Lưu Tuệ Tâm nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn Quách Liễu đang níu tay Lý Dịch Chi đầy thân mật, nàng nhếch miệng cười, bộ dáng lạnh lùng cùng cao ngạo
xoay người, đem quả bầu đặt vào quầy hàng như cũ, rồi lãnh đạm bước đi
lướt qua hai người họ, như không hề để tâm đến.
Quách Liễu nhìn
thấy mình bị làm lơ như vậy, cảm thấy tức giận cùng mất mặt. Nàng ta khẽ nhấc tay, nâng khăn lụa lên che ngang miệng, cười khẽ.
"Ây da, Lý ca ca, có người vì thương tâm quá độ, không cần tới huynh nữa rồi".
Lý Dịch Chi có vẻ không thoải mái lắm, hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói với Quách Liễu.
"Liễu nhi, chúng ta không cần quan tâm tới nữ nhân đó. Ả không để ý tới chúng ta nữa, không phải là chuyện tốt lắm sao? Hàng ngày bị một nữ nhân xấu
xí như vậy đeo bám, huynh cũng thấy phiền lắm."
Quách Liễu nghe
nói vậy lại càng thêm đắc ý. Ánh mắt lóe lên một tia chế nhạo. Phải,
nàng ta chính là mỹ nữ đệ nhất kinh thành, gia thế hiển hách, tính tình
đoan trang nhu mì, không có giống điêu phụ Lưu Tuệ Tâm kia, ngoại trừ
gia thế ra cái gì cũng không có. Tính cách của nàng ta chính là như thế, luôn muốn nhìn thấy Tuệ Tâm thua kém mình, muốn đoạt tất cả những gì mà nàng yêu mến về tay mình. Có như vậy, nàng ta mới cảm thấy tự hào cùng
hả hê. Mà lúc này đây, nhìn thấy Tuệ Tâm quay lưng lại với mình, đầu cúi gằm xuống đất, nàng ta lại càng thêm đắc ý. Nhìn xem, nam nhân mà ngươi yêu thích nhất, chính là thuộc về ta, là của ta.
"Nói cũng phải, là muội không suy nghĩ thấu đáo rồi. Lại nói, cũng không thể trách nàng ta được. Mẫu thân xấu xí như vậy, đương nhiên không thể sinh ra một đứa con xinh đẹp được. Mà huynh thì lại tuấn tú nho nhã, trách không được
người khác si mê."
Vị phu nhân kia thú vị nhìn Quách Liễu và Tuệ
Tâm, dựa vào cách nói chuyện của bọn họ, cùng với ánh nhìn của những
người đứng xem kịch vui xung quanh, bà cũng có thể đoán ra được thân
phận của hai người. Bà thầm đánh giá hai nữ nhân này. Nữ nhân mập mạp
kia nhan sắc tuyệt mỹ, giọng nói thánh thót như chuông ngân, lại là ái
nữ của hữu tể tướng, tài mạo song toàn, nhưng lời nói lại chứa đựng toàn sự châm biếm cùng coi thường người khác. Ngược lại, nữ nhân kia thì
thật là một bộ dạng xấu xí khó coi, lại là một điêu phụ có tiếng, vậy mà lần này lại im lặng cùng điềm tĩnh đến bất ngờ. Bà thật sự muốn biết
điêu phụ Lưu Tuệ Tâm nổi danh khắp kinh thành này sẽ có phản ứng như thế nào.
Không chỉ mình bà, mà những người xung quanh cũng vậy, tuy
đều là một bộ dạng chuyên tâm làm việc của mình, nhưng kì thực lại luôn
lén liếc nhìn về phía ba người, tai dỏng lên hết cỡ. Xin thứ lỗi cho
người xưa nhiều chuyện, thời đại này thật quá ít phương tiện giải trí,
nếu không hóng tin đồn bát quái thì không có chuyện gì để giải khuây a.
