Khi Hứa Hằng đã ôm Tuệ Tâm rời đi, Quách Liễu vẫn ngồi trên nền đất lạnh, vẻ không tin nổi. Tại sao cơ chứ? Vốn là sủng
phi quyền lực nhất, giờ lại là một quý nhân thấp kém, hoàng thượng lúc
rời đi thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn nàng lấy một cái. Nỗi nhục này, làm sao nàng có thể chịu đựng được? Tại sao tiện nhân kia đã mang long
thai đến hai lần mà nàng lại rơi vào cảnh ghẻ lạnh này?
"Chủ tử, nô tì đỡ người đứng dậy." Cung nữ bên cạnh đỡ Quách Liễu đứng dậy. Lúc
này, một phi tử mang tần vị đột nhiên lên tiếng cảm thán.
"Thật
là khó tin, khi mới nhập cung, nàng ấy là người mang cấp bậc thấp nhất,
cũng là người kém xinh đẹp nhất trong số chúng ta. Vậy mà ngày hôm nay,
nàng ấy đã là Hoàng quý phi, được hoàng thượng sủng ái, lại có diễm phúc mang long thai, ai mà tin nổi cơ chứ?"
"Đúng đó." Một phi tần
khác cũng lên tiếng. "Tuy là thật sự rất ghen tị, nhưng ít ra thì ta cảm thấy nàng ấy cũng xứng đáng. Tuy rằng bình thường Hoàng quý phi luôn tỏ ra lãnh đạm, nhưng đối xử với các phi tần không đến nỗi tệ. Không như
người nào đó, ngồi ở vị trí cao rồi thì hách dịch, phách lối, coi thường người khác. Giờ thì sao nào? Có ai nhìn thấy thái độ của hoàng thượng
lúc nãy không? Người chẳng thèm để tâm đến một người nào đó, khiến ta
cảm thấy thật tức cười quá đi mất."
"Các ngươi...các ngươi giờ là đang chế giễu ta đấy ư?" Quách Liễu tức giận nói.
"Ây dô, Quách quý nhân, cô vẫn còn ở đây sao?" Vị tần phi kia che miệng cười khúc khích.
"Các ngươi... các ngươi lại còn không nhìn xem mình là ai mà dám nói với ta như vậy?" Quách Liễu tức giận chỉ mặt họ mà mắng.
"Vị trí nào ư? Ngươi tưởng rằng ngươi vẫn còn là Qúy phi ư? Ngươi không
nhìn lại xem giờ ngươi ở vị trí nào còn ta đang ở vị trí nào?" Người còn lại ra vẻ đắc ý đứng trước mặt Quách Liễu, hiện giờ hai người bọn họ là tước tần, còn Quách Liễu chỉ là quý nhân, xét về vai vế, Quách Liễu
hoàn toàn không có tiếng nói khi đứng trước họ. "Ngươi đã bị thất sủng
cũng lâu rồi, phụ thân ngươi cũng không còn được trọng dụng như trước
nữa, ngươi cho rằng mình sẽ còn có khả năng để lật mình nữa sao?"
"Ngươi..."
"Đủ rồi!" Một giọng nói vang lên đánh gãy cuộc nói chuyện của ba người.
Uyển Nhi từ từ đứng dậy, đi tới trước mặt ba người bọn họ. "Hoàng thượng trước nay ghét nhất là việc các phi tần trong hậu cung có hiềm khích
với nhau. Việc hoàng tự bị ám hại là minh chứng rõ ràng nhất, vậy mà các ngươi còn ở đây nói qua nói lại? Có còn ra thể thống gì hay không?"
"Chúng thần thiếp biết lỗi rồi." Quách Liễu và hai vị phi tần kia liền cúi đầu ra vẻ hối lỗi.
"Quách quý nhân, Phương tần, Hỷ tần lời nói hành vi không đúng mực, phạt cấm
túc một tháng, chép phạt cung huấn một trăm lần, đến giờ thân ngày mai
phải mang tới cho bổn cung." Uyển Nhi nhẹ nhàng nói, nhưng ánh mắt lại
vô cùng lạnh lùng. "Mau trở về cung và suy nghĩ về việc mình vừa làm
đi."
