùng mình.
Diệp Cẩn Huyên thấy Lâm
Lang đã đến, thân thiện tiến lên đón: "Muội muội tới rồi sao? Chuyện hôm nay xảy ra ở Cam Lộ điện, tỷ tỷ thật có lỗi với muội!" Nói xong xoay
người chỉ vào vị ngự y ở đằng sau: "Đây là Chu ngự y được Hoàng thượng
phái tới, lát nữa để cho hắn kiểm tra vết thương cho muội một chút đi!"
Lâm Lang bị vẻ mặt thân thiện nhiệt tình của Diệp Cẩn Huyên làm cho giật
mình, vội nói: "Đa tạ ý tốt của tỷ tỷ, nhưng Lâm Lang vốn da dày thịt
béo nên không có việc gì đâu, sao có thể làm phiền tới ngự y được chứ?"
Vị Chu ngự y này tai to mặt lớn, làn da trơn nhẵn bóng loáng, lỗ mũi
thỉnh thoảng lại phì phò thở ra vài tiếng, càng nhìn càng thấy giống một con heo mẹ.
Diệp Cẩn Huyên khẽ cúi thấp đầu, Lâm Lang không thấy rõ được nét mặt của nàng ta, nhưng vẫn có thể thoáng nhìn thấy khóe môi nàng ta không che giấu nổi ý cười. Ngón tay trắng ngần mảnh khảnh của
Diệp Cẩn Huyên lướt nhẹ qua cánh tay Lâm Lang, móng tay đỏ tươi cào vào
vải dệt phát ra những tiếng sột soạt, nàng ta nói: "Sao có thể không có
việc gì được? Muội cứ để cho ngự y xem một chút thì hơn, nếu để lại sẹo
thì không tốt đâu. Nơi này không được thuận tiện cho lắm, hay chúng ta
sang phòng của muội đi!"
Lâm Lang chỉ cảm thấy toàn thân nổi da
gà, đang định từ chối lần nữa thì nghe thấy tiếng của Lăng phu nhân từ
bên trong truyền đến, "Lâm Lang, sao con lại không mời khách ngồi xuống
vậy?"
Lâm Lang quay sang nhìn Diệp Cẩn Huyên, lên tiếng mời nàng
ta ngồi xuống. Nhưng có nói gì thì Diệp Cẩn Huyên vẫn kiên quyết không
chịu ngồi. Lâm Lang nhìn vẻ mặt rối rắm của nàng ta, lại quay qua nhìn
chiếc bàn bị cụt chân ở trong phòng, nháy mắt liền sáng tỏ, bỗng nhiên
nàng nổi lên ý định trêu đùa Diệp Cẩn Huyên một phen, một mặt ra vẻ mời
ngồi, một mặt xô xô đẩy đẩy nàng ta đi tới cái bàn đó.
Diệp Cẩn
Huyên bị Lâm Lang xô đẩy có chút tức giận, nhưng nghĩ đến Triệu Tễ nói
chỉ cần lấy được máu tươi của Lâm Lang thì có thể luyện được thuốc
Trường Sinh Bất Lão, tới lúc đó bọn họ có thể làm một đôi uyên ương bên
nhau thiên trường địa cửu rồi, thì lại không dám phát tiết trước mặt Lâm Lang, tránh để mọi việc trở nên rắc rối thêm.
Nhưng hỏa khí
trong lòng Diệp Cẩn Huyên thực sự không nén nổi, liền quay sang khinh bỉ nhìn Lăng phu nhân một cái, giận chó đánh mèo quát lớn: “Muội là nhị
tiểu thư của Diệp gia, cũng phải nên có dáng vẻ của một chủ tử, sao có
thể nghe một nô tài nói gì làm nấy như vậy? Đây chẳng phải là đang tự hạ thấp thân phận của mình hay sao?”
Lâm Lang thấy Diệp Cẩn Huyên
nhìn Lăng phu nhân bằng ánh mắt khinh thường, trong lòng nổi giận, nhưng ngoài mặt vẫn ha ha cười, nhàn nhạt hỏi "Đại tiểu thư, không phải nói
ta là nhị tiểu thư của Diệp gia sao? Vậy mẹ ruột của ta từ khi nào đã
trở thành nô tài rồi?"