Tuệ Tâm vẫn lặng thinh đứng đó, không ngẩng đầu lên, bàn tay nhỏ bé ẩn dưới lớp tay áo thật dài siết lại thật chặt. Đôi cẩu nam nữ này, một câu chê nàng xấu xí, hai câu chê nàng xấu xí. Nói nàng thì không sao, nhưng lại dám đả động tới mẫu thân của nàng. Tuy rằng bà không thực sự là mẫu
thân thân sinh ra nàng, nhưng câu nói đó vẫn khiến nàng cảm thấy bị xúc
phạm. Nàng vốn dĩ không muốn gây sự với đám người này, nhưng là bọn họ
bức nàng.
Tuệ Tâm thân mình khẽ chuyển, nàng xoay người lại, dần
dần ngẩng đầu lên. Nàng cắn chặt môi dưới, sắc mặt trắng bệch. Lông mày
khẽ nhíu, đôi mắt rưng rưng, hoe đỏ. Hiển nhiên là một bộ dạng thương
tâm cực độ.
"Phải, ta chính là điêu phụ, là kẻ xấu xí. Chính là
kẻ cả thế gian cũng không ai cần tới. Nhưng...Lý Dịch Chi, ta trở thành
như thế này, không phải là vì ngươi hay sao?"
Lý Dịch Chi nhíu mày, hoàn toàn không hiểu Tuệ Tâm đang nói nhảm cái gì, nhưng không hiểu sao, hắn cảm thấy bất an.
"Ngày xưa ngươi đã nói những gì? Ngươi đã thề thốt những gì? Nếu như không
phải vì ngươi đã từng nói những lời yêu thương với ta, ta sẽ vì ngươi mà si tâm vọng tưởng sao? Nếu không phải vì ngươi nói rằng cả đời này chỉ
cần mình ta, ta sẽ vì ngươi mà bám riết không buông sao? Ta sinh ra
không được xinh đẹp là lỗi của ta sao? Chẳng phải chính ngươi đã nói
rằng không hề quan tâm đến dung mạo của ta, nói rằng ta là tốt nhất
sao?"
Lý Dịch Chi trợn tròn mắt vì kinh ngạc, gương mặt dần tái
xám, hắn định mở miệng phân trần thì Tuệ Tâm đã cắt lời hắn. Lúc này,
nàng cố bặm môi thật chặt, cố gắng đè nén, nhưng những giọt nước mắt vẫn như chuỗi trân châu bị đứt hạt, lã chã rơi xuống.
"Ngươi cùng ả
họ Quách kia ý nồng tình thâm, hoàn toàn xem ta như trò cười. Các ngươi
thì hay rồi, hả hê rồi, chỉ có ta là kẻ không ra gì. Nếu không phải vì
hai ngươi, ta sẽ độc miệng như vậy, sẽ trở thành người như vậy sao?"
Lời nói của nàng, ba phần thật, bảy phần giả, ba phần oan ức, bảy phần
thương tâm. Nước mắt nàng vô thanh vô tức rơi xuống, giống như thể không phải nàng muốn khóc, mà là vì quá đau lòng nên mới không thể kìm nén mà rơi nước mắt. Tóc mai tán loạn khiến gương mặt nàng trở nên phờ phạc,
bờ vai mảnh dẻ khẽ run lên. Mỗi lần Lý Dịch Chi cùng Quách Liễu muốn nói điều gì đều bị nàng chặn họng, sau đó là lại tiếp tục một màn khóc lóc
cùng kể sầu kể khổ. Vở kịch này, là vở kịch độc diễn của riêng nàng, đời nào nàng chịu để cho hắn có cơ hội mở miệng phân trần, nếu để hắn lên
tiếng, chẳng phải sẽ hỏng hết chuyện của nàng sao?
Thiên Thiên không biết tới Tuệ Tâm đã từng trải qua những việc "thương tâm" đến thế, hốc mắt cũng đỏ lên, nức nở.
"Tiểu thư, xin người đừng đau buồn, họ không xứng đáng, hắn không xứng đáng với tình yêu của người."
Xung quanh bắt đầu rộ lên những tiếng xì xào bàn tán thật khẽ.
"Thì ra hắn chính là loại người như vậy."