"Chúng thần thiếp xin tuân lệnh." Quách Liễu và hai vị phi tần kia cúi đầu nhún mình với vẻ mặt không mấy nguyện ý.
Uyển Nhi nhìn về phía Quách Liễu, nói với cung nữ bên cạnh nàng ta. "Quách
quý nhân không được khỏe, ngươi còn không mau đưa chủ tử của ngươi về
Chung Linh cung đi?"
Uyển Nhi nhẹ nhàng rời khỏi, nàng lúc này
đang rất nóng lòng muốn đến thăm tỷ muội tốt của nàng. Nàng không có
thời gian để bận tâm đến ánh mắt thù hận hằn học đang dõi theo nàng.
Từng cùng ngồi một vị trí, nay đã quá khác biệt. Trong lòng nàng ta lúc
này hẳn là đang hận đến muốn chết đi?
Trở về tới Chung Linh
cung, Quách Liễu không kìm được mà bật khóc. Lần đầu tiên trong cuộc đời nàng ta lại bị nhục nhã như thế này. Đã bao lâu rồi hoàng thượng không
tới thăm nàng? Lần này nàng tưởng chừng có thể khiến hoàng thượng tới
cung của nàng rồi, vậy mà lại bị tiện nhân kia phá đám. Nghe nói gần đây phụ thân trên triều cũng không còn có tiếng nói nữa, nàng thật sự sẽ
phải như thế này mãi sao?
Khi Uyển Nhi đến Thanh Y các thì Hứa
Hằng vẫn chưa rời đi, Tuệ Tâm thì đang ngồi tựa trên giường. Khi nhìn
thấy nàng, Tuệ Tâm liền nở nụ cười thật tươi.
"Hoàng thượng vạn phúc kim an." Uyển Nhi nhún mình hành lễ với Hứa Hằng rồi đi tới bên giường nắm lấy tay Tuệ Tâm.
"Muội cảm thấy thế nào rồi? Trong người có chỗ nào cảm thấy không khỏe không?"
Tuệ Tâm mỉm cười lắc đầu, vẻ mặt vô cùng rạng rỡ. "Muội cảm thấy rất khỏe,
Lý Dịch Chi vừa mới bắt mạch cho muội rồi, thai tượng rất tốt, đã được
hơn một tháng rồi."
Uyển Nhi cười đến xán lạn, luôn miệng nói
tốt tốt. Người ngoài nhìn vào đều sẽ nghĩ là người đang mang thai là
nàng chứ không phải là Tuệ Tâm nữa.
"Y Vân, Yên Chi, sau này các ngươi phải chú ý hơn nữa mọi vật dụng cũng như đồ ăn thức uống của
hoàng quý phi." Hứa Hằng nghiêm khắc dặn dò Y Vân và Yên Chi. Lần này
hắn không thể để hài tử của hắn và nàng bị ám hại một lần nữa.
"Nô tì nhất định sẽ cẩn thận hơn nữa." Y Vân cầm dĩa bánh quế hoa trên tay, vừa nói vừa bất giác nhìn lại một lượt đĩa bánh. Lần trước đã cẩn thận
như vậy rồi mà vẫn bị ám hại, lần này thật sự khiến mọi người đều cảm
thấy lo lắng.
"Phải rồi, Tuệ Tâm. Nàng vừa mới có thêm một muội muội đấy, nàng đã biết chưa?" Hứa Hằng nói với Tuệ Tâm.
"Mẫu thân của thiếp cũng đã mang thai rồi sao?" Tuệ Tâm kinh ngạc kêu lên,
tuy là tin rất mừng nhưng nếu nàng và mẫu thân sinh hài tử gần như cùng
lúc vậy không phải sẽ có chút khó xử sao? Ây da, hình như có chút không
đúng? Muội muội? Sao đã biết trước là muội muội chứ? Chẳng lẽ mẫu thân
sinh hài tử rồi mới nói cho nàng biết?