Diệp Cẩn Huyên dường như không ngờ Lâm
Lang sẽ phản bác mình, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lâm Lang, bỗng sững
sờ, hỏa khí trong lòng cũng giảm đi không ít.
Diệp Cẩn Huyên cho
là Lâm Lang còn chưa biết chuyện Diệp Thượng thư đã đồng ý cho mẹ con
các nàng bước vào Từ Đường, liền nói: "Phụ thân đã đồng ý hai người vào
Từ Đường, muội chính là nhị tiểu thư danh chính ngôn thuận của Diệp gia, nhưng mẹ của muội cũng chỉ là một di nương, tất nhiên là nô tài. Tiểu
thư thì phải có dáng vẻ của tiểu thư, về sau muội cũng không được gọi là nương nữa, mà phải gọi là di nương rồi."
Lâm Lang nghe nàng ta
nói vậy, sắc mặt lạnh lẽo. Cả Diệp gia đúng là một đám người mắt cao hơn đầu, bọn họ cho là để mẹ con các nàng bước vào Từ Đường là ân đức trời
ban hay sao? Diệp Cẩn Huyên nói như thế, nàng thì không sao, chỉ sợ là
Lăng phu nhân sẽ khó chịu. Lâm Lang vội đi xem Lăng phu nhân thế nào,
quả nhiên thấy bà cúi đầu, mặc dù không thấy rõ nét mặt của bà, nhưng bộ dạng cô đơn thê lương kia lại làm trái tim Lâm Lang chấn động.
Lâm Lang lạnh nhạt nói: "Ông ta cho phép thì chúng ta phải đồng ý hay sao?"
"Chẳng lẽ các ngươi còn có thể không đồng ý?" Diệp Cẩn Huyên kiêu ngạo hỏi
ngược lại, ngẩng đầu nhìn căn nhà đơn sơ nhỏ bé, cười nói, "Chẳng lẽ còn có người bày đặt ăn ngon mặc đẹp không cần, lại muốn bữa đói bữa no qua ngày, sống ở cái nơi rách nát này sao? Cũng chỉ có kẻ ngu mới như vậy
thôi."
Lâm Lang không để ý đến lời nói của Diệp Cẩn Huyên, bước
tới bên giường ngồi xuống, nắm lấy tay Lăng phu nhân: "Tỷ tỷ, bỗng nhiên ta cảm thấy cánh tay này rất đau, chi bằng, chúng ta sang phòng của ta
đi, làm phiền ngự y xem vết thương giúp ta một chút vậy?"
Lăng
phu nhân lập tức ngẩng đầu lên muốn ngăn cản nàng: "Lâm Lang. . . . . ." Diệp Cẩn Huyên đến đây tất nhiên sẽ không có chuyện tốt đẹp gì. Nếu có
xảy ra chuyện ở chỗ này thì bà còn có thể giúp đỡ một chút; nhưng nếu
sang phòng của Lâm Lang thì quả thực bà không thấy yên tâm chút nào.
Lâm Lang nhìn ánh mắt tràn đầy lo lắng của Lăng phu nhân, cảm thấy hết sức
ấm áp. Nàng biết mẫu thân sợ nàng bị người ta ức hiếp, liền nở nụ cười
trấn an bà, đôi mắt trấn định tự nhiên. Lăng phu nhân thấy vậy, cũng an
tâm không ít, khẽ cười cười.
Bà biết nữ nhi sẽ không để bản thân
phải chịu thiệt thòi, cũng biết nữ nhi là đang bảo vệ bà. Cuối cùng thì
mấy năm nay bà kiên trì, nhẫn nhịn chịu bao uất ức cũng đáng giá rồi!
Diệp Cẩn Huyên nghe thấy Lâm Lang nói cảm thấy cánh tay bị đau, muốn nhờ ngự y xem một chút thì ngay lập tức đem khó chịu vừa rồi quăng lên chín
tầng mây, vội vàng cười nói: "Vậy mau lên! Mau để cho ngự y khám vết
thương cho muội đi."