Vốn dĩ ai cũng nghĩ Lưu Tuệ Tâm đã xấu xí còn không có liêm sỉ, bám lấy nam nhân không buông. Không ngờ, thực ra nàng lại đáng thương đến thế. Nhìn một bộ dạng đau lòng như vậy, ai dám nói là giả? Nhất thời, trong lòng
mọi người đều nổi lên một mảnh thương cảm.
"Ngươi...ngươi nói
láo." Lý Dịch Chi mặt mày xám ngoét, toàn thân vì tức giận mà run rẩy,
bàn tay hắn nắm lại thật chặt, nổi lên cả mạch máu màu xanh.
"Ha ha ha ha ha..."
Tuệ Tâm bỗng nhiên cười lớn, cười một cách điên dại, càng cười, nước mắt
rơi xuống càng nhiều, một tay nàng ôm lấy ngực, một tay vịn vào người
Thiên Thiên để có thể đứng vững.
"Phải, ta nói láo, ta chính là
nói láo. Chính lời nói của các ngươi mới là sự thật. Còn ta, ta là một
điêu phụ, dù có nói thật hay nói láo thì cũng đâu quan trọng chứ. Ngươi, ngươi tham giàu sang phú quý, ham mỹ sắc, ngươi quên đi tình nghĩa ngày xưa, bỏ quên tình cảm của ta. Sao ngươi không tự đặt tay lên ngực mà
suy nghĩ đi kìa, thật sự có phải ngươi không hề làm gì có lỗi với ta hay không? Lý Dịch Chi, ngươi làm tim ta đau quá. Còn ngươi, Quách Liễu,
ngươi cảm thấy hả hê lắm, vui sướng lắm vì đã có thể cướp đi nam nhân mà ta yêu nhất có phải hay không? Ta vốn đã không muốn cùng ngươi tranh
chấp, ta đã muốn quên đi, đã muốn không để tâm tới ngươi nữa. Tại sao
ngươi còn cố tình cùng hắn xuất hiện trước mặt ta? Lòng dạ ngươi độc ác, méo mó tới cỡ nào mới muốn cười trên nỗi đau của ta như vậy? Ngươi cùng người ta yêu thương ân ái mặn nồng, lại không chịu bỏ qua mà liên tục
sỉ nhục ta, chà đạp lên tự tôn của ta. Ngươi có còn là con người nữa hay không?"
"Quách tiểu thư kia cũng thật quá đáng rồi."
"Qủa nhiên là tri nhân tri diện bất tri tâm."
Tiếng xì xào lại tiếp tục vang lên, hoàn toàn không kiêng nể đương sự là Quách Liễu đang đứng đó.
"Các ngươi, các ngươi tin ả tiện nhân này sao? Ả nói láo, nói láo."
Quách Liễu chỉ tay vào mặt Tuệ Tâm hét lớn. Không kiềm chế được tức giận,
muốn lao đến cào cấu Tuệ Tâm nhưng chưa kịp chạm vào Tuệ Tâm thì nàng ta đã bị Thiên Thiên nhào tới đẩy ngã. Quách Liễu ngã rạp trên mặt đất. Lý Dịch Chi thấy vậy vội vàng đỡ nàng lên, nhưng nàng ta tức tối gạt tay
hắn, vừa lồm cồm bò dậy, vừa không ngừng chửi rủa Tuệ Tâm. Gương mặt
nàng ta lúc này vặn vẹo khó coi, lại càng khiến những người xung quanh
tin rằng lời Tuệ Tâm nói là đúng, khiến cho nàng ta có tật giật mình.
Lại nói nhìn thấy bộ dáng hung hăng của nàng ta so với hình tượng hiền
lành, thục nữ thường ngày thật khác xa. Liền cảm thấy nữ nhân này tuy
dung mạo xinh đẹp, nhưng tính cách lại chẳng ra sao. Thì ra, từ trước
tới nay, mọi phẩm chất tốt đẹp của nàng ta đều là giả dối cả.
Tuệ Tâm sắc mặt nhợt nhạt, thần sắc vô hồn, thân hình mảnh mai như chao đảo trước gió. Môi dưới bị nàng cắn chặt đến bật máu, đôi mắt đỏ ngầu một
mảnh lệ quang. Sâu trong đáy mắt nàng, là đau thương vô hạn. Nàng yếu ớt cười nhạt một tiếng, nhìn Lý Dịch Chi mà rơi nước mắt.