"Nha đầu ngốc, đương
nhiên không phải rồi." Hứa Hằng bật cười cốc nhẹ vào đầu Tuệ Tâm. "Lưu
gia mới nhận thêm nuôi một dưỡng tử, là một cô nhi."
Tuệ Tâm nhớ đến vị thừa tướng gia hết mực thương con cùng vị phu nhân hiền từ,
trong lòng thoáng có chút đau lòng. "Hẳn là phụ thân và mẫu thân rất cô
đơn."
Khi mới tới đây, nàng một lòng chỉ nhớ thương cha mẹ thật
sự của nàng, cũng chỉ có một lòng muốn trở về, muốn nhập cung cũng vì
muốn tìm cách trở về, chính vì vậy nên đến lúc rời xa bọn họ, nàng cũng
chưa từng làm được gì cho họ.
Khác với các phi tần khác, có đệ
đệ muội muội hoặc tỷ tỷ ca ca, thừa tướng gia và phu nhân chỉ có duy
nhất một nữ nhi là nàng. Giờ ái nữ duy nhất đã nhập cung được vài năm,
hai người lớn tuổi bọn họ hẳn trong lòng rất cô đơn, rất buồn.
"Trẫm cũng nghĩ như vậy." Hứa Hằng nói. "Cũng đã sắp đến tết trung thu, Lưu
tể tướng có nói với trẫm, hôm đó tể tướng phu nhân sẽ dẫn theo muội muội của nàng nhập cung diện kiến nàng."
Tuệ Tâm khẽ gật đầu, trong lòng cũng có chút mong chờ.
"Hoàng Hậu, việc chuẩn bị cho tết trung thu sao rồi?" Hứa Hằng quay qua hỏi Uyển Nhi.
"Đã xong xuôi hết cả rồi." Uyển Nhi dịu dàng đáp.
"Sau này, chuyện dưỡng thai của Tuệ Tâm vẫn là phải nhờ đến nàng một chút."
Hứa Hằng bận rộn việc triều chính, có những ngày thậm chí còn không có
thời gian tới thăm Tuệ Tâm. Mặc dù khi nàng mang thai, hắn thật sự muốn ở bên cạnh nàng mọi lúc, thế nhưng cũng có lúc đành lực bất tòng tâm. Ở
nơi hậu cung này, người khiến hắn giao phó Tuệ Tâm chỉ có thể là Uyển
Nhi.
Uyển Nhi chỉ khẽ mỉm cười gật đầu, tỏ ý nói rằng Hứa Hằng cứ yên tâm.
Tuệ Tâm nhìn hai người đế hậu trước mặt mình, tâm đầu ý hợp, cầm sắt hòa
giai, thật sự nếu như không phải đã biết rõ sự tình từ lâu thì chắc hẳn
giờ nàng đang cảm thấy rất ghen tị với Uyển Nhi rồi. Người ngoài nhìn
vào thật sự đều sẽ nghĩ hai người bọn họ là một đôi phu thê son sắc,
tình cảm.
Hứa Hằng dẫu sao cũng là hoàng đế, rất bận rộn, tuy
rằng mới nghe tin ái phi của mình mang thai, vừa ở bên nàng được một
chốc lát đã có quan thượng thư tới cầu kiến, lại vội vàng trở về Dưỡng
tâm điện. Uyển Nhi ở lại thêm một chút để giúp kiểm tra đồ ăn và vật
dụng của Tuệ Tâm rồi mới trở về.
Tuệ Tâm sờ sờ lên bụng mình,
không nén nổi xúc động, khóe mắt đã hơi ươn ướt, khẽ thì thầm. "Bảo bối, có phải vì ông trời thương xót mẫu thân, biết rằng mẫu thân rất đau khổ khi mất con nên đã để con đầu thai, đến với mẫu thân và phụ thân một
lần nữa không?"
Lần này, nàng tuyệt đối không thể để đứa nhỏ này có chuyện gì nữa.