Lâm Lang khẽ mỉm cười, đứng dậy nhìn Lăng
phu nhân trấn an một cái rồi mới cùng Diệp Cẩn Huyên rời khỏi phòng của
bà. Thiển Ngữ vốn cũng đi theo ra ngoài, nhưng Lâm Lang thấy không yên
tâm về mẫu thân nên lấy lý do để Thiển Ngữ quay trở lại.
Như vậy, đi sang phòng của Lâm Lang chỉ còn có Diệp Cẩn Huyên và nha hoàn Thải
Diên của nàng ta, cùng với vị ngự y trắng như móng heo cạo lông kia nữa
thôi.
Lâm Lang đẩy cửa đi vào, Diệp Cẩn Huyên đứng ở cửa ra vào
quan sát bốn phía trong phòng, lộ ra vẻ mặt chán ghét, đưa tay phủi phủi bụi bặm trước mặt rồi mới nhấc chân bước vào phòng.
Thải Diên đứng ở bên cửa, chờ Chu ngự y tiến vào mới đóng cửa đi vào theo.
Diệp Cẩn Huyên thấy Lâm Lang nhìn Thải Diên đang đóng cửa, liền cười nói:
"Lát nữa muội phải vén tay áo lên, sẽ để lộ ra cánh tay. Ngộ nhỡ có
người đi qua vô tình nhìn thấy thì làm thế nào? Vẫn nên cẩn thận một
chút thì tốt hơn!"
Lâm Lang từ chối cho ý kiến, bước qua bình
phong ngồi xuống giường. Chu ngự y làm bộ đưa ngón tay ấn trên cổ tay
nàng chẩn mạch, sau một lát thì nhíu mày lên tiếng: "Khí trệ không
thông, thất tình tích tụ, dạ dày không tốt, trướng đầy khó tiêu. . . . . ."
Lâm Lang ngược lại rất bình thản, chỉ nhíu mày cúi đầu, Diệp
Cẩn Huyên nghe vị Chu ngự y này phun ra một tràng dài bệnh tật, vẻ mặt
phiền não vội hỏi: "Những điều ngươi vừa nói là sao? Bản tiểu thư nghe
thấy rất nhức đầu, nói tóm lại là có chữa được không?!"
Chu ngự y vội vàng đứng dậy tạ lỗi: "Đại tiểu thư thứ tội, bệnh của nhị tiểu thư. . . . . . rất nghiêm trọng, nhưng may mà phát hiện ra sớm, lại gặp được hạ quan, tất nhiên sẽ không có gì nguy hiểm. Như vậy hôm nay, cứ dùng
phương pháp châm cứu trước đã, phối hợp với dùng dao cắt để lấy được máu bầm ra. . . . . ."
Diệp Cẩn Huyên nghe Chu ngự y nói dùng dao
cắt để lấy máu bầm, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một cái,
đồng thời đáy mắt cũng lâng lâng hiện ra vui mừng, nhưng trên mặt lại cố làm ra vẻ bi thương, quả thực trông rất nực cười.
Diệp Cẩn Huyên xoay người lớn tiếng nói với Chu ngự y: "Vậy còn không mau làm nhanh
một chút, nếu nhị tiểu thư có xảy ra chuyện gì, nhất định ta sẽ hỏi tội
ngươi!"
Nàng ta vừa dứt lời, không biết từ nơi nào Chu ngự y đã rút ngay ra một con dao sắc sáng choang, nhằm vào Lâm Lang nhào tới ——
Lâm Lang sớm đã đoán được vị Chu ngự y này đến đây là để thực hiện mệnh
lệnh của Triệu Tễ, phải lấy bằng được máu tươi của nàng. Nhưng lúc này
thấy Chu ngự y không hề do dự cầm dao nhào tới, nàng cũng không khỏi
giật mình, khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng né tránh, ra vẻ kinh hoảng sợ hãi hô to: "Ngươi muốn làm gì? Ta không cần. . . . . . không cần. . . . . . Ta không có bệnh, ta không có bệnh gì hết!" Trong nội tâm cũng
không tránh khỏi đổ chút mồ hôi lạnh, người này rốt cuộc là ngự y hay là tên đồ tể giết heo đây?