"Ta...từ
nay không muốn cùng với các ngươi có bất cứ quan hệ gì nữa. Van cầu
ngươi, đừng khiến trái tim ta đau thêm. Ta từ bỏ tình cảm này đối với
ngươi. Suốt đời này, ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ngươi nữa. Ta..."
Lời còn chưa nói hết, nàng đã "yếu đuối" ngã quỵ xuống đất, ngất xỉu. Thiên Thiên nhanh tay, đỡ được nàng, ôm lấy nàng khóc rống lên.
" Ô ô ô...tiểu thư, người bị sao vậy? Người mau tỉnh dậy nhìn Thiên Thiên đi."
"Mau, mau đưa nàng ấy tới đại phu." Vị phu nhân kia lên tiếng thúc giục,
Thiên Thiên mới nhớ ra việc cần thiết trước mắt là phải đưa tiểu thư nhà nàng tới đại phu. Còn Tuệ Tâm thì thầm cảm ơn trong lòng, nếu không nhờ có vị phu nhân này nhắc nhở, hẳn là Thiên Thiên sẽ ôm nàng la khóc cho
tới tối luôn. Lại nói, lần nào cũng là cái cảm giác thảm thiết như thế
này, Thiên Thiên quá mập, lần nào cũng ôm nàng thật chặt, vừa khó thở
vừa nóng.
Quách Liễu thì như phát điên lên, nàng ta hằn học quay lại nhìn Lý Dịch Chi rồi bất ngờ giáng cho hắn một cái tát thật mạnh.
"Lý Dịch Chi, ngày hôm nay tại ngươi mà ta bị mất mặt như vậy. Ngươi, từ nay về sau, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa."
Nói xong liền bừng bừng tức giận bỏ đi. Lý Dịch Chi căm hận nhìn Tuệ Tâm rồi vội vã đuổi theo Quách Liễu.
"Liễu Nhi, nghe huynh giải thích đã."
Thiên Thiên nhìn theo hai người họ, bĩu môi, thầm chửi rủa trong lòng. Sau đó cõng Tuệ Tâm chạy như bay về tể tướng phủ. Hết chuyện, những người xung quanh cũng dần tản đi, chỉ có vài người còn đứng lại bàn tán. Mà vị phu nhân kia vẫn đứng chỗ cũ, bà hơi cúi đầu, mân mê túi gấm đang cầm trên
tay, khóe miệng bà khẽ nhếch lên, đồng thời trong đáy mắt lóe lên một
tia sáng rồi nhanh chóng vụt tắt.
Vừa về tới tể tướng phủ, Thiên Thiên đã gào toáng lên kêu người tới giúp.
"Lão gia! phu nhân! Cao quản gia, mau gọi đại phu, tiểu thư bị ngất."
Y như rằng, hai vị phụ mẫu cưng hài nhi hơn vàng lập tức lao ra với tốc độ chóng mặt trước khi Tuệ Tâm kịp phản ứng.
"Thiên Thiên, bỏ ta xuống." Tuệ Tâm vội vỗ vào lưng Thiên Thiên, đồng thời tìm cách tụt xuống.
"Tiểu thư, người khỏe lại rồi sao?" Thiên Thiên trợn mắt ngạc nhiên, xoa nắn
khắp người Tuệ Tâm để đảm bảo rằng nàng không bị sao.
Tuệ Tâm buồn cười nháy mắt với Thiên Thiên, tinh nghịch nói.
"Ta vốn dĩ không có chuyện gì."
Thiên Thiên nghe vậy, kinh ngạc tới há hốc mồm. Sau đó liền vỗ đùi đánh đét đầy đắc ý.
"Tiểu thư, Thiên Thiên phục người quá."
"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?" Lưu tể tướng cùng phu nhân không hiểu gì, ngây ngây ngô ngô hỏi.