Tết trung thu là tết đoàn viên, nên tự nhiên trong cung cũng có cảm giác
đông vui hơn thường ngày. Tuy rằng tất niên cũng rất vui vẻ, rất náo
nhiệt, nhưng tết đoàn viên lại khiến người ta có cảm giác đầm ấm, đoàn
tụ hơn.
Tiệc tết trung thu đã được hoàng hậu chuẩn bị tốt từ
sớm, buổi chiều sau khi ngủ dậy, Tuệ Tâm đã bị Y Vân và Yên Chi kéo đi
tắm rửa sạch sẽ, thay đồ trang điểm. Vì là tết trung thu, hơn nữa nàng
lại vừa mới mang thai, nên Y Vân và Yên Chi nhất mực bắt nàng phải mặc
trang phục quý phi màu đỏ thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ kim tuyến rực rỡ,
trang điểm và trang sức cũng lộng lẫy hơn ngày thường, nói là để tăng
thêm phần hỷ khí. Tuệ Tâm không phản bác, chỉ âm thầm khinh bỉ trong
lòng. Cái gì mà tăng phần hỷ khí cơ chứ? Rõ ràng là do bình thường nàng
ăn mặc quá giản dị, nên bọn họ muốn tranh thủ bắt nàng ăn diện hơn thôi. Thật là, đã là hoàng quý phi rồi, cũng đã mang thai hài tử rồi, bọn họ
còn muốn nàng sân si với các phi tử khác hay sao?
Kết quả, khi
tới Hàm Phúc cung, Tuệ Tâm mới cảm thấy mình thật là lo lắng thừa thãi
quá rồi. Trong đại điện, trăm hoa trăm sắc, người nào người nấy đều
khoác lên mình những bộ đồ đẹp đẽ nhất, trang điểm rực rỡ, trang sức
trên đầu chỉ hận không còn chỗ cài, khiến cho nàng cũng không quá nổi
bật.
Uyển Nhi vẫn như thường lệ, mặc một thân hoa phục màu thiên thanh trang nhã, ngồi trên ghế dành cho hoàng hậu, mỉm cười nhìn Tuệ
Tâm. Tuệ Tâm cúi mình hành lễ với nàng rồi ngồi xuống bên ghế dành cho
hoàng quý phi. Sau khi tất cả mọi người đều đã an vị, lúc này Tiểu Mạnh
Tử bên ngoài lớn tiếng hô.
"Hoàng thượng giá đáo."
Tuệ
Tâm, Uyển Nhi cùng các phi tần khác đứng dậy hành lễ. Hứa Hằng lướt mắt
nhìn qua một lượt rồi mới chậm rãi thong dong đi tới, lại chậm rãi cất
tiếng. "Đứng dậy cả đi." Sau đó còn không quên đích thân quay lại đỡ Tuệ Tâm đứng dậy, nhẹ giọng trách cứ. "Nàng đang mang thai, sau này không
cần phải hành lễ nữa."
Tuệ Tâm khẽ bĩu môi, sau đó nói với giọng rất nghiêm túc. "Hoàng thượng, lễ nghi không thể không có, thần thiếp
mới mang thai, thân thể chưa nặng nề, người đừng lo lắng quá."
Hứa Hằng không trả lời, chỉ mỉm cười ngồi xuống.
"Được rồi, mọi người đều dùng bữa đi."
Bữa cơm đoàn viên trừ những món cao lương mĩ vị thường dùng ra thì nhất
định phải có chè trôi nước đoàn viên. Tuệ Tâm cầm chén chè trôi nước lên nếm một miếng, vị ngọt thanh của chè, cảm giác dai mềm của bánh trôi
khiến nàng cảm thấy thèm thuồng, không nhịn được liền ăn thêm một miếng.
Trừ bỏ những người khác đều ăn uống rất thoải mái, mỗi khi Tuệ
Tâm dùng món gì, đều có thái y ở bên cạnh kiểm tra kĩ lưỡng, khiến nàng
ăn uống có chút không tiện. Nhưng tất cả điều này đều là vì muốn tốt cho nàng nên nàng cũng cảm thấy không đến nỗi khó chịu. Lúc này Hứa Hằng
đột nhiên quay sang hỏi han nàng.
"Có phải cảm thấy vô cùng bất tiện không?"
"Thần thiếp ổn lắm, người đừng lo." Tuệ Tâm trả lời, cảm thấy tuy rằng bình
thường Hứa Hằng tuy vẫn rất quan tâm đến nàng, nhưng hôm nay dường như
lại thể hiện điều đó ra nhiều hơn, suốt từ đầu bữa ăn đến giờ cứ liên
tục quay ra nhìn nàng. Mới đầu, cảm giác được quan tâm khiến nàng cảm
thấy rất thỏa mãn, có chút ngọt ngào, nhưng đến giờ thì lại có cảm giác
nổi da gà rồi. Chưa kể còn rất nhiều ánh mắt như mưa tên bão đạn đang
không ngừng lén lút bắn về phía nàng nữa.
Chẳng ngờ Hứa Hằng lại nhiệt tình bộc phát, liền buông đũa quay qua nắm lấy tay nàng, dùng vẻ
mặt thâm tình nói với nàng. "Là trẫm trước đây không tốt, khiến hài tử
của chúng ta bị ám hại, lần này trẫm nhất định sẽ cẩn thận hơn. Nếu như
hài tử của chúng ta lại bị ám hại lần nữa, vậy thì do trẫm không phải là một người phụ thân tốt rồi." Hứa Hằng cố tình ngừng lại một chút. "Lần
này dù bận rộn đến mấy thì trẫm cũng sẽ luôn ở cạnh bên nàng, cho đến
khi nàng sinh hạ hài tử an toàn mới thôi. Nàng chưa sinh, trẫm tuyệt đối không ở bên cạnh người khác. Nếu như lần này lại có chuyện không hay
xảy ra, trẫm thật sự không có mặt mũi nào để đối diện với các vị tiên đế nữa."
Nghe đến câu này, trong lòng Tuệ Tâm đã hiểu, nháy mắt
lại cảm thấy cảm động, khóe mắt thiếu chút nữa đã không kìm được mà rơi
lệ. Mà những câu này lại khiến những phi tần khác ngồi bên dưới tái cả
mặt. Đâu phải các nàng không hiểu, những gì hoàng thượng nói tuy thoạt
nghe có vẻ đơn giản, nhưng thật ra lại mang hàm ý muốn cảnh báo các nàng rằng hoàng thượng sẽ ở bên cạnh hoàng quý phi cho đến khi hoàng quý phi hạ sinh an toàn, nếu hoàng quý phi xảy ra chuyện gì, thì nhất định sẽ
không chịu rời đi. Hiểu một cách đơn giản chính là khi hoàng quý phi
chưa hạ sinh, thì những người khác cũng đừng mong được thị tẩm. Nếu như
chẳng may hoàng quý phi gặp hạn không thể hoài thai sinh con được nữa,
nghĩa là các nàng cứ chờ mà sống cô độc trong cung cả đời đi, đến lúc
chết cũng đừng mong được gặp lại hoàng thượng nữa.
"Hoàng
thượng." Uyển Nhi ngồi bên cạnh dịu dàng lên tiếng, bất đắc dĩ thể hiện
vai mẫu nghi thiên hạ. "Thần thiếp biết hoàng thượng rất sủng ái muội
muội, cũng rất lo lắng cho long thai, thế nhưng hoàng quý phi hoài thai
chín tháng mười ngày, người cũng không thể cứ ở bên muội ấy mãi chứ? Các tỷ muội khác đã lâu không được thị tẩm rồi."
Hiển nhiên lời này của hoàng hậu rất được lòng các phi tần, mọi người đều dùng ánh mắt
khao khát nhìn Hứa Hằng, trong lòng thầm gật đầu hàng nghìn lần, còn
không ngừng gào thét mãnh liệt trong lòng, hoàng hậu à, người nói thêm
nữa đi, chúng thần thiếp chính là đồng hạn chờ mưa rào, chính là đã chờ
thị tẩm rất lâu rồi.