Ngay tức thì, Thiên Thiên liền không ngừng ba hoa kể lại cho tể tướng cùng
phu nhân chuyện đã xảy ra, càng kể càng kích động, càng nói càng phấn
khởi. Nghe tới hết câu chuyện, Lưu tể tướng cùng phu nhân đã rưng rưng
hỉ lệ, miệng cười tới không khép lại được. Lưu tể tướng ôm chầm lấy Tuệ
Tâm, vô cùng mừng rỡ.
"Tốt, tốt, tốt, hài nhi ngoan, ta rất hài
lòng về con. Hai kẻ tiện nhân kia xứng đáng bị như vậy. Nào, để ta bảo
trù phòng làm bánh phù dung cho con ăn."
Hai người bọn họ liền cứ thế cười ha ha dắt nhau đi tới trù phòng. Lưu phu nhân chầm chậm đi
theo phía sau, lặng lẽ chấm nước mắt.
Sau sự việc lần này, trong
kinh thành nổi lên vô số lời đồn đại mới. Người ta chê trách Lý Dịch Chi là kẻ trăng hoa phụ bạc, có mới nới cũ. Mỉa mai Quách Liễu là kẻ hai
mặt giả tạo, là hồ ly tinh đi cướp đoạt tình lang của người khác. Ai ai
cũng thương cảm cho Tuệ Tâm, nữ nhân chung tình đáng thương, hoàn toàn
quên mất trước đây nàng là người như thế nào. Đâu đâu cũng thấy người ta bàn tán về việc Tuệ Tâm đã chung tình ra sao, đau khổ thế nào, đáng
thương biết bao nhiêu mà không hề quan tâm đến việc những tin đồn này
xuất phát từ đâu, có xác thực hay không. Trong các trà tửu, khách điếm,
những người kể truyện ngồi trên đài cao, kể về thiên tình sử cảm động
bậc nhất này vô cùng hăng say, từ chuyện Tuệ Tâm cùng Lý Dịch Chi gặp gỡ ra sao, ước hẹn thế nào, rồi Tuệ Tâm bị phụ tình, Lý Dịch Chi chạy theo nữ nhân khác đều được kể vô cùng tỉ mỉ, sống động. Càng kể lại càng
hăng, càng nói càng sống động, biểu cảm vô cùng đặc sắc, nước miếng văng tứ tung, chỉ một buổi kể truyện mà phải uống tới ba bình trà để nhấp
giọng.
Nghe nói, thời gian này hữu tể tướng mỗi lần lên triều đều mang một tâm trạng vô cùng tồi tệ, sắc mặt xấu đến nỗi như muốn đoạt
mạng người. Còn tả tể tướng thì hoàn toàn ngược lại, vẻ mặt vô cùng sáng lán, còn rạng rỡ hơn cả mặt trời, tiếu dung lúc nào cũng sáng ngời.
Lại nghe nói, trong phủ tể tướng "vô tình" truyền ra tin đồn, Lưu Tuệ Tâm
vì thương tâm quá độ mà sinh bệnh, nằm liệt giường không dậy nổi, cả
ngày chỉ lấy nước mắt rửa mặt, không thiết ăn uống.
Thật là càng kể càng khiến người ta thương tâm.
Mà nhân vật chính của chúng ta lúc này? Đương nhiên là đang vô cùng thoải mái nằm khểnh ở nhà đọc sách và ăn uống thỏa thuê rồi.
Lưu tể tướng thì hả hê rồi, ngày nào cũng bồi hài nhi cưng uống trà, ngắm
hoa, đọc sách. Ông rất hài lòng vì hành động lần này của Tuệ Tâm nên
hàng ngày sau khi lên triều, thời gian rảnh rỗi đều dàng cho nàng cả,
đôi khi khiến cho Tuệ Tâm cảm thấy thực phiền. Mà Lưu tể tướng thì không để ý tới chuyện đó, lúc nào cũng cười tít cả mắt, cười tới không khép
được miệng, hàm râu lúc nào cũng rung rung.
"Chuyện tình" của Tuệ Tâm và Lý Dịch Chi còn gây xôn xao suốt một thời gian dài, cho tới khi
bị dập tắt bởi một tin còn khiến cho người ta bàn tán nhiều hơn.