"Trẫm biết điều đó." Hứa Hằng vẫn rất
nghiêm túc nói. "Nhưng những phi tần của trẫm đều là những người hiền
lương thúc đức, lại thấu hiểu đạo lý, chuyện liên quan đến huyết mạch
hoàng thất, chắc chắn các nàng đều sẽ không hẹp hòi. Có lý nào các nàng
ấy lại cảm thấy ghen tị với hoàng quý phi vì chuyện này chứ?" Sau đó,
Hứa Hằng liền quay qua nắm lấy tay Uyển Nhi, thể hiện một màn đế hậu
tình thâm. "Thái y nói thân thể nàng yếu nhược, không thể nào hoài thai, trẫm vốn đã rất đau buồn vì chuyện này, còn lo lắng trong lòng nàng sẽ
cảm thấy thiệt thòi. Thế nhưng nàng lại luôn đối xử với hoàng quý phi
rất chu đáo. Khi hay tin hoàng quý phi mang thai, trừ bỏ trẫm cùng mẫu
hậu ra, cũng chỉ có nàng là lo lắng quan tâm cho nàng ấy nhiều nhất.
Những người khác tuy không thể có được tấm lòng lương thiện, hiền hậu
như nàng, nhưng chẳng lẽ lại không được bằng ba phần của nàng sao?"
Phía bên dưới đại điện lúc này vẫn tiếp tục là một mảnh im lặng. Các phi tần như người câm ăn phải hoàng liên, có khổ trong lòng mà không thể nói.
Từ đầu chí cuối, hoàng thượng đã nói đến vậy, thử hỏi các nàng còn biết
phải nói sao nữa? Nhìn xem, hoàng hậu không thể mang thai được, vậy mà
còn hiền lành thiện lương, đối xử rất tốt với hoàng quý phi, các nàng
chỉ là một phi tần nhỏ bé, vậy mà lại dám đố kị, so đo với hoàng quý phi đang mang trong mình huyết mạch của hoàng thất sao? Ai dám? Có ai dám
sao?
Hoàng thượng đã nói đến như vậy, nếu có ai dại dột muốn hãm hại hoàng quý phi, vậy thì chẳng khác nào tự bê đá đập chân mình. Dẫu
sao thì hoàng quý phi sau khi sinh cũng còn phải ở cữ, không thể thị
tẩm. Nếu như bọn họ biết điều, sau khi hoàng quý phi sinh long tử, bản
thân cũng có thể được sủng ái mà mang thai, còn hơn là hãm hại người
khác lại thành ra cắt đứt đường sống của chính mình. Hơn nữa, cũng chưa
biết đứa nhỏ trong bụng hoàng quý phi là hoàng tử hay là công chúa, nếu
như hoàng quý phi sinh hạ công chúa mà bản thân lại có may mắn mang thai hoàng tử thì sao? Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên là người thức thời thì hơn.
[PS - Lila] Cũng đã hơn 2 tháng rồi thì phải? Cuối cùng cũng đã viết xong chương mới.Công việc dạo gần đây thực sự rất bận, có nhiều
lúc tan ca về nhà, tắm rửa ăn cơm xong thì lăn ra ngủ luôn, cũng có
những hôm tan làm về thì ngủ quên luôn, khỏi ăn. Lắm lúc đi làm còn ngủ
gật trên xưởng, tâm trạng thực sự rất tồi tệ. Cũng đã lâu mới quay lại
với việc viết bản thảo, khả năng viết giảm sút đi nhiều, nhiều khi mở
bản thảo lên, nhưng loay hoay mãi cũng không viết nổi một dòng. Một
chương chỉ có 3 nghìn chữ, vốn cứ nghĩ đơn giản, nhưng rốt cuộc lại luôn mất rất nhiều thời gian để viết. Biết là vẫn có người chờ đợi, nhưng có lúc lại lực bất tòng tâm, thậm chí đã từng có ý nghĩ muốn bỏ cuộc. Thật cảm ơn, và cũng thật lòng xin lỗi vì những người đã phải chờ đợi quá
lâu chỉ để đọc được 3 nghìn chữ và vài dòng lảm nhảm này. Cảm ơn!